Mặc dù mỗi ngày Ôn Nguyễn đều bận rộn với nấu ăn, mệt mỏi chậm trễ, nhưng nàng có thể sẽ không nghỉ lớp học trong sĩ viện, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, ví dụ như mấy ngày trước tiến cung đợi tình huống ước chừng chín ngày.
Nhưng bây giờ đi học ở sĩ viện đã không còn thú vị như trước nữa.
Sau khi Lữ Trạch Cẩn qua đời, Vu Duyệt không thể tránh khỏi bị người ta chỉ trỏ sau lưng, nói nàng khắc chết Lữ Trạch Cẩn, nói nàng vì hủy diệt hôn ước âm thầm nguyền chết Lữ Trạch Cẩn, nói hôn ước của nàng chưa giải mà đã mập mờ với nam tử khác, hay chính là không tuân thủ nữ tắc vẫn có.
Vu Duyệt nghe những lời này, cũng không ồn ào, không náo loạn, thậm chí không khóc. Chỉ là sau khi nói lời tạm biệt với Ôn Nguyễn, nàng ấy đã bị cha đưa về nhà.
Sau đó Vu Duyệt rất ít khi ra ngoài, Ôn Nguyễn ngẫu nhiên muốn đi phủ Hữu Thừa tướng thăm nàng ấy, cũng bị hạ nhân phủ Hữu Thừa tướng cự tuyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì chuyện này, Ôn Nguyễn còn hỏi nhị ca, nhị ca chỉ nói, tiểu muội ngươi không cần lo lắng, nhị ca có cách của nhị ca.
Ôn Nguyễn cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cảm thấy, hôm nay nàng lại đến học ở sĩ viện dù sao cũng thiếu chút gì đó.
Không có Lữ Trạch Cẩn mỗi ngày đòi chửi, cũng không còn Vu Duyệt làm bạn.
Ôn Nguyễn thực sự muốn bỏ học.
Nàng chống má nhìn đám mây ngoài cửa sổ phát ra ngẩn người, bỗng nhiên nghe được trong lớp truyền tới những tiếng nói vui vẻ: "Điện hạ, là điện hạ.”
"Tam hoàng tử điện hạ!"
Ôn Nguyễn hất khóe môi, đưa tay chọc Nhị Cẩu Tử đang ngồi xổm trên cửa sổ.
"Hàng này thật đúng là tới tìm ngươi sao?" Nhị Cẩu Tử nâng cằm lên, vẻ mặt thoải mái hưởng thụ: "Có phải y có ý với ngươi không? Nguyễn Nguyễn, ngươi cố gắng, chúng ta tranh thủ thu bảy, tám hậu cung của hắn, thuận tiện thu Kỷ Tri Dao.”
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng túm lấy ria mèo của Nhị Cẩu Tử, để cho nó không thể nói bậy bạ.
Trên đài, toàn thân Tam hoàng tử là hoa y màu tím đậm, mở ra khí chất quý phái ép người. Y chắp tay chào hỏi, cũng mang theo vận khí lớn của người trời, hơi có chút áp đảo mọi người.
Y nhìn xung quanh, tìm được Ôn Nguyễn đang trêu chọc mèo.
"Không biết Tam hoàng tử điện hạ hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?" Trong lớp học có người khó nén hưng phấn hỏi, dù sao đây cũng là hoàng tử, hơn nữa còn là ứng cử viên nóng bỏng nhất cho vị trí Đông Cung. Có quan hệ tốt, tiền đồ vô lượng.
Tam hoàng tử cười nói: "Nghe nói sĩ viện hôm nay có bài học bắn cung, ta rảnh rỗi không có việc gì nên đến xem, vừa hay chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của chư vị.”
Ôn Nguyễn và Nhị Cẩu Tử cùng liếc nhau, trong mắt có chút ý cười trào phúng.
Hôm nay không có lớp bắn cung, là Tam hoàng tử ngươi tới, không có cũng thành có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lớp bắn cung nhanh chóng bắt đầu, Ôn Nguyễn muốn trốn cũng không thoát.
Tam hoàng tử đi đến bên cạnh Ôn Nguyễn, đưa một cây cung cho Ôn Nguyễn: "Biểu muội.”
Ôn Nguyễn hành lễ: "Điện hạ gọi ta Ôn cô nương là được rồi.”
"Biểu muội không cần xa lạ như thế. Hôm qua sau khi trở về, ta nghĩ trái nghĩ phải, Thái Tiêu Chân nhân thử tên làm cho biểu muội bị thương thật là không đúng, ta đã xử trí y rồi. Cũng là một cách không tồi, nhưng người chịu kinh hãi này dù sao cũng là biểu muội, cho nên ta nghĩ..."
Tam hoàng tử nói xong, nhìn Ôn Nguyễn, ánh mắt có chút kỳ quái.
Y nói tiếp: "Cho nên ta nghĩ, không bằng ta đem Thái Tiêu Chân nhân trói lại, để cho biểu muội ngươi bắn lên mấy mũi tên, để biểu muội hết giận, như thế nào?”
Ôn Nguyễn lắc lắc trường cung trong tay: "Phụ lòng điện hạ yêu thương, nhưng thần nữ không biết bắn tên.”
"Không sao, ta dạy ngươi." Tam hoàng tử rút một mũi tên nâng lên trong lòng bàn tay, cười nói: "Biểu muội thông minh vô song, ta nghĩ sẽ học rất nhanh.”
Tam hoàng tử tiến lên một bước, tới gần Ôn Nguyễn, thấp giọng cười nói: "Nghe nói Ôn Nguyễn ngươi có tức giận sẽ xả ra, tuyệt đối không chịu nửa phần oan ức. Ta đoán ngươi cũng nhất định rất muốn tự mình báo thù đúng không? Tựa như tự tay hủy cổ họng Thịnh Nguyệt Cơ, cũng tự tay bắn mấy lỗ thủng trên người Thái Tiêu Chân nhân.”
Ôn Nguyễn chậm rãi ngước mắt lên, nhìn Tam hoàng tử.
Nàng phát hiện chuyện kỳ lạ, Tam hoàng tử cũng không phải đến tìm mình, thậm chí là y đến để lấy lòng mình.
Chỉ là phương thức lấy lòng này của y rất đặc biệt, rất thái quá, rất làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tam hoàng tử hắn đang học tập A Cửu sao?
Trợ giúp... Không phải, loại lấy lòng giúp người làm niềm vui sao?
Nhưng tại sao chứ, điều này là vì cái gì?
Quan hệ giữa Ôn Nguyễn và vị Tam hoàng tử này thế nào cũng không tính là hòa hợp. Chẳng lẽ là để y được Ôn gia nâng đỡ?
Nhưng phàm là Tam hoàng tử có đầu óc, cũng sẽ không tới tìm Ôn gia nâng đỡ hắn. Ai không biết bệ hạ coi Ôn gia như mãnh thú hồng thủy, mà Ôn gia lại có chút trung thành với vị thái tử lão ca xui xẻo kia?
Ôn Nguyễn nghĩ không ra những thứ này, nàng chỉ cảm thấy trong mắt Tam hoàng tử mang theo ý cười rất sâu, trong ý cười kia cất giấu quá nhiều loại hàm nghĩa cùng cảm xúc.
Ôn Nguyễn quỳ gối phúc lễ, cung kính vạn phần, nói: "Điện hạ nâng đỡ, nhưng bệ hạ đã giao Thái Tiêu Chân nhân cho điện hạ xử trí, nếu thần nữ lại hỏi nhúng tay vào thì chính là đi quá thánh ý, phụ lòng hoàng ân.”
Nghe vậy, Tam hoàng tử nở nụ cười: "Bọn họ đều nói tiểu muội Ôn phủ bây giờ nhanh mồm nhanh miệng, có thể nói chuyện tử tế. Ta vốn còn có nghi ngờ, về sau hôm qua ở ngự thư phòng vừa thấy, quả nhiên như thế, không khỏi mừng rỡ. Hôm nay đặc biệt tới tìm ngươi, cũng là muốn cùng biểu muội ở chung nhiều hơn, dạy ngươi bắn tên càng là ý tốt của biểu ca ta, chẳng lẽ, biểu muội không muốn?”
Lời này hơi nghiêm trọng.
Ôn Nguyễn vừa muốn mở miệng nói gì nữa, Tam hoàng tử lại đi thêm một bước, cách Ôn Nguyễn vô cùng gần, gần chỉ cách hai quyền.
Nàng lui về phía sau một bước, muốn cách xa Tam hoàng tử một chút. Nàng vừa mới nhấc bước, tay Tam hoàng tử đã duỗi tới.
Ánh mắt Ôn Nguyễn lạnh lùng.
Sau đó vai nàng bị người ôm lấy, kéo nàng khỏi bàn tay của Tam hoàng tử muốn rơi chạm vào vai Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn đập lưng vào ngực một cách đáng tin cậy và dày cộp, nghe thấy thanh âm quen thuộc: "Có dùng trường cung không?”
Ôn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng nàng cũng không biết vì sao nàng luôn có thể tìm được cảm giác an toàn từ trên người A Cửu, nhưng luôn cảm thấy an tâm không ít.
Nàng lắc đầu, ngẩng đầu cười nhìn Ân Cửu Dã: "Không, huynh dạy ta.”
Ân Cửu Dã cười nói: "Được rồi, nhưng mà cung này quá lớn, nàng không kéo được đâu. Đi, ta đưa nàng đi tìm một chút!”
Hai người đang muốn rời đi, giọng nói lạnh lùng của Tam hoàng tử truyền đến: "Ta đang nói chuyện cùng Ôn Nguyễn, ngươi là ai?”
Ân Cửu Dã chỉ vào mình: "Ngươi hỏi ta sao?”
"A, vốn là Âm phu tử, thất kính, thất kính." Tam hoàng tử ra vẻ giật mình, chắp tay nói: "Nghe danh Âm phu tử có khả năng truyền thụ nhất nhì, hôm nay sao ngươi lại thay thế dạy tiễn thuật? Ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao?”
Ân Cửu Dã mỉm cười, ôm lấy vai Ôn Nguyễn vào trong ngực: "Thân phận à? Ta là con rể tương lai của Tĩnh Viễn Hầu phủ, ngươi có ý kiến gì không?”
Ôn Nguyễn lặng lẽ híp mắt véo thắt lưng hắn, huynh có muốn mặt mũi nữa không mà nói lời này công khai với vẻ mặt chính trực như vậy.
Tam hoàng tử bị lời nói của Ân Cửu Dã chặn một chút, dừng lại một chút mới nói: "Công tử Tĩnh Viễn Hầu phủ cũng tốt, tiểu thư cũng được, hôn sự đều cần phụ hoàng ta hạ chỉ tứ hôn. Âm phu tử không phải người trong hoàng tộc ta, không biết lễ nghĩa ở đây, ngược lại cũng là chuyện thường.”
Ôn Nguyễn vừa nghe câu này liền có chút tức giận, y vũ nhục ai đây? Nàng vừa muốn lên tiếng, Ân Cửu Dã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bảo nàng không cần lên tiếng.
Hành động thể hiện nhỏ này, xem như là của một phu quân đi.
"Theo điện hạ nói, nếu ta muốn cùng Nguyễn Nguyễn tu thành chính quả thì còn phải cần một thánh chỉ, phải không?" Ân Cửu Dã cười hỏi.
"Đây là đương nhiên, chẳng lẽ Tĩnh Viễn Hầu chưa nói chuyện này với ngươi sao?"
"Dễ thôi, ngày mai ta sẽ mời lão nhạc phụ của ta tiến cung cầu chỉ bệ hạ là được." Ân Cửu Dã cười nhìn Tam hoàng tử: "Chỉ là điện hạ nói lời này, suýt nữa làm cho ta lầm tưởng, nếu ta muốn cùng Nguyễn Nguyễn thành hôn thì phải là Tam hoàng tử gật đầu mới đúng. Ta nghĩ, bệ hạ đương triều này cũng không phải ngài.”
Tam hoàng tử hơi thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Âm phu tử nói chuyện phải cẩn thận một chút, những lời đại nghịch bất đạo như vậy, dễ nổi thị phi.”
"Đa tạ Tam hoàng tử điện hạ dạy dỗ, tóm lại chuyện này không liên quan đến ngài, đúng không?" Ân Cửu Dã cười nói.
"Ta là Ôn Nguyễn biểu ca, ta hỏi chuyện đại sự chung thân của nàng cũng không có gì không ổn chứ?" Tam hoàng tử đứng chắp tay, có chút ngạo nghễ.
Ân Cửu Dã nở nụ cười kỳ quái, biểu ca rất giỏi sao, ai còn không phải biểu ca của nàng? Ta còn là đại biểu ca của nàng, ngươi tính là bao nhiêu tuổi?
"Cũng không gì không ổn, đến lúc đó đến uống rượu mừng đi, Tam biểu ca." Ân Cửu Dã nói.
Ôn Nguyễn nhịn cười quay đầu đi.
"Đi!" Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn rời đi, chọn một cây cung ngắn tinh xảo nhỏ nhắn, dựng lên mũi tên, từ phía sau vòng quanh thân thể Ôn Nguyễn, dạy nàng kéo cung phóng tên.
"Y có ý gì?" Ôn Nguyễn nhỏ giọng hỏi.
"Y có ý gì mà ta không biết chứ?" Ân Cửu Dã buồn bực nói một câu.
"Ta không biết."
"Cái khác không dễ nói, nhưng có một điểm ta xem như đã nhìn ra." Ân Cửu Dã lại dựng một mũi tên lên dây cung, híp mắt nheo mục đích xa xa, buông tay phóng tên: "Y không muốn muội gả cho ta.”
"Ai nói ta muốn gả cho huynh?" Ôn Nguyễn cố tình hỏi.
"Vậy muội còn có thể gả cho ai, ôm cũng ôm, hôn cũng... Quên cái này đi, sau này bổ sung, mặt nạ của ta muội cũng tháo ra rồi. Cô nương, nếu muội đột nhiên không cần ta thì chính là bội tình bạc nghĩa, ta khẳng định muội không thể làm loại tiểu nhân này, đúng không?”
Ôn Nguyễn giẫm lên hắn.
Ân Cửu Dã buồn cười.
Nhưng Ôn Nguyễn vẫn không rõ Tam hoàng tử rốt cuộc có dụng ý gì.
Nàng xác định mình chưa từng trêu chọc Tam hoàng tử, coi như là trước kia đấu đá với Thịnh Nguyệt Cơ đến chết đi sống lại, cũng chưa từng gặp qua vị Tam hoàng tử này.
Cho đến bây giờ, nàng cũng không biết tên thật của Tam hoàng tử là gì.
Tại sao y lại đột nhiên nhảy ra, có hứng thú với mình như vậy?
Tỏ ra hứng thú lớn như vậy với nữ nhi Ôn gia, y không sợ bị hoàng đế tát chết sao? Y còn muốn làm Thái tử hay không đây?
Vị Thục quý tần nương nương trong hậu cung kia có thể để hắn làm loạn như vậy?
Triều thần không hòa thuận với Ôn gia có thể để y thân thiết với Ôn gia như vậy không?
Chuyện này nghĩ như thế nào không đúng.
Cho nên Ôn Nguyễn không xác định được rất nhiều chuyện, nhưng chuyện duy nhất xác định chính là Tam hoàng tử cũng không phải xuất phát từ tình cảm đột nhiên ái mộ mình dù cho y có biểu hiện thân thiết.
Nhưng rốt cuộc là Ôn Nguyễn đã xem thường mức độ bệnh thần kinh của thiên gia.
Vài ngày sau khi Tam hoàng tử tìm Ôn Nguyễn bắn tên, Ôn Nguyễn lại nhận được một tin tức: Tam hoàng tử cố ý xin bệ hạ truyền chỉ cầu hôn con gái Hữu Tướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...