Đỡ eo

Sở dĩ nói "cố ý xin bệ hạ truyền chỉ" là vì chuyện này còn chưa quyết định.
Tất cả mọi người chỉ nghe nói một chút tin đồn, tin đồn bắt nguồn từ một ngày nào đó phu nhân phủ Hữu Thừa Tướng phủ tiến cung. Thục quý tần lưu lại hồi lâu ở trong cung, nói chuyện gia đình đã lâu.
Thái giám và thị hầu ngoài cửa cung chỉ nghe được hai vị quý nhân bên trong nói chuyện vui vẻ, trong lời nói nhắc tới tuổi gả, lúc cưới.
Mà trước đó, phủ Hữu Thừa tướng vẫn cùng Tam hoàng tử rất thân thiết, trước kia Hữu Thừa tướng phu nhân tiến cung cũng thường đi thăm Thục quý tần.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy: "Tam hoàng tử cố ý xin bệ hạ truyền chỉ, cầu hôn con gái Hữu Thừa tướng".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nghe chuyện này, Ôn Nguyễn đang cầm bút viết bài dưới cửa sổ Tiểu Hiên của Xuân Dung Phụng, vội vàng làm bài tập.
Nhị Cẩu Tử nằm úp sấp bên cạnh híp mắt ngủ gật.
"Phủ Hữu Thừa Tướng có mấy nữ nhi?" Ôn Nguyễn cầm bút viết chữ, nhẹ giọng hỏi.
"Nhiều lắm, bốn, năm người đó." Nhị Cẩu Tử meo meo.
"Ta nhớ rõ, Vu Duyệt là trưởng nữ đúng không?" Ôn Nguyễn nói.
"Ừm, là trưởng nữ thực thụ, nhưng không phải là con ruột của vị tướng phủ phu nhân bây giờ." Nhị Cẩu Tử ngáp một cái: "Mẹ đẻ Vu Duyệt đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tướng phủ phu nhân là một tiểu thiếp thượng vị. Từ đó về sau, cuộc sống của Vu Duyệt đã trôi qua rất thảm.”
"À." Ôn Nguyễn lên tiếng.
Nhị Cẩu Tử híp mắt lại: "Nguyễn Nguyễn, có phải ngươi muốn gây chuyện không?”
"Không có mà." Ôn Nguyễn buông bút xuống, xoa xoa cổ tay: "Chỉ là hỏi thôi.”
"Hừm..." Nhị Cẩu Tử vẻ mặt không tin.
Tiểu nha đầu trong viện đến truyền lời: "Cô nương, Tam hoàng tử nhờ người mời ngài đến trà lâu ngồi một chút.”
"Biết rồi." Ôn Nguyễn gật đầu: "Còn ai khác không?”
"Không có, Tam hoàng tử chỉ mời một mình ngài, hơn nữa cố ý nói, để ngài một mình đi."

Ôn Nguyễn ôm mèo lên, ra khỏi phủ gặp Tam hoàng tử.
Nàng không chút bất ngờ Tam hoàng tử sẽ tới hẹn gặp nàng, bởi vì cái gọi là chuyện cầu hôn con gái Hữu thừa tướng vừa xuất hiện, Ôn Nguyễn biết ngay mục đích của Tam hoàng tử là chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tam hoàng tử hẹn nàng trên thuyền, uống trà ở mũi thuyền, nhìn sóng khói mênh mông, một cảnh đẹp tao nhã.
Ôn Nguyễn ngồi trên bánh thuyền, nhìn Tam hoàng tử giơ tay pha trà, tư thái còn rất giống chó.
"Ta đã nói rồi, cơ hội ở chung của ta với Ôn Nguyễn còn nhiều." Tam hoàng tử đưa chén trà cho Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn tiếp nhận, nhẹ nhàng buông xuống, cười nhìn Tam hoàng tử: "Điện hạ có chuyện không ngại nói thẳng đi.”
"Ta cũng không muốn cưới nữ nhi Hữu Thừa tướng." Tam hoàng tử đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Nguyễn mỉm cười.
Tam hoàng tử thưởng thức trà, chậm rãi nói: "Ôn Nguyễn muội là người thông minh, hẳn là biết nguyên nhân của chuyện này.”
Ánh mắt Ôn Nguyễn bình thản, yên lặng nhìn Tam hoàng tử: "Trừ phi ta đáp ứng điện hạ không gả cho A Cửu, ngươi mới có thể không cầu hôn Vu Duyệt với bệ hạ, đúng không?”
Tam hoàng tử gật đầu: "Không sai.”
Ôn Nguyễn có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, nàng nói: "Chuyện riêng của ta, tại sao lại để Tam hoàng tử điện hạ để ý như vậy?”
Tam hoàng tử dựa vào phía sau, cầm chén trà nhìn Ôn Nguyễn, lại lộ ra loại sắc mặt tươi cười hàm nghĩa khó hiểu này: "Kỳ thật trong lòng muội rất rõ ràng, ngày đó một mũi tên của Thái Tiêu Tử không phải để giết muội, mà là giết Âm Cửu.”
Ôn Nguyễn cười khẽ, muốn nói chuyện thẳng thắn. Tam hoàng tử, thành ý của ngươi lại không đủ. Ít nhất ngươi phải thừa nhận, người bắn tên là Nhậm Nhất Quán, không phải Thái Tiêu Tử.
Ôn Nguyễn cúi đầu xoa mèo: "Điện hạ ngài tiếp tục.”
"Nguyên nhân giết hắn, chính là hắn đến quá gần muội." Tam hoàng tử xoay chén trà, chậm rãi nói: "Nếu như muội nhất định phải ở cùng hắn, ám sát như vậy về sau sẽ không ít, cho đến khi hắn chết mới thôi.”
"Người trên thế gian này có thể giết hắn, không nhiều lắm." Ôn Nguyễn nói.
"Thái Tiêu Chân nhân liều mạng là được."

"Thái Tiêu Chân nhân làm thế thân hộ vệ của bệ hạ, tay cầm kim đao, vì sao phải bán mạng cho Tam hoàng tử huynh chứ?"
"Muốn kéo dài uy danh thiên hạ đệ nhất quan, Thái Huyền quan không chỉ cần một vị đế vương nâng đỡ."
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng nâng mí mắt lên một chút, nàng tin tưởng lời này của Tam hoàng tử không nói dối, nhưng nàng không tin Thái Tiêu Tử là vì nguyên nhân này. Quan trọng hơn, hẳn là y sợ vị thái tử xui xẻo kia trả thù sao?
Tam hoàng tử lại thêm chút trà cho Ôn Nguyễn, nói: "Nghĩ thì muội sẽ không tin, nhưng ta ái mộ biểu muội đã nhiều năm. Năm xưa lòng muội hướng đến Kỷ tướng quân, Kỷ tướng quân chính là trọng tướng triều ta, được phụ hoàng tín nhiệm, nên ta không dám biểu lộ với biểu muội ngươi, nhưng hôm nay..."
"Hiện giờ A Cửu chỉ là một môn khách, điện hạ cảm thấy, hắn có thể so sánh với ngài." Ôn Nguyễn tiếp lời y: "Ngài có muốn nói điều này không?”
"Biểu muội thân là thiên kim, há có thể gả cho một kẻ bình dân cỏ rác?"
Ánh mắt Tam hoàng tử thành khẩn mà chân thành tha thiết: "Huynh trưởng cùng phụ thân trong nhà ngươi đều cưng chiều muội, thương muội, cái gì cũng tùy muội, ta cũng không đành lòng thấy biểu muội hồ đồ. Ân Cửu kia chắc hẳn dùng ngôn ngữ xảo quyệt lừa gạt muội, khiến muội tạm thời mất đi lý trí. Ta đã thấy nhiều người như vậy, đều là muốn bám vào tiền đồ quyền quý mưu đồ. Biểu muội tin ta, biểu ca sẽ không hại muội đâu.”
Ôn Nguyễn: Y nói cứ như là thật lòng.
Nhị Cẩu Tử "sặc" ra: "Mẹ nó người này có xấu hổ hay không! Mẹ nó làm ta ghê tởm!”
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng nâng má, con ngươi trong trẻo yên bình nhìn Tam hoàng tử: "Cho nên, Tam hoàng tử điện hạ, ngài không tiếc dùng hôn sự của mình làm lợi thế, để cho ta tỉnh táo lại, rời khỏi A Cửu, thấy rõ bộ mặt thật của hắn, phải không?”
"Không sai." Tam hoàng tử mặt dày, thế mà y còn thừa nhận như điều đương nhiên.
Ôn Nguyễn mím môi, nhịn xuống xúc động muốn cười, đầu ngón tay khẽ nhảy lên gò má, lại nói: "Điện hạ yêu thương như thế, ta thật sự không biết nên làm sao báo đáp.”
"Vì biểu muội, đây là việc ta nên làm." Tam hoàng tử tiến lại gần một chút, nhìn Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn khẽ cười: "Biểu ca đều vì ta mà làm được đến mức này, nếu ta không có biểu hiện gì nữa, thật sự là có ân tình thẹn với biểu ca, không bằng..."
"Không bằng cái gì?" Tam hoàng tử nhìn mặt Ôn Nguyễn, nhìn có chút mê mẩn.
"Không bằng tại đây chúc điện hạ tìm được lương duyên, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, bách niên giai lão, phu thê son sắt." Ôn Nguyễn cười tủm tỉm nhìn y: "Như thế mới không tính là cô phụ sự quan tâm của biểu ca đối với ta. Ngày biểu ca thành hôn, ta nhất định phải chuẩn bị hậu lễ, tự mình đi chúc mừng, chúc biểu tẩu tương lai của ta cùng huynh một năm ôm hai còn không phải là song sinh.”
"Chờ một chút, một năm ôm hai không phải là song sinh?" Nhị Cẩu Tử giơ chân nhỏ hồng hồng lên: "Ngươi có phải nguyền rủa thảo nguyên mọc đầy trên đỉnh đầu y không?”
Ôn Nguyễn ôm lấy con mèo, để lại vẻ mặt mơ hồ của Tam hoàng tử, đi ra ngoài mũi thuyền, đón gió thổi qua mặt sông. Nàng nói với người chèo thuyền: "Cập bờ đi.”

"Ôn Nguyễn!" Tam hoàng tử điện hạ đuổi theo, quát: "Ngươi đừng có rượu mừng không uống lại uống rượu phạt."
Ôn Nguyễn quay đầu lại nhìn y: "Hôm nay khi ta ra ngoài, mọi người trong phủ đều biết ta đến gặp Tam hoàng tử. Ngài nói xem, nếu ta trượt chân rơi xuống nước gì đó, có phải phụ thân ta sẽ rất tức giận hay không?”
Tam hoàng tử nhìn thoáng qua dưới chân Ôn Nguyễn, nàng đứng ở mũi thuyền, nâng một bước là có thể nhảy xuống nước.
Tam hoàng tử vẫn còn quá trẻ, trước kia chỉ nghe nói Ôn Nguyễn độc ác với Long Châu như thế nào, chưa từng tự mình trải nghiệm qua.
Cho nên y cho rằng dựa vào hôn sự của Vu Duyệt và Ôn Tây Lăng làm lợi thế, muốn áp chế Ôn Nguyễn, Ôn Nguyễn sẽ chịu thua, nhưng y không biết rằng loại người như Ôn Nguyễn này kiên quyết không cúi đầu trước thế lực tà ác, thậm chí còn nghênh đón thế lực tà ác quyết đánh thẳng.
Thuyền chậm rãi cập bến, Ôn Nguyễn xuống du thuyền, đặc biệt lễ phép hành lễ với Tam hoàng tử điện hạ: "Đa tạ trà ngon của điện hạ, chúc ngài hôm nay tâm tình vui vẻ, tạm biệt.”
Nàng ôm bé mèo chậm rãi rời đi, Tam hoàng tử đứng chắp tay ở mũi thuyền, ánh mắt đuổi theo thân ảnh mảnh khảnh kia thật lâu.
"Ta nói rồi, nàng sẽ không bị ngài uy hiếp đâu." Thái Tiêu Tử trôi nổi lướt ra.
"Không thấy quan tài không rơi lệ sao?" Tam hoàng tử hơi trầm sắc mặt: "Vậy ta liền cầu ý chỉ kết hôn cho nàng xem!”
Thái Tiêu Tử nhìn Tam hoàng tử, hất phất trần một chút, mặt mày lại lộ ra vẻ mệt mỏi kia.
Sau khi Ôn Nguyễn lên bờ, không lập tức đi tìm Vu Duyệt, mà đến Ngư Tiều quán.
Nàng trái ba vòng, phải ba vòng vây quanh Ân Cửu Dã.
"Có tay có chân, tài mạo song toàn, cô nương nhìn còn thích không?" Ân Cửu Dã cười nói.
"Ta đang xem, bọn họ vì sao không cho ta ở cùng ngươi, trên người ngươi có cái gì đặc biệt." Ôn Nguyễn kỳ quái nhìn hắn, lại lấy ngón tay gõ vào mặt nạ trên mặt hắn.
Rõ ràng sinh ra một khuôn mặt đẹp, hết lần này tới lần khác muốn ngăn cản, hắn cũng không sợ đến lúc đó trên mặt bị phơi ra dấu vết sao?
Ân Cửu Dã kéo nàng ngồi xuống: "Có lẽ nàng nghĩ sai hướng rồi.”
"Hả? Có lẽ, cho dù không phải ta, là A Thất, A Bát, bọn họ cũng sẽ không cho ngươi ở chung với bọn họ.”
"Nói cũng đúng." Ôn Nguyễn gật đầu: "Như vậy vấn đề biến thành, tại sao bọn họ không cho phép ta lập gia đình? Huynh cũng không phải là quyền quý gì, lẽ ra, ta gả cho một người tay không có quyền thế, ngược lại là ổn thỏa nhất cho bọn họ. Bằng không, ta gả cho tướng quân, gả cho hoàng tử, Tam hoàng tử đáp ứng, bệ hạ cũng không thể đáp ứng.”
Ân Cửu Dã im lặng trong chốc lát, không nói gì.
Ta cũng không phải là quyền quý gì sao? Người tay không có quyền thế?
Được rồi, được rồi.
Ôn Nguyễn rất nghiêm túc nhìn Ân Cửu Dã, hỏi: "Tam hoàng tử không phải thật sự thích ta chứ?”

"Y dám!"
"Y có cái gì không dám? Y chính là hoàng tử.”
"Ta vẫn là..."
"Huynh là gì?"
"Ta vẫn là sư phụ của muội đấy!" Ân Cửu Dã chỉ trời chỉ đất liền nói ra: "Trời đất quân thân sư, hắn tính là cái nào? Ta tốt xấu gì cũng chiếm được chữ sư.”
"Chữ quân đó."
"Quân cái rắm, quân chỉ hoàng đế, y là một hoàng tử, được tính là một quả trứng!"
"Trứng rồng."
Ôn Nguyễn cười đến cong mắt, đến gần ghế, rụt chân hai tay vòng quanh đầu gối, rất là không có tướng ngồi.
"Ta vừa rồi oán giận Tam hoàng tử, ta cảm thấy, lấy tôn nghiêm của y là một hoàng tử, khẳng định không thể nhịn được khẩu khí này."
Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn, đặt lên giường, ôm lấy cả người: "Làm tốt lắm, làm sao có thể làm được?”
"Huynh cũng không biết ta làm thế nào mà đã nói ta làm tốt à?"
"Nàng oán giận thôi là tốt rồi." Ân Cửu Dã cười nói: "Kỳ thật chuyện này, mặc kệ nàng đáp ứng hay không thì y đều chiếm được chỗ tốt.”
"Ta biết, ta đáp ứng y, theo ý của y là không ở cùng huynh, còn không đáp ứng y thì y có thể làm thông gia với phủ Hữu Thừa Tướng. Dù sao thì để y chiếm hết chỗ tốt."
"Đúng vậy, trừng trị y."
"Lúc này huynh không nói y là hoàng tử sao?"
"Huynh còn là phu quân của ta. Xin chào, phu quân đại nhân. Xin phu quân đại nhân tự trọng!"
"Không tự trọng, phu quân đại nhân dạy muội đạo làm người."
"Huynh cút đi!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui