Đỡ eo

Nửa đêm, Ôn Nguyễn lẻn ra ngoài từ cửa sau, Ân Cửu Dã đón nàng, hai người định đi thăm dò phủ Hữu Thừa tướng vào ban đêm.
Đối với những chuyện như trượt ổ khóa, trèo tường, Ôn Nguyễn càng ngày càng thoải mái. Nàng đổ lỗi cho A Cửu, đều là do hắn dạy hư nàng.
Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn một cách ghét bỏ, bế nàng vào sau tường của phủ Hữu Thừa tướng, lúc đang định tìm phòng của Vu Duyệt, lại thấy một bóng đen leo qua bức tường.
Ân Cửu Dã cảnh giác bảo vệ Ôn Nguyễn ở phía sau. Hắn giơ một chân lên, đá vào bóng đen, nhỏ giọng hét: "Bọn trộm cắp phương nào, nửa đêm xông vào tướng phủ?!"
Ôn Nguyễn: Coi như bây giờ hai chúng ta chưa xâm phạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bóng đen xoa mông đứng dậy, chửi: "Mẹ kiếp! Lão tử..." 
Ân Cửu Dã và Ôn Tây Lăng lúng túng nhìn nhau.
Còn chưa vượt qua lão nhạc phụ, lại đá vào mông anh vợ, Ân Cửu Dã cảm thấy con đường kết hôn với Ôn Nguyễn của hắn còn rất dài và khó khăn.
"Nhị ca?" Ôn Nguyễn vội vàng đi ra phá vỡ sự ngượng ngùng: "Sao ca lại ở đây?" 
"Ta đến thăm Vu Duyệt! Sao hai đứa lại ở đây?" Ôn Tây Lăng tức giận nhìn Ân Cửu Dã, xoa mông khập khiễng đi tới, nhỏ giọng.
Ôn Nguyễn nhìn bức tường: "Trước kia, ca có cách để gặp Vu Duyệt, là nửa đêm trèo tường?"
"Trèo tường tính là cái gì? Có thể gặp Vu Duyệt thì chuồng chó ta cũng bò!" Ôn Tây Lăng ưỡn ngực nói: "Muội còn chưa nói sao hai đứa lại tới đây, muội tới thăm Vu Duyệt?"
"Ừm." Ôn Nguyễn gật đầu. "Đi thôi, ta biết ở đâu." Lúc Ôn Tây Lăng tiến lên, trong lòng thầm muốn đá Ân Cửu Dã một cái để báo thù.
Ân Cửu Dã phản xạ có điều kiện quá tốt, thế mà tránh được!
Sau khi né tránh, hắn lại im lặng duỗi chân ra sau: "Hay là ngươi lại đá cái nữa, lần này ta hứa sẽ không né."
Ôn Tây Lăng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm nghiêm trọng.
Ôn Nguyễn cố nhịn cười, xót xa vỗ vỗ vai Ân Cửu Dã: A Cửu, ngươi tìm đường chết.
Thấy Ôn Tây Lăng quen thuộc với nơi này, Ôn Nguyễn khẳng định, nhị ca của nàng thật sự đã trèo tường nhiều lần, cũng gặp gỡ rất nhiều mỹ nữ vào ban đêm, quen thuộc như đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình vậy.

Đi đến trước thêu các (*) của Vu Duyệt, Ôn Tây Lăng gõ cửa sổ hai cái, Vu Duyệt mở cửa sổ ra, trên mặt tràn đầy vui vẻ: "Ngươi đến rồi?"
(*) Phòng ngủ của phụ nữ thời xưa
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Tây Lăng bước loạng choạng, Ôn Nguyễn ở phía sau cười với Vu Duyệt: "Đã lâu không gặp." 
"Ôn Nguyễn!" Hai mắt Vu Duyệt sáng lên, kinh ngạc nói nhỏ: "Ta rất nhớ muội!"
"Chúng ta đi vào trước đi." Ôn Nguyễn cười nói.
Cửa sổ hơi cao, Ôn Nguyễn không trèo vào được. Ngay khi Ân Cửu Dã vừa định đỡ Ôn Nguyễn, Ôn Tây Lăng liền trừng mắt nhìn lại.
Vu Duyệt cười đến nghẹn ngào, giơ tay ôm Ôn Nguyễn, kéo nàng vào phòng.
Ôn Nguyễn nắm tay Vu Duyệt, nói với hai người còn ở bên ngoài: "Ta nói chuyện với Vu Duyệt một lát, làm phiền hai người ở bên ngoài."
"Cái này cho hai người." Ôn Tây Lăng móc ra một túi giấy dầu từ trong ngực đưa cho Ôn Nguyễn, rồi giúp họ đóng cửa sổ lại.
Vu Duyệt kéo Ôn Nguyễn ngồi xuống, mở túi giấy dầu ra, bên trong đựng một ít đồ ăn tráng miệng Vu Duyệt yêu thích.
"Sao hôm nay muội lại tới đây?" Vu Duyệt rót cho Ôn Nguyễn một tách trà, hai người nhẹ nhàng trò chuyện bên những món tráng miệng.
Ôn Nguyễn không xác định Vu Duyệt có biết về những mánh khóe của Tam Hoàng tử hay không, suy nghĩ một lúc, nàng chỉ nói: "Ta nhớ tỷ nên đến thăm tỷ. Tỷ có khỏe không?"
Vu Duyệt đút một miếng bánh ngọt vào miệng, cười nói: "Muội tới là vì lo lắng cho ta và Tam Hoàng tử đúng không?"
Ôn Nguyễn mím môi dưới.
"Mặc dù ta không thể ra khỏi phủ, nhưng ta cũng có nghe nói." Vu Duyệt cười nói: "Muội yên tâm, ta không sao."
Ôn Nguyễn hơi buồn bã nhìn nàng ấy, đúng là Lữ Trạch Cẩn đi nhập ngũ là vì muốn tác thành cho Vu Duyệt, sau đó gặp nạn, nhưng suy cho cùng, sao có thể đổ lỗi cho Vu Duyệt?
Vu Duyệt lại phải vì cái chết của hắn ta mà chịu nhiều tai tiếng đến nỗi không thể ra khỏi nhà.

Bây giờ lại càng bị Tam Hoàng tử lợi dụng uy hiếp nàng ấy.
"Vu Duyệt ." Ôn Nguyễn nắm tay Vu Duyệt: "Nếu tỷ buồn, hãy nói với ta, đừng khó chịu trong lòng."
Vu Duyệt nắm lấy tay Ôn Nguyễn, lòng bàn tay của nàng ấy có vài vết chai sần, do nhiều năm cầm kiếm đánh nhau, nên tay không được mềm mại và mỏng manh như những người con gái bình thường.
"Ôn Nguyễn muội có biết không, ta vẫn luôn rất rất hâm mộ muội." Vu Duyệt cười rạng rỡ nhìn Ôn Nguyễn.
"Tại sao? Bởi vì người nhà của muội rất yêu muội, ta rất hâm mộ khi muội có hai người ca ca luôn ở bên cạnh muội bất kể khi nào ở đâu, họ sẽ bảo vệ, nuông chiều muội." Vu Duyệt cười nói: "Muội có biết vì sao ta thích tập võ không?"
"Muội không biết. Bởi vì ta vẫn luôn muốn rời khỏi đây, rời khỏi tướng phủ."
Vu Duyệt nhìn mọi thứ trong phòng, nhẹ nhàng nói: "Ta nghĩ rằng, nếu ta có võ công tốt, không sợ bị ức hiếp, có thể mạnh dạn rời đi, nhưng thực tế là phụ thân ta luôn phản đối việc ta dùng kiếm và đao, không chịu tìm sư phụ cho ta, ta không giỏi võ công, không thể đi xa, chỉ có thể bị nhốt ở nơi này."
Ôn Nguyễn không lên tiếng, lẳng lặng lắng nghe Vu Duyệt.
"Phụ thân ta có nhiều thê thiếp, ta cũng có nhiều đệ đệ và muội muội. Lúc đầu, khi mẹ ta còn sống, Lữ Trạch Cẩn vẫn chưa trở thành một người khốn nạn, họ ghen tị ta có một cuộc hôn nhân tốt, sau này ta sẽ sống cả đời trong vinh hoa phú quý, nên cố gắng hết sức cướp lấy cuộc hôn nhân này."
"Sau đó mẹ ta qua đời, Lữ Trạch Cẩn cũng dính líu với Thịnh Nguyệt Cơ, họ bắt đầu giễu cợt ta, sau này sẽ hầu hạ phu quân cùng với một con ca kỹ."
"Sau đó, khi Lữ Trạch Cẩn qua đời, họ nói ta số khắc chồng, sao Tang Môn(*)."
(*) Người mang đến sự xui xẻo
"Hiện tại, chuyện Tam Hoàng tử còn chưa quyết định, bọn họ lại bắt đầu nói, ta không tuân theo nữ tắc(*), hôn ước chưa được giải quyết đã ở bên nhị ca của ngươi, sau khi có nhị ca của ngươi, còn suy nghĩ đến thân phận Tam hoàng tử phi."
(*) Chuẩn mực đạo đức của phụ nữ
"Tóm lại, chuyện gì cũng bị bọn họ nói được, ngươi có cảm thấy bọn họ nực cười hay không?" 
Ôn Nguyễn nghe thấy rất buồn, nàng biết rõ những cuộc đấu đá trong nhà này, chuyện hãm hại người nhà luôn luôn dơ bẩn, nàng mừng vì bản thân không phải trải qua chuyện này, nhưng nàng cảm thấy xót xa cho Vu Duyệt.
Nàng ôm Vu Duyệt: "Không sao, bọn họ u ám hẹp hòi, nhưng tỷ còn có ta, còn có nhị ca của ta."
Vu Duyệt cũng ôm Ôn Nguyễn: "Đúng vậy, ta cảm thấy điều may mắn nhất trong cuộc đời mình là gặp được muội và nhị ca của muội." 

"Khi mẹ ta còn sống, ta cũng rất được sủng ái, nhưng từ khi bà mất, cha ta bận việc chính sự, không quan tâm nhiều đến ta, bây giờ người vợ cả này, ngày nào cũng nghĩ đến tương lai của hai đứa con, không giảm cái ăn cái mặc của ta thì đã được coi là ưu đãi rồi."
Vu Duyệt buông Ôn Nguyễn ra, cười nói: "Muội còn nhớ số tiền ta đã đầu tư vào Từ Hoa ở Hoa Nhạc Sự không?"
"Nhớ ạ." Ôn Nguyễn gật đầu.
Vu Duyệt nói: "Thật ra đó không phải tiền tiêu vặt cha ta đưa cho ta, mà là tiền riêng ta dành dụm được. Ta đã nghĩ, nếu một ngày nào đó ta phải rời khỏi đây, đó sẽ là chi phí đi đường của ta, nhưng buồn cười làm sao, ta tích đi tích lại, cũng chỉ là chút bạc vụn."
Ôn Nguyễn kéo tay Vu Duyệt, thở dài, nói đùa: "Nhị ca của ta rất giàu, sau này tỷ sẽ là một phú bà."
Vu Duyệt cười thành tiếng: "Ta không muốn liên lụy tới nhị ca của muội."
"Nếu nhị ca của ta sợ bị tỷ liên lụy, đã không đối tốt với tỷ như vậy ngay từ đầu." Ôn Nguyễn cười nói: "Người Ôn gia, không có bản lĩnh gì khác, chỉ có điều, đều là người bao che khuyết điểm."
Vu Duyệt lại khẽ nắm lấy tay Ôn Nguyễn, thấp giọng nói: "Mặc dù ta không hiểu chuyện triều chính, nhưng cũng biết cha ta và Tam Hoàng tử luôn luôn thân thiết, mà Ôn gia của muội lại có mâu thuẫn với Tam Hoàng tử. Ôn Nguyễn, ta không muốn vì chuyện của ta mà gây khó khăn cho các ngươi."
"Tỷ là nhị tẩu mà ta đã xác định, ta mặc kệ Hữu Thừa tướng nghĩ như thế nào, chỉ cần tỷ là người nhà của chúng ta." Ôn Nguyễn nói.
"Ta không thể ỷ lại tất cả vào muội, trước kia là do ta mê muội, có chuyện gì uất ức đều nói với muội, bây giờ không thể làm như vậy." Vu Duyệt lắc đầu: "Đừng vì ta mà xung đột với Tam Hoàng tử, điều đó không tốt cho muội."
"Tỷ định từ bỏ sao?" Ôn Nguyễn nghi ngờ hỏi.
"Từ bỏ? Ta không từ bỏ dễ dàng như vậy." Vu Duyệt nhướng mày: "Ta chỉ cảm thấy, ta cũng nên tự mình nỗ lực, không thể luôn chờ muội đến cứu ta."
Ôn Nguyễn dựa vào vai Vu Duyệt, cười nhẹ nói: "Ừ, nhị tẩu của ta thật tốt."
Hai người ngồi xổm ở cửa, mỗi người chống một bên cằm, cùng ngắm trăng, đồng thời lắng nghe trong phòng thầm thì trò chuyện với nhau.
Ân Cửu Dã giơ tay vỗ vai Ôn Tây Lăng: "Nhị tẩu thật tốt."
Ôn Tây Lăng nhún vai, hất tay Ân Cửu Dã ra: "Nói nhảm, Vu Duyệt đương nhiên tốt, nhưng ngươi có cần đổi cách xưng hô nhanh như vậy không?"
"Say này đều là người một nhà, sớm đổi cách xưng hô sớm quen."
"Ngươi bỏ đi, cha ta ở nhà ngày nào cũng chửi, mắng ngươi là đồ khốn nạn, ngươi có thể nhập vào gia phả chưa được viết của nhà ta hay không."
"Ôn Nguyễn vào nhà ta cũng như nhau."
"Ngươi không định ở rể sao?"
Để Thái tử ở rể nhà các ngươi, Ôn Tây Lăng, ngươi thật là dũng cảm!

Ân Cửu Dã không nhịn được cười đến nỗi vai run lên.
"Ngươi cười cái gì, thế nào, mặt mũi của Ôn gia ta, ngoại trừ hoàng thất, không ai dám nói là so sánh được, để ngươi ở rể là chịu thiệt thòi sao?"
"Không thiệt thòi."
"Này, ngươi nghĩ Tam Hoàng tử có lai lịch gì?"
"Quan hệ thông gia."
"Muốn kết nối với hắn, phải là Vu Duyệt?"
"Cũng không chắc."
"Ngươi có ý tưởng gì không?"
"Nhị tẩu có ý tưởng."
"... Ngươi đừng gọi dễ dàng như vậy được không?"
"Tam hoàng tử phi?"
"... Ngươi vẫn nên gọi là nhị tẩu." Ôn Tây Lăng cạn lời liếc nhìn Ân Cửu Dã, lại nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, sao ta nghe nói, Tam Hoàng tử có rất nhiều tâm tư với muội muội của ta?"
"Ừ." Nhắc đến chuyện này, Ân Cửu Dã liền bực mình.
"Không sao, Ôn gia sẽ ủng hộ ngươi." Ôn Tây Lăng trịnh trọng vỗ vai Ân Cửu Dã, dùng ngữ khí đại ca nói: "Ta là người đầu tiên nói không."
"Đa tạ nhị ca."
"A, ta điếc, ngươi vẫn nên gọi ta là Nhị công tử. Ta nghe thấy sao tóc đều dựng đứng cả lên?" 
Ân Cửu Dã cười, hỏi: "Nhị… Công tử, trước đây Ôn Nguyễn có tiếp xúc gì với Tam Hoàng tử sao?"
"Không, cha ta không bao giờ thích để muội muội vào cung. Từ nhỏ đến lớn, số lần hai người họ gặp nhau cũng không quá năm lần." 
"Kỳ lạ." Ân Cửu Dã lẩm bẩm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui