Đỡ eo

 Hoàng hậu đứng ở trên đài cao từ phía xa, nhìn bóng người của Ôn Nguyễn rời khỏi cung, nàng vẫn nở nụ cười, nhưng rồi rất nhanh nụ cười đó lập tức biến mất, thay vào đó là biểu cảm căng thẳng trên gương mặt. 
“Trong cung của bổn cung có phải còn có mấy tấm lụa Vân Sa đúng không?"
"Thưa nương nương, đúng vậy ạ, cống phẩm tiến vào Giang thành ở phía nam năm nay, số lượng không có nhiều lắm, chỉ có mấy tấm vải kia thì đều ở chỗ của ngài..."
“Bổn cung không thích, đem đưa cho nàng đi."
"...Vâng, thưa nương nương."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Từ lúc sinh ra đã không có mẹ rồi, ngay cả quần áo cũng không biết cách mặc, cha ruột thì giống như đã chết, không biết còn tưởng rằng Tĩnh Viễn Hầu đã bước chân vào quan tài rồi chứ."
Nữ quan:... Nương nương, ta không có bị mù, hôm nay cô nương mặc quần áo màu xanh nhạt dùng chất liệu làm bằng thủ công, giá cũng phải hơn hai ba trăm lượng bạc.
Ôn Nguyễn ra cung trước Ôn Bắc Xuyên một bước, để Lạc Lạc trở về Hồi Xuân các trước. 
Ôn Bắc Xuyên vừa thấy nàng liền vội vàng chào đón: "Tiểu muội, sao muội lại ở chỗ này?" 
"Chờ ca đấy."
Ôn Bắc Xuyên nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói: “Đúng là không có việc gì làm mà." 
"Đại ca, thật ra, ta mới từ trong cung đi ra." 
Ôn Bắc Xuyên nhìn Ôn Nguyễn một hồi, đoán được nàng hẳn là đi tìm hoàng hậu. 
Y thở dài, lại cười nói: "Sau này không nên mạo hiểm như vậy, không nên tùy tiện tiến cung." 
"Ta biết rồi, ta lo lắng cho ca nên mới tiến cung." 
"Ta biết, vậy có lẽ muội cũng nghe được chuyện xảy ra ở trong cung rồi." Ôn Bắc Xuyên sóng vai chậm rãi đi cùng nàng. 
“Ừm." Ôn Nguyễn gật đầu," Vậy Lâm Đại, thật sự là người của Tam hoàng tử ư?” 
"Không, hắn là người của ta." Ôn Bắc Xuyên cười nói. 
Ôn Nguyễn mấp máy môi, rất nhanh đã sắp xếp lại xong những thông tin rối tinh rối mù trong đầu mình. 
Bọn người Tam hoàng tử bày mưu này cốt để gài bẫy đại ca, đại ca lại trở tay lợi dụng cái bẫy này để đẩy tội danh gán lên người Tam hoàng tử. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời "Đã phụ lòng của Đại công tử" mà trước kia Lâm Đại đã nói, là diễn kịch theo sự sắp xếp của Tam hoàng tử, giả vờ đầu hàng Tam hoàng tử rồi phản bội đại ca, những lời "là vì hôn sự của Nhị công tử", cũng là cố ý để lộ ra sơ hở, khiến trong lòng bệ hạ bắt đầu có nỗi hoài nghi. 
Nhưng quan trọng nhất, là cuối cùng Lâm Đại đã muốn cùng đại ca "Cá chết lưới rách", đại ca nói ra hắn đã từng là người của Phùng gia. 
Vì thế ván cờ này nhanh chóng biến thành, năm xưa Phùng gia đã an bài người vào sâu bên trong Ôn gia, chờ chuyện tương tự như hôm nay xảy ra mới bắt đầu sử dụng quân cờ này.
Lại thêm đại ca làm như trong lúc vô tình nói ra "Ở trong quân Lâm Đại thăng chức rất nhanh, hiện tại đã đảm nhiệm chức tướng quân rồi" càng dễ dàng khiến cho bệ hạ hoài nghi, đây cũng chính là chuyện mà Tam hoàng tử cùng Thục quý phi cố ý làm ra. 
Đưa người của mình vào trong quân đội, còn để cho người của bọn họ thăng chức nhanh như vậy, trong tay nắm giữ binh lực, đây chính là phạm vào điều tối kỵ của bệ hạ. 
Điều duy nhất Ôn Nguyễn không hiểu là... 
Nàng hỏi đại ca: "Vậy việc Lâm Đại thăng chức nhanh, rốt cuộc là bút tích của Phùng gia, hay là do đại ca làm..." 
"Là ta." Ôn Bắc Xuyên cũng không giấu diếm nàng, cười nhẹ nói: "Thậm chí, Lâm Đại vốn dĩ không phải người của Phùng gia, cũng chưa từng đánh vỡ bình hoa của vị tiểu thư nào của Phùng gia cả, tất cả mọi chuyện đều là ta bịa đặt mà ra." 
"Đại ca không sợ bọn họ sẽ đi kiểm chứng sao?" Trong lòng Ôn Nguyễn kinh ngạc, tay của đại ca, đen thật đấy!
"Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, bọn họ điều tra như thế nào đây, hơn nữa, điều tra ra được thì cũng chẳng làm gì được, bệ hạ tin vào chuyện đó là được." 
"Vậy bệ hạ vì sao lại tin? Ông ta không phải đối với nhà chúng ta..." 
"Cái này ấy à, ta cũng thấy lạ." 
Ôn Bắc Xuyên cười cười, hôm nay Tam hoàng tử không nên mất bình tĩnh như thế, dù sao y cũng là một hoàng tử tính tình cẩn thận, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, mới khiến cho Tam hoàng tử nhạy cảm đến thế. 
Nhưng y mất bình tĩnh có nghĩa là hoàng đế đã nghi ngờ y, hơn nữa chính Tam hoàng tử cũng biết hoàng đế nghi ngờ mình, cho nên ở trong ngự thư phòng ngày hôm nay nếu xảy ra một chút sơ suất nào, Tam hoàng tử sẽ rất khó chứng minh mình trong sạch. 
Không hiểu sao Ôn Nguyễn lập tức nghĩ tới A Cửu.
Sau đó nàng lắc đầu, A Cửu bất quá chỉ là một hạ nhân, quyền cước võ công không tệ, tâm kế cũng có một chút, nhưng hẳn là... không có liên quan tới triều đình chứ? 
Nàng nghĩ những chuyện này, cùng đại ca ở ngã rẽ tách ra, nói là muốn đi Ngư Tiều quán tìm A Cửu hỏi một chút về chuyện học tập. 
Sau khi đã đến Ngư Tiều quán, lúc bấy giờ A Cửu đang ngủ trưa, Ôn Nguyễn rón rén đi qua, ghé sát vào nhìn mặt nạ trên gương mặt hắn. 
Ân Cửu Dã bỗng nhiên mở mắt, cười hỏi: "Đẹp không?"
"... Mặt nạ coi như cũng không tệ." Ôn Nguyễn nói.

“Những cái khác thì sao?” 
"Không có gì đặc biệt." 
Ân Cửu Dã liếc nàng một cái, trở mình ngồi dậy: "Thế nào, trong cung không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì cả, đại ca ta toàn thắng, Tam hoàng tử còn bị cấm túc, nhưng ta không biết y làm sai chuyện gì mà bị cấm túc." 
Ân Cửu Dã đưa chén trà cho nàng, suy nghĩ một chút, hắn nghiêng đầu nói: "Đi xem thử thì không phải sẽ biết sao." 
Ôn Nguyễn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nàng đi cùng hắn do thám tình hình trong quân ở Bạch Lâu, kết quả nàng bị nhốt trong ngăn tủ nhỏ còn bị ép nghe chuyện xuân cùng sống chứ.
Nàng trừng mắt nhìn, cảm thấy chủ ý này, không tốt lắm. 
"Cô nương nhà chúng ta không phải là người không sợ trời không sợ đất sao? Chẳng lẽ chỉ một vị Tam hoàng tử nhỏ bé mà đã khiến cô nương sợ rồi?"Ân Cửu Dã cố ý nói khích nàng. 
Ôn Nguyễn: "Đúng vậy, ta sợ đấy, rồi sao?" 
Ân Cửu Dã: Phép khích tướng này tại sao lại không có hiệu quả nhỉ? 
Ôn Nguyễn mỉm cười: "Đi thì đi thôi, ngươi có biết phủ Tam hoàng tử ở đâu không?"
"Biết chứ, đi thôi." 
"Nhưng mà ta nói trước, nếu gặp phải chuyện giống như lần trước, chúng ta lập tức rời khỏi đó ngay."
"Chuyện lần trước là chuyện gì vậy?"
"A Cửu, ta phát hiện ra ngươi học nhiều đến ngáo luôn rồi." 
"Cô nương nói gì kỳ thế, ta đều học theo cô nương cả đấy."
“Ơ, cô nương, ta vẫn có một việc không rõ, nàng có thể gỉải thích nghi hoặc cho ta được không?" 
"Cái gì đây? Lúc trước nàng tới Ngư Tiều quán, còn có cả cái thuốc xuân dược kia, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Chuyện này Ân Cửu Dã nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi! 
Ôn Nguyễn, nàng cũng không có cách nào giải thích. 
Vì vậy nàng hỏi: "Nếu ta nói, ta uống nhầm thuốc, ngươi tin không?"

"Tin, nàng định khi nào thì lại uống nhầm thuốc lần nữa?"
"Ngươi muốn làm gì?” 
“Ý của ta là, ta đã sớm chuẩn bị xong thuốc giải rồi, cô nương đang nghĩ đi nơi nào thế?”
Thật phiền phức, Ôn Nguyễn không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Ân Cửu Dã nhịn cười, dẫn Ôn Nguyễn đi tới bên ngoài phủ Tam hoàng tử.
Hoàng tử trưởng thành rồi thì sẽ không ở trong cung nữa, mà là ở ngoài cung và có phủ đệ riêng, phủ đệ của Tam hoàng tử này cũng không nhỏ lắm, rất xa xỉ.
Vẫn phải trèo tường như cũ, Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn lén lút vào thư phòng của Tam hoàng tử. 
Hai người núp sau giá sách, Ân Cửu Dã đứng sau lưng Ôn Nguyễn, cằm tựa lên đầu cô. 
Ôn Nguyễn quay đầu trừng mắt nhìn hắn. 
Ân Cửu Dã chỉ chỉ phía sau, ở đó có một bức tường, ngươi còn định bảo ta đi đâu đây? 
Ôn Nguyễn nhăn mũi, quay đầu nhìn Tam hoàng tử, Ân Cửu Dã tiếp tục tựa cằm lên đầu cô. 
Tam hoàng tử vừa mới bị bệ hạ hạ lệnh cấm túc mười ngày, tâm trạng thoạt nhìn không tốt lắm, âm trầm vô cùng. 
Ôn Nguyễn cũng là lần đầu tiên thấy được bộ mặt thật của Tam hoàng tử, là một hoàng tử sinh ra rất đoan chính, nhân mô cẩu dạng.
 Y ngồi ở trên ghế sau bàn học, viết chữ tĩnh tâm, nhưng nhìn chữ y viết tay, tâm này của y xem ra cũng không tĩnh cho lắm. 
Sau đó có người đi tới, vừa hợp tình hợp lý lại ở ngoài dự đoán của họ, người đó chính là Thái Tiêu Tử. 
“Thái Tiêu chân nhân có thể giải thích một chút cho ta biết, bên chỗ Lam Quyển chưởng quỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tam hoàng tử có chút ngưng trọng, bảo. 
Thái Tiêu Tử ngồi xuống, cau mày: "Chuyện ở phía Lam Quyển đúng thật là không bình thường, nhưng cũng không phải là không có nguyên nhân, hắn với nhị thiếu gia Ôn gia Ôn Tây Lăng có chuyện làm ăn với nhau, có lẽ là vì như thế nên mới có việc này." 
"Ta quả thật cũng có ý định thân thiết với Lam Quyển, nhưng đó đã là chuyện của ba tháng trước, sau khi nhận ra hắn ta không có ý định kết giao với ta, từ đó về sau ta đã không tìm đến hắn ta nữa, nhưng hôm qua hắn ta lại nói với hoàng thượng, bảo mình lo lắng tài lực của quốc khố sẽ rơi vào tay người khác!" 
Tam hoàng tử nặng nề đặt bút lên giấy Tuyên Thành, làm lan ra một mảng lớn mực đen. 
“Tâm của hắn nhất định phải bị trừng phạt!” Tam hoàng tử thấp giọng oán hận nói. 
Ôn Nguyễn nghe đến đó, quay đầu nhìn Ân Cửu Dã, hai bên đối mắt nhìn nhau âm thầm trao đổi qua ánh mắt: Ngươi có biết gì về chuyện này không? 
Ân Cửu Dã nhún vai buông tay nói: Ta làm sao mà biết được? 
Ta đương nhiên biết rồi, ta không chỉ biết, mà còn chính là người đã để cho Lam Quyển đi gặp Hoàng Thượng để nói về chuyện này đấy. 
Thái Tiêu Tử ở bên kia nói: "Kỳ thật Lam Quyển làm như vậy, cũng là đang chôn mầm tai họa cho bản thân mình mà thôi, điện hạ sao lại không thuận nước đẩy thuyền, nói ra chuyện của Lam Quyển và Ôn Tây Lăng cho bệ hạ nghe?" 

“Ta đã bị cấm túc, tạm thời cái gì cũng không làm được." Tam hoàng tử tựa vào ghế nói "Không bằng ngươi đi nói đi."
"Được." Thái Tiêu Tử gật đầu. 
Tam hoàng tử lại hỏi: "Thịnh Nguyệt Cơ ở bên kia thế nào rồi?"
"Không giống như trước được nữa, tác dụng cũng không lớn." 
"Đều là đồ phế vật!" 
Thái Tiểu Tử không nói gì, chỉ vuốt lại phất trần của bản thân.
“Thôi, ngươi về trước đi, quả thật việc này rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào, vẫn phải xem Tấn Thân vương bên kia, nếu Tấn Thân vương nhận định là Ôn gia, thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn rồi."
Thái Tiêu Tử gật đầu đồng ý, đứng dậy rời đi. 
Tam hoàng tử cũng không tĩnh tâm được để mà viết chữ nữa, y đứng dậy đi tới bên cửa sổ, khó hiểu khẽ gọi một tiếng: "Ôn Nguyễn." 
Ôn Nguyễn nghe được lập tức nâng mi mắt lên, y gọi mình làm gì? Bộ quen nhau sao? Hay trước kia có thù oán gì? 
Hơn nữa Ôn Nguyễn rõ ràng cảm giác được, cơ thể Ân Cửu Dã hơi cứng lại một chút. 
Ôn Nguyễn nghĩ mãi vẫn không hiểu, bèn hỏi: "Đại hiếu tử tại sao lại thông đồng với Tam hoàng tử?"
"Không biết!" Biết cũng không nói cho nàng!
“Ngươi cũng là nam tử hán đại trượng phu, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, cùng lắm thì nói đi rồi ta mời ngươi đi chơi gái là được."
"Ôn Nguyễn, ngươi có tin ta đập nát đầu ngươi hay không!”
“Không tin." Ân Cửu Dã ngửa mặt lên trời thở dài: "Ôn Nguyễn ngươi là từ con yêu quái nào biến thành vậy hả?"
"Ma nhân tinh ." Ôn Nguyễn đột nhiên nghĩ tới cái gì, buồn cười nói một tiếng: "Tiểu yêu tinh thích dính người, ha ha ha ha, xin lỗi nhé." 
Ân Cửu Dã: "Ngươi đúng là đồ thần kinh!" 
Ôn Nguyễn liều mạng nhịn cười, "Được rồi được rồi, nói chuyện chính trước đi, Tam hoàng tử hình như rất thân thiết với Thịnh Nguyệt Cơ nhỉ?" 
Chẳng lẽ, Tam hoàng tử là một viên long châu tàng hình?


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui