Đỡ eo

Ôn Bắc Xuyên để lại mấy người ở Ngư Tiều quán để bảo vệ Ôn Nguyễn, một mình cùng Ti Tư chạy đến phủ tướng quân tìm Kỷ Tri Dao.
Y biết rõ võ công của Âm Cửu, cung thủ có thể đả thương được Âm Cửu trên thế gian này tồn tại không nhiều.
Ôn Nguyễn ngồi một mình an tĩnh trong căn phòng mà ngày thường Ân Cửu Dã thường sử dụng. Nàng ngồi thẳng lưng, từng thớ thịt trên cơ thể, từng dây thần kinh trên người đều căng chặt, căng đến mức xương cốt nàng đều đau nhức.
Sau đó, quả thật nàng không ngồi yên được nữa, nàng đi đến bên tháp quý phi, nhìn thấy chiếc quạt nhỏ bằng gỗ đàn hương dưới gối mềm.
Chuôi quạt làm bằng gỗ đàn hương có độ bóng đẹp, nhìn một chút thì biết là thường xuyên được bàn tay con người vuốt ve.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Nguyễn cầm cây quạt, dựa người vào thành giường, hơi cúi đầu, chờ tin tức.
“Nguyễn Nguyễn, Cửu Âm Chân Kinh không có ở chỗ Từ Hoa!” Nhị Cẩu Tử nhảy vào hô to nói với Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn dùng sức nhắm chặt mắt lại, lúc nói chuyện cổ họng khô khốc khàn khàn nói: "Biết rồi."
“Ta lại đi đến nơi khác tìm thử, ngươi đừng vội.” Nhị Cẩu Tử sờ sờ khuôn mặt Ôn Nguyễn, lại nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lúc nó nhảy ra khỏi cửa sổ thì nó chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng.
Bà mẹ nó, ta đây không phải là được cử tới giám sát ký chủ công lược mục tiêu nhiệm vụ là Kỷ Tri Dao hay sao?
Thế nào mà ta lại giúp nàng tìm một người đàn ông khác?
Quên đi, đi tìm người trước đã rồi nói sau.
Nhị Cẩu Tử chỉ biết tự trách mình tâm trí không vững, bị Ôn Nguyễn công lược trước.
Trời gần rạng sáng, Ôn Bắc Xuyên và Kỷ Tri Dao đến.
“Ta nói ngắn gọn.” Kỷ Tri Dao giơ tay lên ngăn Ôn Nguyễn gọi hắn ta một tiếng “An Lăng Quân", cướp lời lên tiếng trước: “Ta đi dọc theo chòi gác đến Ôn phủ, kiểm tra đầu của những mũi tên và dấu vết để lại, có thể kết luận rằng, trên đời này số người có thuật bắn cung như vậy không quá ba người."
“Là ba người nào?” Ôn Nguyễn hỏi.
“Trịnh Vũ, Nhâm Nhất Quán.” Kỷ Tri Dao lại chỉ vào bản thân hắn ta: “Và ta.”
Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn ta. 
“Tuy công phu quyền cước của ta không bằng Âm Cửu, nhưng nếu bàn về thuật bắn cung, ta dám khẳng định hắn không bằng ta.” Kỷ Tri Dao liền vội vàng nói: “Ta thì lại không thể nào bắn tên về phía các ngươi, cho nên chỉ còn có Trịnh Vũ và Nhâm Nhất Quán.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bọn họ là ai?” Ôn Nguyễn hỏi.
"Trịnh Vũ ở trong quân ngũ, không ở kinh thành. Nhâm Nhất Quán thì đã chết cũng được gần bảy, tám năm."
"Vậy thì cũng quá kỳ quái rồi."

Kỷ Tri Dao khẽ thở dài: "Ta sẽ đi điều tra thử xem Trịnh Vũ có tự mình rời kinh hay không, sau đó còn một việc nữa…”
"Việc gì?"
"Ngươi nói lúc sau cung thủ có đánh cận chiến với Âm Cửu?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì thì hắn ta nhất định sẽ thua là chuyện không thể nghi ngờ."
"Ai nhất định sẽ thua là chuyện không thể nghi ngờ?"
"Cung thủ."
Ôn Nguyễn gật đầu. Rõ ràng, xạ thủ đánh tầm xa, không thể dùng cận chiến để đánh giáp lá cà, vì cận chiến chính là mỗi một giây, mỗi một đòn đều như dao chém xuống.
Thật sự là trách mình quá mức nóng vội, nếu không thì không nên ngay cả một đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra được.
Nàng cảm thấy trạng thái tâm lý mình không ổn lắm cho nên hít một hơi thật sâu để trấn an tinh thần.
“Nhưng mà…” Kỷ Tri Dao do dự muốn nói lại thôi.
"Làm sao?"
"Hắn... bị trúng một mũi tên trước phải không?"
"Đúng vậy."
"'Nếu là ta, hắn trúng một mũi tên của ta, không chết cũng sẽ bị trọng thương. Cung thủ như bọn ta, một mũi tên bắn ra có vạn quân lực, không đơn giản chỉ là những vết thương trên da thịt như vậy."
Kỷ Tri Dao nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Ôn Nguyễn, thầm thở dài: “Ta đi hỏi thăm một chút xem thử Trịnh Vũ về kinh hay chưa.”
“Cảm ơn.” Ôn Nguyễn gật đầu. 
Tri Dao nhìn nàng một chút, cười nói: "Ơn thì không cần, có điều sau này ngươi đừng có suốt ngày chế nhạo ta là được. Ngươi không biết chứ mỗi lần ngươi mở miệng thì tóc gáy của ta đều dựng hết cả lên, chỉ sợ ngươi lại chê cười ta."
Ôn Nguyễn lịch sự cười, cũng không nói gì thêm nữa.
Chuyện Ôn phủ tìm người hành động rất lớn tiếng, tin tức nhanh chóng truyền đến phủ Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử chấp bút vẽ đan thanh, đi màu sắc từng nét vẽ, hỏi: “Hắn chết rồi sao?”
“Không biết, hiện tại không rõ tung tích của hắn.” Thái Tiêu Tử trả lời.
“Ngươi cũng đi tìm giúp một chút đi, nếu có thể tìm được hắn trước Ôn gia thì càng tốt.” Tam Hoàng tử nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Thái Tiêu Tử: "Xác suất tìm được hắn, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
“Với tình huống như này, mười phần trăm." Thái Tiêu Tử gật đầu nói.
“Được, đi tìm đi, nếu có gan mộng tưởng Ôn Nguyễn thì hắn sẽ không chết oan uổng như vậy đâu.” Tam Hoàng tử đặt bút xuống, nhìn cô gái trong tranh khẽ cười.

Trong tranh, cô gái ôm một con mèo con đứng dưới bức tường cung điện màu đỏ son, nơi góc tường có một dây tử đằng màu tím tùy ý sinh trưởng, dụng mạo cô gái vô cùng bình yên hòa nhã.
Chính là... Ôn Nguyễn.
Lúc Thái Tiêu Tử đứng dậy thì nhìn thấy bức tranh, ngẩng đầu nhìn Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử cúi người chắp tay sau lưng, nhìn thật kỹ người trong tranh, giọng nói vặn vẹo có chút quỷ dị nói: "Nàng ấy thật là xinh đẹp."
Thái Tiêu Tử không nói gì, chẳng qua chỉ là cầm phất trần* rời đi.
*Phất tử, tên gọi phổ biến hơn là Phất trần, Trần vi là cây đuổi ruồi, có truyền thống từ các vị Sa-môn tại Ấn Độ. Phất tử được dùng để đuổi ruồi và các côn trùng biết bay để chúng khỏi bị đạp, nguyên là một khúc gỗ, được gắn một chùm lông đuôi ngựa ở một đầu.
Sau khi bước ra khỏi phủ Tam Hoàng tử, Thái Tiêu Tử ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen như mực, trên khuôn mặt tuấn tú xuất chúng như ngọc lộ ra vẻ mệt mỏi nặng nề cùng sự chán nản không từ nào có thể diễn tả được hiếm thấy.
Ngay cả bờ vai rộng bình thường vẫn thẳng thớm cũng hơi rũ xuống.
Phía chân trời màu bạc ngà, phòng thủ trong kinh xuất hiện làm cho trong lòng Ôn Bắc Xuyên càng thêm lo lắng.
Vương Thành phụ trách phòng thủ trong kinh nói rằng đêm qua bách tính báo quan, có đám người bắn tên vào đám đông một cách vô cớ, gây nguy hiểm đến tính mạng, nên bọn họ phụng mệnh lùng tìm người của bọn bắn tên.
Ôn Bắc Xuyên biết người bọn họ muốn lùng tìm là Âm Cửu.
Y bắt đầu nghi ngờ, mục đích của kẻ bắn tên đêm qua không phải Ôn Nguyễn, mà là Âm Cửu.
Ôn Nguyễn cũng biết tin tức phòng thủ trong kinh xuất quân hành động, là do Nhị Cẩu Tử báo cho nàng.
Lông toàn thân Nhị Cẩu Tử đều dựng cả lên: “Đây là lần thứ ba quân đội phòng thủ trong kinh làm chuyện này sao?”
Ôn Nguyễn khép từng nan quạt, gấp cây quạt gỗ đàn hương lại: “Người bọn họ muốn giết là A Cửu, không phải chị.”
"Tại sao? Cửu Âm Chân Kinh không phải chỉ là một môn khách thôi sao?"
“Không biết.” Ôn Nguyễn cầm chặt chiếc quạt gỗ đàn hương, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Bây giờ thì chờ ai tìm được A Cửu trước.”
"Ca ca của ngươi hẳn là có thể tìm được hắn chứ, không phải ca ca của ngươi có mạng lưới quan hệ rất rộng sao?"
"Bây giờ chuyện chị càng tò mò hơn chính là cuối cùng là A Cửu đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn lại phải trốn, ngay cả chị cũng không muốn gặp."
"Có lẽ nào hắn... cái đó... chính là..."
"Không thể nào!"
"Làm sao mà ngươi có thể chắc chắn được là hắn không làm mấy chuyện đó, nếu không thì hắn làm gì mà không quay lại? Hôm qua cũng không phải hắn là người ra tay trước. Hắn là người bị hại, chuyện này ẫm ĩ đến cả cung vua, hắn cũng là chiếm được lý lẽ biện minh, xé nóc trời là để bảo vệ chính mình. Ca ca của ngươi cũng bảo vệ hắn, chứ còn chưa nhắc đến việc không nói đến cha của ngươi cũng đã trở lại."
"Đúng vậy, tại sao vậy chứ?"

Ôn Nguyễn vẫn không nghĩ ra, chẳng những không thấy A Cửu mà ngay cả cung thủ ngày hôm qua cũng không thấy nữa, càng không biết hai người bọn họ rốt cuộc là còn sống hay đã chết.
Quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong lòng Ôn Nguyễn, lần đầu tiên cả đêm nàng không ngủ được.
Sáng sớm, phủ Tĩnh Viễn Hầu.
Tĩnh Viễn Hầu đang ăn cháo, nghe Ôn Bắc Xuyên kể về chuyện ngày hôm qua.
Hai cha con nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút âm trầm.
“Cha người yên tâm, cho dù con có không tìm được thì con cũng sẽ không để cho thị vệ phòng thủ ở kinh thành tìm được.” Ôn Bắc Xuyên nói.
"Tối hôm qua Thái Tiêu Tử đi đâu?"
"Chỗ của Tam Hoàng tử."
"Tên đạo sĩ chó má."
Tĩnh Viễn Hầu đặt đũa xuống, lại xoa tay: "Hôm nay ta phải đi một chuyến đến Tấn Vương phủ, nhân tiện cũng sẽ gặp mặt tên đạo sĩ chó chết này, con gọi muội muội của con đến đây."
"Vâng."
"Cả đêm hôm qua nó đợi ở Ngư Tiều quán hả?"
"Vâng, một đêm không ngủ."
"Hầy.” Tĩnh Viễn Hầu che trán thở dài: "Cái tên thanh niên Ân Thập Dã gì đó trẻ người non dạ kia có gì tốt như vậy sao?
"Tiểu muội có mắt nhìn người rất tốt. Cha, người có thể yên tâm."
Tĩnh Viễn Hầu liếc Ôn Bắc Xuyên, càng nghĩ càng giận.
Tĩnh Viễn Hầu dẫn theo Ôn Nguyễn, hai người hai hàng, uy phong lẫm liệt đi trên phố, mặt đối mặt chặn Thái Tiêu Tử.
Thái Tiêu Tử chắp tay: "Tĩnh Viễn Hầu."
Tĩnh Viễn Hầu ngoắc tay với hắn ta: "Ngươi tới đây."
Thái Tiêu Tử không rõ chuyện gì, bước lên phía trước.
“Đứng yên, không được nhúc nhích.” Tĩnh Viễn Hầu gãi cằm nói với Thái Tiêu Tử.
Thái Tiêu Tử nghi ngờ nhìn Tĩnh Viễn Hầu.
Tĩnh Viễn Hầu nhổ vào lòng bàn tay một ngụm nước bọt, lại xoa tay rồi "bốp" một tiếng, tát thẳng vào mặt Thái Tiêu Tử.
Ôn Nguyễn:"..."
Thái Tiêu Tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tĩnh Viễn Hầu.
“Nhìn cái gì?” Tĩnh Viễn Hầu xoa xoa lòng bàn tay, thờ ơ nói: “Trong khoảng thời này bổn hầu không có ở kinh thành, nghe nói ngươi làm cho khuê nữ của ta chịu không ít ấm ức nhỉ?”
Thái Tiêu Tử cố nén lửa giận hừng hực, lạnh giọng hỏi: “Tĩnh Viễn Hầu không biết lý lẽ như vậy không sợ bần đạo đến trước mặt bệ hạ tấu ngài một quyển tấu chương sao?"
“Ngươi hù dọa ai đó?” Tĩnh Viễn Hầu chắp tay sau lưng cười nói: "Thái Tiêu Tử, trên đời này ai cũng sợ ngươi, nhưng lão tử thì không sợ, ngươi biết tại sao không?”
"Toàn thân Hầu gia tràn đầy khí chất can đảm."

“Cái đồ chó má vô tích sự con mẹ nhà ngươi!” Tĩnh Viễn Hầu xì ra tiếng: "Bởi vì kim đao không chém được áo quan!”
Ánh mắt Thái Tiêu Tử lạnh như băng, lạnh lùng đe dọa nhìn Tĩnh Viễn Hầu, đốt ngón tay của bàn tay cầm phất trần chuyển thành màu trắng xanh.
Tĩnh Viễn Hầu khom người, híp mắt nhìn Thái Tiêu Tử: "Đạo sĩ thối, ngươi nghe kỹ cho ta, Âm Cửu không chết thì không sao, nhưng nếu như chết, bổn hầu sẽ úp cái nồi này lên người ngươi, cho nên ngươi tốt nhất là nên ngày ngày đi cầu khấn, phù hộ cho tiểu tử kia không có chuyện gì đi."
Thái Tiêu Tử hỏi ngược lại: “Chỉ là một môn khách, đáng giá để Hầu gia làm lớn chuyện như vậy sao?”
"Ở Ôn gia ta một con chó so với mạng của ngươi còn đáng giá hơn, huống chi đừng nhắc tới hắn còn là ý trung nhân của khuê nữ ta."
Tĩnh Viễn Hầu tiến lên phía trước một bước, vóc người ông hơi thấp bé, nhưng khí thế không hề thua kém Thái Tiêu Tử một phần nào, thậm chí còn uy nghiêm bức bách người khác: "Nghe rõ chưa? Ý trung nhân."
Thái Tiêu Tử cầm phất trần, hồi lâu không nói chuyện, chỉ là nhìn thẳng vào ánh mắt của Tĩnh Viễn Hầu.
“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?” Một giọng nói từ cách đó không xa truyền đến, Tam Hoàng tử bước xuống kiệu, trong tay phe phẩy một cái quạt xếp, trên mặt mang theo nụ cười đi tới.
“Tam Hoàng tử điện hạ.” Tĩnh Viễn Hầu chỉ khẽ gật đầu một cái, coi như là hành lễ.
Tam Hoàng tử cũng không trách tội, đi tới trước mặt ông, cười chắp tay: “Hầu gia.”
Hắn lại chắp tay, hướng về phía Ôn Nguyễn: “Ôn cô nương.”
Ôn Nguyễn khụy gối hành lễ: “Điện hạ.”
Tam Hoàng tử nhìn Ôn Nguyên chằm chằm một hồi, mới chậm rãi nói: “Ta cũng nghe nói về chuyện xảy ra ở Ôn phủ ngày hôm qua, không biết cô nương có bị làm cho hoảng sợ hay không?”
“Không đâu, tạ ơn điện hạ.” Ôn Nguyễn cúi nửa đầu nói chuyện.
"Ngươi không hoảng sợ là tốt rồi, Ôn cô nương chính là hòn ngọc quý trên tay Hầu gia, nếu như mà bị thương, nhất định Hầu gia sẽ rất thương tâm."
Ôn Nguyễn chỉ gật đầu một cái, giờ phút này nàng không đủ sức lực và sự tỉnh táo để vờ vịt*, xã giao chu toàn với những người này nữa.
*Nguyên văn là hư dữ ủy xà “虚与委蛇”: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ, chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ.
Tĩnh Viễn Hầu xoay người vỗ cánh tay Ôn Nguyễn: "Con đi về trước đi, có cha ở đây."
“Được.” Ôn Nguyễn miễn cưỡng cười với Tĩnh Viễn Hầu: “Cha yên tâm, con tự biết chừng mực.”
"Ừ, khuê nữ của ta đương nhiên là biết đúng mực rồi."
Sau khi Ôn Nguyễn rời đi, Tĩnh Viễn Hầu nói với Tam Hoàng tử: "Lão thần còn có việc, nếu điện hạ không có phân phó gì khác, thần xin đi trước."
“Tĩnh Viễn Hầu.” Tam Hoàng tử ngăn lại gọi ngăn ông lại: "Ta còn chưa hỏi, vừa rồi không biết Thái Tiêu Chân nhân làm chuyện gì chọc giận ngài mà khiến ngài không ngại tát hắn ta một bạt tai ở ngoài đường phố như thế này?”
Tĩnh Viễn Hầu: "Trên mặt hắn có một con muỗi."
Tam Hoàng tử: …
"Còn có việc gì nữa không?"
"Tĩnh Viễn Hầu đi thong thả."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui