Đỡ eo

Ân Cửu Dã tức thì tức, nhưng sau khi liếc mắt nhìn một cái, vẫn nhịn không được nói với Ôn Nguyễn về chuyện của Tam hoàng tử. 
“Phùng thị mẫu thân của Tam hoàng tử, vốn chỉ là một thứ nữ của Phùng gia, ở nhà không được xem trọng, nhưng sau khi vào cung tuyển tú, được bệ hạ nhìn trúng lập tức được ở lại trong cung, chưa được hai năm đã sinh một đứa con trai, chính là Tam Hoàng tử, Phùng thị mẹ quý nhờ con, được phong làm Quý tần."
Ôn Nguyễn nghe xong, gật gật đầu.
"Xem ra lại là thể loại kiểu hình nữ chính trong tiểu thuyết, nữ chính là thứ nữ xoay người, rất thịnh hành vào khoảng thời gian trước."
"Cái gì cơ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À, không có việc gì, ngươi tiếp tục nói đi." 
"Thái tử rời cung, nhị hoàng tử mất sớm, tam hoàng tử có ưu thế nhất. Lần tranh đoạt vị trí Đông cung, hoàng đế cũng rất coi trọng y, cho y không ít chuyện để làm, để cho y có chút danh tiếng, cũng có thể mua được lòng người."  Ân Cửu Dã còn nói thêm. 
"Vậy Thịnh Nguyệt Cơ thì sao?" Ôn Nguyễn vẫn để ý chuyện này. 
"Cái này ta cũng không rõ cho lắm, nhưng nghe lời của Thái Tiêu Tử, Thịnh Nguyệt Cơ hẳn là có qua lại với Tam hoàng tử về việc gì đó." 
"Y là một hoàng tử, hơn nữa còn là hoàng tử muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, nên giữ mình trong sạch, dây dưa với một người con gái phong trần quá nhiều, không sợ bệ hạ bất mãn sao?" 
"Bệ hạ không biết là được."
"Cũng đúng." Ôn Nguyễn nghĩ ngợi rồi nở nụ cười nói tiếp, "Hay là, ta đi cáo trạng với bệ hạ?"
"Ngươi có chứng cứ gì đó sao?"
"Không có, hay là chúng ta cùng nhau tìm chứng cứ đi?"
"Tại sao ngươi lại muốn nhằm vào tam hoàng tử vậy chứ?"
"Còn phải hỏi sao, y muốn giết chết Ôn gia của ta, ta không thể nhắm vào y à?"
"Không phải là vì Thái tử ư?" 
"Đã nói ta không có quen Thái tử, trong cung nhiều tiểu hoàng tử như vậy, hôm nào đó ta vào cung đi tham quan một chút, xem thử có tìm được một tiểu hoàng tử đáng yêu lại thông minh không, trước tiên tạo mối quan hệ tốt, nói không chừng sau này người ta chính là Thánh quân tương lai đó! 
 Ân Cửu Dã: Có chút muốn giết người rồi.
“Sao ngươi lại trưng ra vẻ mặt này? Ta nói sai gì sao?" Ôn Nguyễn kỳ quái hỏi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngươi không thể ủng hộ Thái tử một chút sao?"
"Y cũng không có trở về kinh thành được, ta đi ủng hộ không khí hay gì!”
"Làm sao y lại không trở về được chứ!"
"Vậy làm sao y có thể trở về? Người quen biết y lắm à!" 

 Ân Cửu Dã: Ta với y nào chỉ là quen thôi đâu!
 Ân Cửu Dã bị Ôn Nguyễn chọc tức đến nỗi đầu óc ong ong, vung tay áo chắp tay ra sau lưng, không nói chuyện với nàng nữa. 
Ôn Nguyễn cảm thấy người này thật kỳ lạ, ta nói là nói Thái tử chứ cũng không có nói ngươi, ngươi tức giận cái gì? Chẳng lẽ người muốn ủng hộ thái tử lên ngôi ư?
"Đúng rồi, trước đây ta có quen Tam hoàng tử không?" Ôn Nguyễn hỏi. 
"Ngươi với y có quen biết hay không hỏi ta làm gì?"  Ân Cửu Dã thật sự tức đến nổ phổi. 
Ôn Nguyễn: Nhưng mà ta thật sự không biết ta có biết y ta hay không nữa. 
Câu chuyện về vai phụ sẽ không viết chi tiết trong truyện như vậy, có trời mới biết vì sao y lại đột nhiên gọi tên ta một cách khó hiểu như vậy đâu? 
Ôn Nguyễn bĩu môi, gãi cằm Nhị Cẩu Tử: Trong sách có viết đoạn về ta và Tam hoàng tử không? 
Nhị Cẩu Tử meo meo: "Không có, ngươi chỉ là một nữ phụ pháo hôi, không liên quan đến Tam hoàng tử."
Ôn Nguyễn lại càng cảm thấy hoang mang hơn. 
Hôm nay lại là một ngày mới, cũng là ngày đến kỳ kinh nguyệt, không thể đi ra bên ngoài.
Có vài chuyện đã xảy ra trong đêm nay. 
Xe ngựa đưa Thịnh Nguyệt Cơ đến biệt viện bí ẩn mà không một ai biết cả, nàng ta vẫn hát một khúc nhạc, quý nhân phía sau màn che hồi lâu vẫn không lên tiếng. 
Trong lòng Thịnh Nguyệt Cơ hoảng sợ. 
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong lòng bàn tay của Thịnh Nguyệt Cơ đã toát ra mồ hôi lạnh, người ở phía sau màn che đưa ra một ly rượu cho nàng ta. 
Thịnh Nguyệt Cơ nhận lấy rồi uống vào. 
"Lần sau Thịnh cô nương còn hát không đàng hoàng như vậy nữa, rượu này sẽ phải đổi một ly rồi."
Thịnh Nguyệt Cơ giật mình, cái ly trên tay rơi xuống đất. Nàng ta vội vàng đứng dậy nói: "Không dám, quý nhân nói quá lời rồi!"
"Chuyện gì làm cô nương phải bất an như vậy?"
"Chỉ là chút việc nhỏ, không dám quấy rầy quý nhân." 
"Nói thử xem. Tai mắt của quý nhân đây rất nhạy bén, muốn biết chuyện của ngươi và Ôn cô nương của Ôn phủ, nàng ta từng bước ép sát, ta chỉ cảm thấy sắp không thở nổi rồi."
"A? Nàng là tiểu thư cao quý của Hầu phủ, còn ta chỉ là một ca kỹ thấp kém, nào có tư cách để so sánh với nàng ta, thật sự không biết nàng bức bách như vậy rốt cuộc là vì điều gì, nếu nguyên nhân là vì đại ca của nàng, Ôn Thiếu Khanh, thì người đó đã lâu không tới Thính Bạch lâu rồi, hôm nay vẫn như vậy, có lẽ là nàng nhìn thấy ta cảm thấy không vừa mắt rồi." Thịnh Nguyệt Cơ nói xong nhẹ nhàng lau nước mắt, cúi đầu khóc nức nở. 
Quý nhân ở sau màn che lại chỉ im lặng không nói chuyện một hồi lâu, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rượu rót vào ly. 
"Ôn Nguyễn." Người nọ cười khẽ:"Là một người rất thú vị."
Thịnh Nguyệt Cơ ngừng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người ở phía sau màn che. 

"Thịnh cô nương muốn thắng Ôn Nguyễn một lần ư?"
"Không dám nói là muốn thắng, chỉ cầu nàng ta không bức bách ta một cách đau khổ như thế này nữa."
"Ngươi tỏ ra yếu ớt như vậy ở trước mặt ta, cũng không thể chiếm được sự đồng tình của ta đâu, ngươi làm sao lại thua nàng, trong lòng ta biết rõ."
"...Quý nhân!" 
 
"Lần trước ta nói với ngươi Ôn gia sẽ có một kiếp nạn, ngươi không có truyền việc này ra khắp nơi, cho thấy ngươi đã học được cách nhẫn nhịn, hôm nay ta cũng lại một lần nữa dạy ngươi một cái khác, đó chính là quý trọng." 
Thịnh Nguyệt Cơ có chút nghi hoặc: "Ý của quý nhân là?" 
"Quý trọng những thứ ngươi đang có trong tay, buông tay với những thứ đã lìa xa khỏi ngươi." 
Thịnh Nguyệt Cơ còn muốn hỏi lại lần nữa, người nọ nói tiếp: "Hát thêm một bài nữa đi." 
Thịnh Nguyệt Cơ chỉ có thể đè sự hiếu kỳ và cảm giác tràn đầy khó hiểu xuống đáy lòng, dùng giọng hát mềm mại hát thêm một bài nữa. 
Ngay lúc Thịnh Nguyệt Cơ đang hát, một thiếu niên nho nhỏ đứng sau Tấn Thân vương.
Tấn Thân vương nhìn bức tranh treo ở trên tường, Lữ thế tử trong tranh đang cưỡi ngựa, tay cầm trường cung, hăng hái như gió, nụ cười xán lạn, tựa như có một tương lai tươi sáng tốt đẹp. 
"Ngươi vẽ bức tranh này ư?" Tấn Thân vương như già đi mấy chục tuổi, dáng vẻ hốc hác tiều tụy. 
"Vâng, là ta vẽ." Họa Ngôi nhỏ giọng nói. 
"Ai bảo ngươi vẽ, tiện phụ Thịnh Nguyệt Cơ kia ư? "Tấn Thân vương hung dữ nói. 
"Không phải!" Họa Ngôi liên tục xua tay," Không phải nàng, là, là......"
"Là ai?" 
"Là Ôn cô nương!" 
Tấn thân vương xoay người lại, nhìn Họa Ngôi rồi hỏi: "Ôn Nguyễn?" 
"Đúng, nàng tới tìm ta đã lâu, ta vốn muốn nhanh chóng đưa bức tranh này tới cho ngài, thế nhưng ta vẽ rất lâu mới xong vì ta muốn vẽ cho nó trông càng chân thật hơn, sau đó, vài ngày sau đó cứ trôi qua, hôm nay mới tìm được cơ hội tới gặp ngài, lúc này đã chậm vài ngày nên có hơi muộn, Tấn Thân vương đại nhân, xin ngài đừng trách ta." 
Họa Ngôi nhỏ giọng nói những lời này, cũng không hề lắp bắp lấy một từ nào. 
Tấn Thân vương nhìn cậu họa sĩ cúi đầu khom lưng trước mắt, nhíu mày quát: "Không ai nói cho ngươi biết thân là một nam nhi, phải ngẩng đầu ưỡn ngực nói chuyện sao?" 
Họa Ngôi sợ tới mức ưỡn lưng, đứng nghiêm không động đậy. Mở to hai mắt nói: "Có, có người nói rồi." 

"Lại là Ôn Nguyễn nữa à?" 
"...Vâng, là Ôn, Ôn cô nương." 
"Nói cái gì mà lắp ba lắp bắp!" 
"Ta, ta..." 
Họa Ngôi bị dọa đến mức không dám nói chuyện, nhưng lại nhớ rõ Ôn Nguyễn đã nói với cậu ta rằng, nếu như không biết phải nói như thế nào, trước tiên suy nghĩ trong lòng, chọn lựa lời muốn nói thật kỹ rồi hẵng nói ra. 
Cậu ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Tấn thân vương, ta xin chia buồn vì ngài đã mất đi nhi tử, ta hy vọng bức tranh này có thể mang đến cho ngài chút an ủi giống như Ôn Nguyễn cô nương nói, nếu như bức tranh này không đẹp chỗ nào, ngài nói cho ta biết, ta có thể giúp ngài sửa lại." 
"Không phải ngươi từng nói chỉ vẽ tranh chân dung cho Thịnh Nguyệt Cơ sao?" Tấn Thân vương hỏi thêm. 
Đôi mắt trong trẻo của Họa Ngôi nhìn Tấn thân vương, nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta cảm thấy, nhất định ngài đã rất khổ sở." 
Khóe mắt Tấn Thân vương đỏ lên, ông ấy nhanh chóng xoay người đi, nhìn bức họa trên tường, thở dài một hơi: "Bản vương biết tấm lòng của ngươi, ngươi đi đi."
"Vâng." Họa Ngôi đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Tấn Thân vương một cái.
Bàn tay run rẩy của Tấn Thân vương đang vuốt ve khuôn mặt Lữ Trạch Cẩn trên bức họa, đôi môi phát ra tiếng khóc nức nở trầm thấp. 
Trong lòng Họa Ngôi còn vài chuyện phải giấu, nhìn thấy Tấn Thân vương như vậy, trái tim cậu ta khó chịu như bị kim đâm, hốc mắt cũng đỏ lên. 
"Tấn Thân vương!"
"Còn có việc gì sao?"
"Ta… Sau này ta có thể thường xuyên đến thăm ngài chứ?"
Tấn thân vương xoay người nhìn Họa Ngôi, mắt của Hoạ Ngôi đỏ ửng, lệ nóng doanh tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn cũng nghẹn đến đỏ bừng. 
Ông ấy không nói đồng ý hay không đồng ý, chỉ giơ tay, để Họa Ngôi rời đi. 
Họa Ngôi như người mất hồn đi ra khỏi Tấn vương phủ, lê bước chân mang theo tâm trạng nặng nề, hoảng hốt đi tới bên ngoài Thính Bạch lâu. 
Xe ngựa đưa Thịnh Nguyệt Cơ trở về cũng vừa đến, Thịnh Nguyệt Cơ xuống xe ngựa nhìn thấy Họa Ngôi đang kinh ngạc đứng ở bên ngoài cũng không vội đi vào, chỉ tiến lên cười hỏi: "Họa Ngôi, sao chàng không vào trong?"
Đôi mắt đỏ hồng của Hoạ Ngôi nhìn Thịnh Nguyệt Cơ, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Cơ tỷ tỷ, ta vừa mới đi gặp Tấn Thân vương." 
"Chàng đến đó làm gì? Ai cho chàng đi?" Thịnh Nguyệt Cơ liên tục hỏi. 
"Ta, tự ta đi." Họa Ngôi cúi đầu, "Tấn thân vương rất đau khổ."
Thịnh Nguyệt Cơ như đang nghĩ tới điều gì đó, cầm tay Họa Ngôi, dịu dàng nói: "Chuyện này thì có liên quan gì với chàng đâu cơ chứ? Đừng quá đau buồn."
Họa Ngôi cắn môi, nói không ra lời.
Cậu ta nhớ rõ trước khi Lữ thế tử gặp chuyện không may, trong lúc cậu ta đang vẽ tranh, Thịnh Nguyệt Cơ vui vẻ cười nói với cậu ta: "Tiểu Họa Ngôi, chàng có biết Lữ Trạch Cẩn sắp chết rồi hay không?" 
Lúc ấy Hoạ Ngôi không hiểu rõ những lời này là có ý gì, chỉ nghĩ rằng Thịnh Nguyệt Cơ đang nói đến việc đao kiếm không có mắt trên chiến trường. 
Hôm nay nhớ lại, cậu ta vô cùng hối hận và hổ thẹn. 
Nếu khi đó, cậu ta tin những lời nàng ta nói là thật, rồi nói những chuyện này cho Tấn Thân vương nghe, có phải Lữ thế tử sẽ không chết hay không? Có phải Tấn Thân vương sẽ không mất con lúc tuổi già, tuyệt vọng như thế? 
Họa Ngôi không hiểu được những đạo lý lớn, cậu ta chỉ cảm thấy, cái này là sai, lần này Nguyệt Cơ tỷ tỷ sai rồi. 

"Họa Ngôi, đi vào với tỷ tỷ thôi nào." Thịnh Nguyệt Cơ nắm tay Họa Ngôi.
Họa Ngôi rụt tay lại, bảo "Ta, ta còn bức tranh chưa vẽ xong." 
"Ở chỗ ta vẽ cũng được mà." 
"Ta, vẫn là nên về nhà vẽ thôi, bức tranh đó đã xong được một nửa rồi." 
"Họa Ngôi?” 
“Xin lỗi, Nguyệt Cơ tỷ tỷ, hôm khác ta lại đến thăm tỷ."
Họa Ngôi vừa khóc vừa chạy đi. 
Thịnh Nguyệt Cơ nhìn Họa Ngôi đã chạy đi xa, nàng ta ngây người một lúc lâu không thể hoàn hồn. 
Họa Ngôi bị làm sao vậy? 
Nàng ta chạy vào Thính Bạch lâu, đi thẳng vào Nhã Uyển tìm Thái Tiêu Tử, hỏi: "Tại sao hôm nay Hoạ Ngôi lại đến Tấn vương phủ?" 
"Ôn Nguyễn nhờ cậu ta vẽ một bức chân dung Lữ Trạch Cẩn, Họa Ngôi vừa mới mang đến cho Tấn Thân vương, sao vậy?" Thái Tiêu Tử lạnh nhạt hỏi.
"Chân dung?" Trọng điểm của Thịnh Nguyệt Cơ là ở chỗ này, nàng ta lớn tiếng bảo: "Ngoại trừ ta ra, cậu ta chưa bao giờ vẽ chân dung cho bất kỳ người nào cả!"
Thái Tiêu Tử: "Đến cả Hoạ Ngôi mà Ôn Nguyễn cũng không buông tha?” 
“Ngay cả cái chết của Lữ Trạch Cẩn nàng ta cũng muốn lợi dụng, chỉ vì muốn đưa Họa Ngôi đi để cho ta bị bẽ mặt ư?"
Thái Tiêu Tử thở nhẹ ra một hơi,  "Có thể, ngươi biết quá ít về Họa Ngôi rồi." 
"Làm sao ta có thể không hiểu biết nhiều về cậu ta cơ chứ? Là một tay ta đã cứu cậu ta, cũng là một tay ta giúp cho cậu ta nổi tiếng!"
"Vậy ngươi có biết, Hoạ Ngôi có một biệt viện ở ngoại ô, nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi không?"
Thịnh Nguyệt Cơ kinh ngạc, "Cái gì?"
"Thịnh Nguyệt Cơ, khả năng kiểm soát đàn ông của ngươi, cũng không có lớn như ngươi tưởng tượng đâu." 
"Ngươi đang muốn nói tới cái gì?"
"Hôm qua, Tiêu Trường Thiên viết một ca khúc cho Từ Hoa, ngươi cũng không biết đúng không?"
 "Cái gì! Ỷ Vĩ Cầm đó..."
"Chuyện sớm muộn mà thôi." 
Thái Tiêu Tử bình thản nói: "Trước kia bọn họ bị ngươi mê hoặc, hoặc là thần phục trước sự dịu dàng của ngươi, hoặc là thưởng thức vẻ tiêu sái mạnh mẽ không sợ lời đồn đãi của ngươi. Lại nói, cũng có thể là do ngươi thật sự ca hát rất hay, nhưng bây giờ ngươi đã đánh mất hết những thứ này, chỉ còn lại túi da rỗng tuếch ở bên ngoài. Mà việc dùng tình dục hay nhan sắc để đối phó với người khác, cho tới bây giờ là kế sách thấp kém nhất trong hạ sách, nhan sắc úa tàn thì tình cảm cũng phai nhạt." 
 
"Lời này của Thái Tiêu chân nhân nói rất có lý." 
 
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Kỷ Tri Dao.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui