Ân Cửu Dã bắt lấy giày, Tĩnh Viễn Hầu một chân nhảy vào trong phòng, quát mắng: "Đồ ngu ngốc này, ngươi buông tay!"
"Được rồi." Ân Cửu Dã tay buông xuống, ném giày vào góc tường.
Tĩnh Viễn Hầu tức giận đến thổi râu trừng mắt, nắm lấy vật gì đó trong tay ném về phía Ân Cửu Dã: "Lão tử bảo ngươi buông khuê nữ ta ra!"
"Vậy thì không được." Ân Cửu Dã siết chặt ngón tay Ôn Nguyễn, mặt dày vô sỉ nói: "Ta và Nguyễn Nguyễn đều có tình cảm với nhau. Nếu Tĩnh Viễn Hầu ngài muốn chia rẽ đôi uyên ương chúng ta thì đó chính là cổ hủ ngoan cố, không có nhân tính."
Tĩnh Viễn Hầu như con gà vàng đứng một mình, kinh ngạc hỏi: "Ngươi gọi nàng là gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nguyễn Nguyễn."
"Nguyễn em gái nhà ngươi, Nguyễn ông nội ngươi, con mẹ ngươi, ngươi cút lại đây cho lão tử!"
Tĩnh Viễn Hầu một chân đuổi Ân Cửu Dã chạy khắp phòng. Ôn Nguyễn lặng lẽ nhặt giày về đưa cho phụ thân, sau đó lại lặng lẽ híp mắt rời khỏi phòng.
Nàng đứng ở trong sân nhỏ, nghe lão phụ thân tức giận phía sau chửi bới, còn có A Cửu thỉnh thoảng tức giận lão phụ thân hai câu, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn trời, cong khóe môi thở phào một cái.
Một đêm không ngủ, giờ phút này trái tim nàng buông lỏng, cảm giác mệt mỏi bao trùm ập đến.
Ôn Nguyễn híp mắt lại, chuẩn bị trở về bồi bổ cho tốt.
Trên đường trở về, Ôn Nguyễn đột nhiên nhớ ra, trong khoảng thời gian A Cửu biến mất không thấy, Tĩnh Viễn Hầu cố ý chặn Đại Hiếu Tử trên đường, còn cho hắn ta một cái bạt tai.
Lúc ấy Ôn Nguyễn chỉ muốn nhanh chóng tìm A Cửu, không có suy nghĩ sâu xa về hành động này của Tĩnh Viễn Hầu, chỉ cho rằng ông giúp mình hết giận, cảnh cáo Đại Hiếu Tử không nên ra tay với A Cửu.
Nhưng bây giờ nhớ lại, Ôn Nguyễn lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Tại thời điểm đó, Tĩnh Viễn Hầu cũng đã hạ quyết tâm, cho dù A Cửu sống hay chết, người đến bắn tên rốt cuộc là ai, Tĩnh Viễn Hầu ông đều phải quy việc này lên đầu Đại Hiếu Tử.
Hoặc là nói, ông đã quy cho Tam hoàng tử.
Ôn Nguyễn chậm rãi đứng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngư Tiều quán.
Có lẽ vào lúc đó, Tĩnh Viễn Hầu đã biết người bắn tên là Nhâm Nhất Quán, Nhâm công công, cho nên mới nhanh chóng tìm Đại Hiếu Tử làm dê non thế tội, che lấp Nhâm công công. Bởi vì Nhâm công công vẫn luôn luôn là người của bệ hạ, động đến tam hoàng tử luôn tốt hơn động đến bệ hạ, chút thiệt hại này rất dễ tính rõ ràng.
Thế nhưng, Tĩnh Viễn Hầu làm sao biết là do Nhâm Nhất Quán đây?
Ôn Nguyễn bỗng nhiên cảm thấy, vị cha già của cô, người luôn vui vẻ hài hước như một người dân bình thường, có tâm tư sâu không lường được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ôn cô nương."
Ôn Nguyễn nghe được có người gọi nàng, cũng hoàn hồn.
Nàng quay đầu lại nhìn lại, người đó là Kỷ Tri Dao.
"An Lăng Quân." Ôn Nguyễn vấn an.
Kỷ Tri Dao đi tới hỏi: "Sao ngươi lại đứng đây? Ta nghe nói Âm công tử đã trở lại?"
"Ừm, đa tạ An Lăng Quân lo lắng."
"Đã bắt được tiễn thủ chưa?"
"Vẫn chưa, hắn ta chạy mất rồi."
"Chạy rồi sao? Đúng rồi, ta đi hỏi thăm, Trịnh Vũ vẫn luôn ở trong quân đội không rời đi." Kỷ Tri Dao buồn bực nói: "Chuyện này thật kỳ quái."
"A Cửu cũng không phải là bị cao thủ tiễn thuật mà An Lăng Quân nói đả thương, giờ phút này hắn cũng không có gì đáng ngại, cho nên có thể là An Lăng Quân đã đoán sai rồi." Ôn Nguyễn chậm rãi nói.
"Không thể nào như vậy được, xem qua những dấu vết mà mũi tên kia tạo thành..."
"An Lăng Quân."
Ôn Nguyễn ngắt lời hắn ta, chậm rãi nói: "A Cửu bình an vô sự chính là may mắn rồi. Về phần người bắn tên là ai, ta tin tưởng phụ thân ta cùng huynh trưởng nhất định sẽ dốc sức truy bắt, đa tạ An Lăng Quân một phen vất vả, hôm nay trở về ta sẽ sai người chuẩn bị hậu lễ đưa đến phủ tướng quân để tạ ơn An Lăng Quân."
Kỷ Tri Dao nghe ra hai ý tứ từ lời nói của Ôn Nguyễn.
Về chuyện tiễn thủ, nàng bảo mình không cần nhúng tay vào nữa, phủ Tĩnh Viễn Hầu sẽ đi giải quyết.
Về việc giữ khoảng cách, mối quan hệ của nàng với mình vẫn chỉ là "Ôn cô nương" và "An Lăng Quân", không thể tiến thêm một bước nữa.
Kỷ Tri Dao lẳng lặng nhìn Ôn Nguyễn hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói: "Tạ lễ thì không cần, cô nương bảo trọng."
Ôn Nguyễn gật đầu, hành lễ hồi phủ.
Kỷ Tri Dao nhìn bóng dáng Ôn Nguyễn chậm rãi rời đi, cúi đầu.
Hắn ta thừa nhận mình vẫn không thích Ôn Nguyễn lúc trước luôn quấn lấy hắn, náo loạn để hắn ta cưới nàng. Ôn Nguyễn ồn ào, có dũng vô mưu. Nhưng giờ phút này Ôn Nguyễn này, hắn ta muốn thích mà lại không có tư cách.
Chép miệng, Kỷ Tri Dao để một tay sau lưng rời đi.
Ôn Nguyễn trở lại phủ, vẫn sai người chuẩn bị một phần lễ vật đưa đến phủ tướng quân. Nàng không muốn mắc nợ Kỷ Tri Dao hay bất luận kẻ nào tình cảm, cho nên nên có lễ tiết đều phải chu toàn, tuyệt đối không để lại.
Ôn Bắc Xuyên nhìn bộ dáng cô chọn đồ vật trong khố phòng, cười hỏi: "Âm công tử trước kia giúp ngươi cũng nhiều, sao không thấy ngươi cảm tạ hắn?
"Ta cảm tạ rồi, cảm tạ bằng miệng." Ôn Nguyễn cười nói.
"Tiểu muội, nếu muội thật sự thích hắn, hắn cũng thích muội, không bằng bảo hắn sớm tới cửa cầu thân đi."
Ôn Nguyễn quay đầu lại nhìn Ôn Bắc Xuyên, có chút nghi hoặc.
"Làm sao vậy?" Ôn Bắc Xuyên hỏi.
"Ta cho rằng đại ca ngươi sẽ hưởng tới môn đệ." Ôn Nguyễn cười nói. Dù sao thì Âm Cửu Dã chỉ là môn khách, nàng cho rằng môn đình như Hầu phủ, đại ca ít nhất sẽ sắp xếp cho A Cửu một chức quan, không nói môn đăng hộ đối, ít nhất cũng có một phần chức quan trong người.
Ôn Bắc Xuyên đi vào nhà kho, chọn chuỗi Ngọc Như Ý đặt ở trong hộp quà, cười nói: "Nếu ta có môn đệ, ngay từ đầu sẽ không để cho ngươi cùng hắn đến gần như vậy. Làm quan trong triều đương nhiên tốt, nhưng nhận bổng lộc của Thực Thiên gia và phải làm việc cho họ lại là một trói buộc. Hiện giờ như vậy, hai người tiêu dao tự tại, không phải cũng rất tốt sao?"
Ôn Nguyễn cười, đậy nắp hộp quà, lại quấn lại mảnh lụa, chỉ nói: "Đại ca lòng dạ rộng mở."
"Nhưng có một điều này, sau khi hai người thành hôn thì không nên rời kinh và chỉ ở trong kinh, nếu không cho dù ta đồng ý, phụ thân cũng sẽ không đồng ý." Ôn Bắc Xuyên búng lên trán Ôn Nguyễn: "Ông ấy luyến tiếc muội."
Ôn Nguyễn lại nhớ thương A Cửu trên người còn có một khối ngọc bội hoàng hậu, rũ mắt cười nói: "Không gấp, ta cũng muốn ở lại trên phủ thêm vài ngày, ở cùng hai vị ca ca và phụ thân."
"Tiểu muội hiểu chuyện." Ôn Bắc Xuyên vỗ vào một đống hộp quà trên bàn: "Những thứ này là được rồi, ta sai người đưa đến phủ tướng quân, muội muốn đi không?"
"Không đi đâu." Ôn Nguyễn lắc đầu.
"Vậy muội nghỉ ngơi cho tốt, cả đêm không ngủ nên vành mắt đều thâm lại rồi."
Ôn Nguyễn ngủ một giấc, Nhị Cẩu Tử nằm sấp bên giường nàng chợp mắt, ngáy khò khò, ngủ mơ mơ màng màng, còn trèo vào trong ngực Ôn Nguyễn, đầu cọ vào trước ngực Ôn Nguyễn. Thật sự là một yêu tinh dính người!
Nàng ngủ được một nửa thì bị nha đầu trong phủ cấp tốc đánh thức: "Cô nương, mau tỉnh lại."
"Làm sao vậy? Ôn Nguyễn hỏi.
"Trong cung truyền lời mời ngài tiến cung."
"Lại tiến cung à?" Ôn Nguyễn nhíu mày.
"Lần này thì khác, lần này đại công tử cũng ở đây, cô nương yên tâm." Nha đầu vội vàng hầu hạ Ôn Nguyễn rửa mặt thay quần áo, vừa bận rộn vừa nói: "Kiệu đã ở cửa phủ chờ. Cô nương, chúng ta phải nhanh hơn một chút."
Ôn Nguyễn nghĩ lần này tiến cung là vì chuyện đêm qua phóng tên. Nàng xoa xoa đầu có chút nặng nề, đứng dậy rửa mặt chải đầu, thay quần áo lên kiệu, lại tiến cung lần nữa.
Lần này gặp bệ hạ ở ngự thư phòng, đại ca cũng ở đây, khi y nhìn thấy Ôn Nguyễn, gật đầu với nàng, ý bảo nàng không cần khẩn trương.
Ôn Nguyễn đi vào, phát hiện Tam hoàng tử cũng ở đây, ngồi ở ghế dựa phía dưới ngự án, bên cạnh là Đại Hiếu Tử.
"Nguyễn Nguyễn." Bệ hạ thân thiết gọi.
"Thần nữ gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn tuế." Ôn Nguyễn theo thường lệ hành lễ, lúc hành lễ còn cẩn thận nhìn thoáng qua thái giám thị hầu bên cạnh bệ hạ, quả nhiên không phải lão thái giám vẻ mặt trắng như tuyết kia.
"Đứng lên đi!" Bệ hạ giơ tay lên, hỏi: "Nghe nói đêm qua ngươi nguy hiểm bị tiểu nhân bắn tên đả thương, có bị dọa không?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ không hề, đa tạ bệ hạ quan tâm."
"Có biết người phạm tội là ai không?"
"Thưa bệ hạ, thần nữ không biết." Ôn Nguyễn trả lời.
Bệ hạ cười cười, nói: "Đại ca ngươi... hoài nghi là Thái Tiêu Chân nhân".
Ôn Nguyễn cúi đầu: "Sự hoài nghi của đại ca tất có đạo lý của y."
"Ôn Bắc Xuyên, ngươi nói lý do của ngươi." Bệ hạ uống trà, dường như rất tùy ý hỏi.
Ôn Bắc Xuyên chắp tay: "Chuyện đêm qua tiểu muội gặp nạn, ngoại trừ người Ôn phủ, người biết rất ít, thần không biết Thái Tiêu Chân nhân biết như thế nào."
Bệ hạ liếc nhìn Thái Tiêu Chân nhân.
Thái Tiêu Chân nhân cầm phất trần hành lễ, nói: "Bần đạo ngẫu nhiên nghe nói."
"Ngẫu nhiên nghe nói, Thái Tiêu Chân nhân kia vì sao phải khuấy động dẫn người điều tra chung quanh?" Ôn Bắc Xuyên lại hỏi.
"Ôn Bắc Xuyên, ngươi bảo muội muội ngươi nói." Bệ hạ ngắt lời hắn: "Việc này liên quan đến Nguyễn Nguyễn, ta muốn nghe ý kiến của nàng."
Ôn Nguyễn nửa cúi mi mắt, thầm nghĩ, bệ hạ ngươi nói dễ nghe như vậy, không phải là cho rằng ta không thông minh bằng đại ca ta, nước bẩn này không dễ dàng hắt lên người Thái Tiêu Chân nhân như vậy sao?
Vậy thì ngài phải thất vọng rồi.
Ôn Nguyễn ngẩng đầu, nhìn về phía Thái Tiêu Chân nhân, cười đến dịu dàng lại thanh lệ: "Thần nữ cũng cảm thấy kỳ quái, hôm qua ta suýt bị người bắn chết, may mắn hộ vệ trong phủ xả thân cứu giúp mới coi như không sao. việc này Thái Tiêu Chân nhân làm sao có được tin tức? Sau khi nhận được tin tức, vì sao lại để ý như vậy mà tìm gã sai vặt xung quanh ta?"
Đại Hiếu Tử nói: "Bần đạo chỉ là thấy phòng giữ ở khắp nơi trong kinh thành tìm người, xuất phát từ hảo tâm, tương trợ bên cạnh thôi."
"Vậy phòng giữ trong kinh làm sao biết được đây?"
Ôn Nguyễn cười nói: "Ta tự biết mình thân phận thấp kém, không nên lấy một thân chuyện kinh động kinh thành chuẩn quân, cũng chưa từng báo quan. Ngài ở trong kinh lại có thể trong thời gian ngắn như vậy, biết rõ ràng ta bị mũi tên nhọn bắn giết, cũng biết gã sai vặt của ta vì bảo vệ ta nên bị thương. Điều này rất kỳ quái, chẳng lẽ là có người thông báo tin tức cho bọn họ sao?"
Thái Tiêu Chân nhân quay người nhìn Ôn Nguyễn: "Cô nương là muốn nói việc này là do bần đạo gây ra sao?"
"Ngài quá lời rồi, Thái Tiêu Chân nhân ngài thân là người đắc đạo, ta không dám có phỏng đoán này." Ôn Nguyễn cúi người phúc lễ, lại nói: "Ta chỉ là không hiểu, Thái Tiêu Chân nhân đêm qua nóng lòng như vậy là vì cái gì? Ta cùng ngươi thật sự không tính là có quan hệ thân quen, ngược lại, giữa chúng ta có nhiều chuyện không hợp nhau."
Ôn Nguyễn nói xong, ánh mắt khẽ chuyển, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn về phía Văn Tông Hoàng đế, rất lễ giáo nhưng không chút nhường nhịn nói: "Thần nữ nghĩ không ra, mong bệ hạ thánh quyết."
Văn Tông Hoàng đế nhìn Ôn Nguyễn trong chốc lát, chậm rãi hỏi: "Theo ý trong lời Nguyễn Nguyễn, ngươi muốn nói rằng, người phóng tên đêm qua chính là Thái Tiêu Chân nhân, sau đó hắn ta tìm kiếm xung quanh để giết người diệt khẩu sao?"
Ôn Nguyễn cung thuận nói: "Thần nữ chỉ là không hiểu, Thái Tiêu Chân nhân có quan hệ gì với việc này mà đáng để hắn ta để ý như thế, không tiếc vất vả một đêm để đi khắp nơi tìm người."
Ôn Nguyễn dường như bừng tỉnh đại ngộ nhớ tới cái gì đó, nghi ngờ nói: "A đúng rồi, Thái Tiêu Chân nhân có tình cảm rất tốt với Thịnh cô nương, chẳng lẽ là vì báo thù cho Thịnh cô nương sao?
Lời quỷ quái này ngay cả Tam hoàng tử bên cạnh cũng nghe không nổi, nhịn không được uống một ngụm trà, ép xuống xúc động muốn trợn trắng mắt.
Hoàng hậu nương nương trong ám các cũng thế, trợn trắng mắt nhìn lên trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...