Thái tử Ân Cửu Dã không biết xương đầu mình đang gặp nguy hiểm, chỉ lo kéo Ôn Nguyễn chạy ra khỏi Hầu phủ, chen vào đám đông náo nhiệt. Đường phố đầy người bán hàng rong, bán tranh cắt giấy, kẹo hồ lô, và đèn lồng.
Khói lửa nhân gian, phố chợ rộn ràng hân hoan.
Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã cười nói đi trên đường, thưởng cho những người biểu diễn trên đường phố một ít bạc vụn, mua mấy loại hoa quả bọc đường phân phát cho những đứa trẻ vây quanh họ, sau đó nhìn chúng cười đùa gọi nhau chạy đi.
“Nàng thích trẻ con vậy sao?" Ân Cửu Dã hỏi.
“Huynh cho rằng ai cũng lạnh lùng như huynh à?" Ôn Nguyễn lại nhớ tới việc hắn đã ăn trộm cam của người bạn nhỏ thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoé môi của Ân Cửu Dã giật giật, hắn lại hỏi: “Nàng có sợ độ cao không?”
“Không sợ, sao vậy?”
“Đưa nàng đến chỗ này”
Ân Cửu Dã bế Ôn Nguyễn nhún chân nhảy lên chòi gác trên nóc nhà. Ngồi trên nóc nhà rất cao đó, hai người có thể ngắm nhìn hầu hết kinh thành. Xa xa là đèn đuốc sáng rực, gần bên là hội chơi chim đấu dế, rộn ràng tiếng người đến người đi.
Phía bên kia đường, một vị công tử vẫn đang cố chấp thổi sáo, vì cô gái ở dưới thuyền mà chơi một khúc nhạc chứa niềm yêu mến ngưỡng mộ.
Lại có một cô nương của nhà nào lén chạy ra ngoài, tay nắm chặt khăn tay, đứng dưới gốc liễu nhìn quanh chờ người yêu đến.
Còn có đôi tình nhân rúc vào dưới ánh trăng thì thào tâm sự với nhau.
Trong màn đêm những chuyện tình cảm được bày ra khắp nơi, gió nhẹ trăng thanh, mặt mũi những người yêu nhau cũng đầy vẻ dịu dàng.
Chỉ cần giơ tay lên là cảm giác như có thể chạm tới các vì sao trên trời.
Ân Cửu Dã nằm nghiêng trên nóc nhà, gối đầu lên cánh tay, nhẹ giọng nói: “Ta thường xuyên đến đây.”
Ôn Nguyễn ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh, nói: “Tới đây để giả vờ làm người sâu sắc sao? Người trẻ tuổi đừng bày đặt ra vẻ bi thương."
Ân Cửu Dã liếc nhìn Ôn nguyễn: “Nơi này rất cao, ta muốn biết thế giới từ nơi cao nhất trông như thế nào.”
“Lời này của huynh khiến ta còn tưởng rằng huynh là Hoàng đế đấy." Ôn Nguyễn cười nói.
Ân Cửu Dã cũng cười, nhưng không nói gì.
“Đúng rồi, hình như ta chưa từng nghe huynh nhắc đến gia đình mình?” Ôn Nguyễn đột nhiên hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Cửu Dã nghĩ một lát rồi nói một cách chế giễu: “Ta có rất nhiều huynh đệ, nhưng huynh đệ của ta đều muốn ta chết. Ta có một người mẹ bị điên, một người cha không hề muốn ta tồn tại trên thế gian này. Ta còn có rất nhiều người thân thích nhưng đa số đều cho rằng ta không còn nữa. Nàng nói xem, ta nhắc đến người nhà làm gì chứ?”
“Huynh là mệnh thiên sát cô tinh gì đó sao?"
“Ai biết được, xui xẻo thôi.”
“Nói đến đây, ta vẫn luôn tò mò, chữ Cửu trong tên huynh là sao thế? Huỳnh sinh ra là thứ chín trong nhà sao?"
“Nàng muốn nghĩ như vậy cũng được."
“May mắn là huynh không phải xếp thứ ba mươi sáu.”
“Nàng có ý gì? Bởi vì… Tam thập lục đệ." Ôn Nguyễn vừa nói vừa không nhịn được, nàng ngẩng đầu cười thành tiếng: “Ha ha ha ba mươi sáu...D.”(1)
Ân Cửu Dã không biết sao nàng cười: “Ôn Nguyễn nàng lại đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?”
Ôn Nguyễn: "..."
Ta đang kể chuyện cười, mà người ta lại nghe không hiểu. Chao ôi, ta thật cô đơn quá, giá như có Nhị Cẩu Tử ở đây thì tốt quá.
“Nói chuyện nhiều như vậy rồi nhưng ta còn chưa biết mặt mũi dưới mặt nạ của huynh trông thế nào.” Ôn Nguyễn quay người nhìn hắn: “Nếu thật sự không tiện thì ta cũng không ép huynh.”
Ân Cửu Dã giang hai tay ra, nằm trên nóc nhà, thoải mái cười nói: “Nào, nàng tới đây tự mình xem đi.”
Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng mỏng manh chiếu vào chiếc mặt nạ màu bạc của hắn. Nửa khuôn mặt dưới mặt nạ có đường nét rõ ràng, nhất định mắt mũi cũng không thể xấu. Ôn Nguyễn nghĩ thầm, đôi mắt bị mặt nạ che đi kia cho dù có xấu cũng không thể quá xấu xí được, phải không?
Chỉ là cái tư thế này của hắn, không phải dễ khiến người ta liên tưởng đến câu nói "tự thân vận động" sao?
Ôn Nguyễn bắt đầu bổ sung các tình tiết không lành mạnh đã mất từ lâu, mà đối tượng bổ xung tình tiết lần này còn rất đặc biệt.
“Vậy ta có thể mở ra chứ?” Ôn Nguyễn nói.
“Được, đến đây đi.” Ân Cửu Dã nhìn nàng cười.
"Ôn Nguyễn đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ bằng bạc lạnh như băng kia.
Mặt nạ được từ từ nâng lên, khuôn mặt của Ân Cửu Dã dần lộ ra.
Ôn Nguyễn rất khó để miêu tả đôi mắt ấy như thế nào. Đó là một đôi mắt rất sâu, góc cạnh lại sâu thẳm, đuôi mắt hơi hất lên nhưng lại không mang nét quyến rũ mà lại lộ ra chút ngang ngược không ai bì nổi. Đôi mày dài xếch lên một cách tự nhiên, đầu mày có chút rối loạn rất phù hợp với nét hoang dã trên người hắn.
Dưới ánh trăng con ngươi của hắn đen nhánh, rất giống quân cờ ngọc màu đen mà hắn yêu thích khi đánh cờ. Nhưng khi nghênh đón ánh trăng, đôi mắt ấy lại hiện lên nét cười dịu dàng.
Trước đó chỉ nhìn môi và mũi nên nàng không nhận ra, đến giờ được nhìn rõ ngũ quan của hắn, nàng mới phát hiện ra người hầu luôn đi theo nàng lại có vẻ đẹp cực kỳ cao quý.
Đây không phải là một khuôn mặt của một người công minh liêm chính, không màng danh lợi.
Khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ sắc bén, ngạo mạn tự phụ không thể chinh phục. Dù hắn đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn không thể che giấu vẻ khinh thường đâm thẳng lòng người.
Ôn Nguyễn thấy ngơ ngẩn.
Không tính đến kiếp trước mà chỉ tính kiếp này, nàng đã từng gặp rất nhiều nam nhân đẹp, có thể vuốt ngực mà nói rằng người nào trong bộ bảy viên long châu kia lớn lên cũng không tệ, nhưng đứng trước mặt A Cửu thì đều không đáng nhắc đến.
Đến lúc nàng bừng tỉnh thì Ân Cửu Dã đã vòng tay qua eo, xoay người đè nàng xuống dưới.
Ôn Nguyễn một tay cầm mặt nạ, một tay bắt không khí, chớp mắt một cái.
Mồm thì mạnh nhưng thực tế hành động lại bằng không.
Ân Cửu Dã thấy vành tai nàng đỏ ửng lên thì nhíu mày, ta còn thực sự cho là ngươi vĩnh viễn sẽ không hoảng hốt chứ.
Hắn cười hỏi: “Thế nào, cô nương có hài lòng không?”
Ôn Nguyễn khép mi lại, có chút không tự tin mà nói: “Quả nhiên là một tên xấu xí.”
“Vậy ta sẽ làm con cóc ăn thịt thiên nga.”
Ân Cửu Dã nghiêng người cúi xuống, bộ ngực dày và rộng của hắn gần như ép chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Ôn Nguyễn.
Chóp mũi của hắn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của Ôn Nguyễn, hắn nhìn thật sâu vào ánh mắt của nàng.
Gió đêm cuốn lấy vạt áo hai người, họ quấn lấy nhau không rời.
Ôn Nguyễn chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, nàng biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trái tim nàng bắt đầu không thể khống chế mà đập loạn lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, nàng cũng có thể nghe thấy hơi thở hổn hển của chính mình.
Vì không muốn để chính mình rơi vào thế hoàn toàn bị động, Ôn Nguyễn phát huy trọn vẹn tài ăn nói hơn người của mình: "Huynh muốn hôn ta sao?”
Ân Cửu Dã nghe mà buồn cười, hỏi: “Nếu như vậy thì sao?”
“Theo quy trình thì không phải huynh nên nói gì trước à?"
“Ta cho là nàng đã biết.”
“Ta biết là một chuyện, huynh có nói hay không lại là một chuyện khác.”
Ân Cửu Dã cười rung cả vai, hắn thật sự không hiểu sao trên đời lại có thể có người như Ôn Nguyễn, dù có thế nào cũng không chịu thua người khác một chút nào.
Ngay tại lúc mà Ân Cửu Dã muốn in môi mỏng của mình lên môi Ôn Nguyễn.
Đột nhiên Ôn Nguyễn nhìn thấy trong đôi mắt của Ân Cửu Dã hiện lên một luồng sát khí nặng nề đến mức lạnh lùng.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Ân Cửu Dã đã cầm lấy chiếc mặt nạ trong tay nàng đeo vào, rồi ôm Ôn Nguyễn lăn lộn trên nóc nhà. Một mũi tên nhọn đã cắm đúng vào chỗ bọn họ vừa rồi, đuôi mũi tên run rẩy, phát ra tiếng ong ong.
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong vòng hai nhịp thở.
“Nhắm mắt lại, ôm chặt ta.” Ân Cửu Dã nói nhỏ vào tai Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn đưa hai tay ôm chặt lấy eo của Ân Cửu Dã. Nàng nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng gió ào ào. Nàng có cảm giác mình được Ân Cửu Dã ôm lên lên xuống xuống, trong gió luôn có tiếng mũi tên nhọn xuyên qua sau lưng nàng.
Trong lúc đó, giọng nói trầm thấp của Ân Cửu Dã không ngừng vang lên bên tai nàng: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
“Ta không sợ.” Ôn Nguyễn rất có lòng tin vào bản lĩnh của A Cửu. Dù sao hắn là người đối mặt với Thái Tiêu Tử cũng không mất phong độ, chỉ là Ôn Nguyễn lo rằng mình sẽ làm liên lụy hắn.
Ân Cửu Dã ôm bả vai Ôn Nguyễn lao nhanh đi, nhảy qua ngọn cây lướt trên mặt hồ, nhưng người phía sau vẫn không ngừng đuổi theo.
Hơn nữa theo phán đoán của Ân Cửu Dã, người này có võ công cực cao, kỹ thuật bắn cung cũng rất đáng kinh ngạc.
Hắn cúi đầu nhìn Ôn Nguyễn đang vùi đầu vào ngực mình, không biết người này là nhắm vào mình hay Ôn Nguyễn.
Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn đi thẳng về hướng phủ Tĩnh Viễn Hầu, cho dù người đến là ai, mục đích là gì thì đến đó cũng sẽ không dám làm gì Ôn Nguyễn nữa.
Nhưng Ôn Nguyễn rõ ràng đã cảm nhận được cơ thể A Cửu đã dừng một chút, nàng đưa tay ra sờ soạng và phát hiện ra lưng hắn có chỗ ẩm ướt.
“Huynh bị thương rồi?” Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói.
“Chỉ bị trầy da một chút, không vấn đề gì." Ân Cửu Dã ấn đầu nàng tựa vào ngực mình: "Đừng nhúc nhích."
Ôn phủ đang ở trước mắt, người truy sát cũng đã đến trước mặt.
Ân Cửu Dã thả Ôn Nguyễn xuống, giơ tay ngăn nàng ở phía sau, hắn nhìn người áo đen tay cầm cung tên, nhẹ giọng nói với Ôn Nguyễn: “Vào nhà đi.”
Tình cảm nói với Ôn Nguyễn rằng nàng không thể bỏ A Cửu lại để chạy thoát thân một mình, nhưng lý trí lại bảo nàng hãy lập tức chạy đi, nếu không sẽ chỉ làm liên lụy đến A Cửu.
Khi Ôn Nguyễn nhìn thấy mũi tên gãy trên vai A Cửu, nàng nín thở, nói nhỏ với hắn: “Huynh đợi ta, ta về nhà gọi người.”
“Được, vậy ta chờ cô nương tới cứu ta." Ân Cửu Dã nói đùa.
Ôn Nguyễn không nói thêm gì nữa, quay người chạy về phía Ôn phủ.
Người áo đen giơ cung tên lên, hướng mũi tên về phía Ôn Nguyễn.
“Ta nói ngươi mù à, ta ở đây này.” Ân Cửu Dã nhấc chân đá vào cung thủ áo đen.
Cung thủ tránh đước, sau đó quay ra chiến đấu với Ân Cửu Dã.
Khi Ôn Nguyễn chạy về phủ gọi người và nhanh chóng quay lại thì ở đó đã không còn ai cả, trên mặt đất có mấy vũng máu.
Ôn Nguyễn không biết vết máu lưu lại đó là của ai, trái tim nàng đau thắt lại.
Nàng giật lấy chiếc đèn lồng từ tay người hầu và chạy thẳng một mạch đến Ngư Tiều quán.
Nhưng ở đó cũng không có ai, A Cửu không có ở đây.
Trái tim Ôn Nguyễn trở nên lạnh lẽo.
Ôn Bắc Xuyên ở phía sau lập tức tức hét lên: "Mau đi tìm người, bất cứ nơi nào trong thành cũng không được bỏ qua, phải tìm được hắn."
Ôn Nguyễn vịn vào ghế ngồi xuống, dùng sức cắn môi: "Hãy đến Từ Hoa tìm xem."
“Được, ta sẽ cho người đi ngay." Ôn Bắc Xuyên vội vàng nói: “Tiểu muội, muội không cần lo lắng, thân thủ của Âm Cửu rất tốt, ít có đối thủ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đại ca có biết người nào có kỹ thuật bắn cung vô cùng tốt không?” Ôn Nguyễn cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ cách tìm người.
“Chuyện này e là phải hỏi Kỷ Tướng quân, bọn ta sẽ đến phủ Tướng quân một chuyến. Tiểu muội, Đại ca sẽ tìm được Âm Cửu.”
“Nhanh lên đi, hắn bị thương, nếu như gặp phải Thái Tiêu Tử...” Ôn Nguyễn cắn chặt răng: “Chúng ta phải tìm thấy người trước, càng nhanh càng tốt."
(1)Đoạn này nữ chính cảm thấy buồn cười vì Tam thập lục đệ đồng âm với 36D (đều đọc là: Shi san liu di), 36D là số đo vòng 1 thuộc loại khá lớn của nữ giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...