Kỷ Tri Dao nhìn Ân Cửu Dã, rồi lại nhìn Ôn Nguyễn: “Tam Hoàng tử dám làm chuyện như vậy, nhất định đã đoán được bệ hạ sẽ không trách tội, đây là gián tiếp phán Thái tử tội chết, Thái Tiêu Tử đã làm đủ loại chuyện ở kinh thành, cũng là vì đang trải đường cho Tam Hoàng tử làm chủ Đông Cung, Ôn gia các ngươi chính là trở ngại lớn nhất."
Ôn Nguyễn chống cằm, lại nói: “An Lăng Quân lo lắng như vậy, vậy thì đi nương nhờ Tam Hoàng tử cũng tốt lắm chứ.”
"Ôn Nguyễn!”
“Chậc, An Lăng Quân ngài có thể nhớ kỹ hơn một chút được không, Ôn cô nương." Ôn Nguyễn không vui nói.
"Được, Ôn cô nương, dưới trướng của Kỷ Tri Dao ta có tổng cộng bốn mươi tám vạn đại quân, những người này cùng theo ta vào sinh ra tử, nếu như ta nương nhờ nhất đảng của Tam Hoàng tử thì ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không biết, ta lại cũng chưa từng dẫn quân.” Vẻ mặt Ôn Nguyễn tràn đầy sự vô tội.
Kỷ Tri Dao: "..."
Ân Cửu Dã không nhịn được bật cười thành tiếng, nhẹ giọng giải thích cho nàng: "Có nghĩa là Tam Hoàng tử tay nắm binh quyền, hoàng tử nắm binh là điều đại kỵ, vì đồng nghĩa với việc tướng quân chết."
“Ồ, ra là như vậy a.” Ôn Nguyễn bừng tỉnh: “Vậy thì An Lăng Quân ngài liền đem binh quyền trả lại cho bệ hạ là được rồi mà.”
Kỷ Tri Dao: "..."
Ân Cửu Dã thật sự là nín cười muốn chết, vô cùng vất vả nhịn cười, lại nhẹ giọng giải thích cho nàng: "Tướng quân bỏ binh quyền, kết cục cũng chỉ có một, vẫn là chết."
“Ồ, ra là như vậy a.” Ôn Nguyễn lại bừng tỉnh: “Vậy thì An Lăng Quân ngài liền chết cũng được mà, chuyện này có liên quan gì đến ta?”
Kỷ Tri Dao: "..."
Ân Cửu Dã cười đến mức vỗ đùi, mắng, mắng hắn ta đi!
Cho hắn ta nói ta có chết cũng không quay lại kinh thành được!
Cho hắn ta dám nảy sinh những ý nghĩ không nên có với nàng!
Mắng chết hắn ta!
Kỷ Tri Dao ôm ngực dựa ra sau, bất đắc dĩ nhìn Ôn Nguyễn, khó hiểu cười thành tiếng.
"Ôn cô nương, nếu như năm đó ta đồng ý chuyện ngươi gả cho ta, thì hôm nay ngươi cũng sẽ không đối xử với ta như vậy phải không?"
"Sẽ không, ta sẽ tự vận."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"An Lăng Quân, ngươi còn có việc gì sao?"
"Nói với đại ca ngươi, ta đợi hắn ở quán Trà Cửu Hàn."
"Ngươi tự nói cho huynh ấy biết không được sao?"
Kỷ Tri Dao nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn một hồi, đột nhiên đấm một quyền vào Ân Cửu Dã.
Thân thủ Ân Cửu Dã rất cao, chụp lấy cổ tay hắn ta rồi dễ trở tay đấm một quyền vào gương mặt hắn ta.
Ôn Nguyễn: Cái quái gì vậy?
Kỷ Tri Dao che mặt mắng: “Bà mẹ nó ngươi không thể xuống tay nhẹ chút được à!”
Hắn ta mắng một tiếng rồi lập tức đẩy cửa xe ngựa ra, nhảy ra khỏi xe và đi vào trong đám đông.
Ôn Nguyễn nhìn về phía Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã cáu kỉnh nhìn Ôn Nguyễn: “Hắn ta đang ghen tuông tranh đoạt, nàng không nhìn ra được sao?”
Ôn Nguyễn: Để lừa người khác, An Lăng Quân cũng đâu cần phải hành hạ bản thân mình như vậy chứ?
Ôn Nguyễn nhìn nắm đấm Ân Cửu Dã: "Đánh hay lắm."
“Ta vẫn nên giết hắn!” Ân Cửu Dã hùng hồn nói.
Giết chết một tướng quân trọng trong triều, A Cửu, ngươi có phải chỉ mong Ôn gia ta sớm diệt vong phải không?
Ôn Nguyễn mỉm cười, ngồi lại xe, Ân Cửu Dã đánh xe di chuyển chậm rãi trên đường phố.
Ôn Nguyễn suy nghĩ một chút, khoác tay Ân Cửu Dã.
“Làm gì?” Sống lưng Ân Cửu Dã đột nhiên cứng đờ.
"Biến ghen tuông tranh đoạt thành thật."
"Yo, nàng để ý hắn ta như vậy à?"
"...A Cửu, ngươi thông minh như vậy, vậy ngươi có biết nếu như ta bày ra một chút yêu thích với An Lăng Quân thì ở giây phút quan trọng này sẽ xảy ra chuyện gì không?"
"... Đẩy nhanh cái chết của Ôn gia."
"Ừm hửm."
Ân Cửu Dã nghiêng đầu nhìn Ôn Nguyễn, muốn hỏi, không phải bởi vì nàng hơi có chút thích ta mà khoác tay ta sao?
Nhưng rốt cuộc hắn cũng không hỏi.
Ôn Nguyễn kéo cánh tay Ân Cửu Dã, thầm nghĩ đến cái chết của nguyên chủ Ôn Nguyễn.
Chính là sau khi nàng nài nỉ hoàng di phụ nàng cầu chỉ tứ hôn, mới dẫn đến việc Kỷ Tri Dao âm mưu hại chết cả nhà Ôn gia.
Cái âm mưu này có phải do Kỷ Tri Dao bố trí hay không thì khó mà nói, nhưng Ôn Nguyễn nhớ nguyên chủ là sau khi bị Thịnh Nguyệt Cơ kích thích mới xảy ra chuyện này.
Khi đó Thịnh Nguyệt Cơ đã nói với nàng: “Nếu Ôn cô nương thật sự thích Tri Dao như vậy, ta cũng không đành lòng cướp đi tình yêu của ngươi, chẳng qua là tâm của Tri Dao không có đặt ở cô, nếu như ngươi không phải hắn thì không gả, trừ phi có thánh chỉ ban xuống, mệnh lệnh của hoàng đế thì khó để không làm, thì mới có thể cưới ngươi."
Cho nên nguyên chủ Ôn Nguyễn thật sự lén lút đề cập việc này với hoàng đế.
Lén lút này là cầu chiếu chỉ, đại ca không biết, hoàng hậu cũng không biết, tự nàng nhân cơ hội tham dự yến tiệc trong cung âm thầm chạy đến bên cạnh hoàng đế cầu chiếu chỉ.
Cũng đúng, nguyên chủ Ôn Nguyễn với đại ca có mối quan hệ không tốt, đại ca không cho phép nàng gả cho Kỷ Tri Dao thì làm sao nàng lại đi thương lượng với đại ca được chứ?
Lúc Nhìn sơ qua tình tiết bộ truyện này, nàng cảm thấy không có gì, ngay cả Thịnh Nguyệt Cơ nói cũng không có gì là sai.
Thịnh Nguyệt Cơ nàng ấy là vai nữa chính mà, nói ra những lời này có vẻ là thấu tình đạt lý, mang theo có chút từ bi cao thượng thương hại bố thí, cùng với việc trong lòng đã có dự tính với việc Kỷ Tri Dao sẽ không thay lòng đổi dạ.
Giờ nghĩ lại, chậc chậc, Thịnh cô nương lòng dạ thật là hiểm ác nha, có thể đưa ra loại gian kế này cho nàng, ai mà có thể là vậy được chứ?
Ôn Nguyễn thở dài.
“Sao lại thở dài?” Ân Cửu Dã hỏi.
"Ta nên để cho Đại Hiếu Tử chết như thế nào đây?"
"Sao đột nhiên nàng lại nghĩ đến hắn ta?"
"Hắn ta đáng ghét."
Ân Cửu Dã cười một tiếng, chỉ vào ngã ba đường: “Bây giờ nàng hồi phủ hay là đến Ngư Tiều quán của ta chờ một lát?”
“Hồi phủ đi, không phải là ta phải chuyển lời cho đại ca của ta sao?”
“Được.” Ân Cửu Dã đưa Ôn Nguyên trở về Hầu phủ, sau đó đi đến Cửu Hãn lâu, chờ Ôn Bắc Xuyên và Kỷ Tri Dao tới.
Về phủ, Ôn Nguyễn vừa khéo gặp được Ôn Bắc Xuyên đang định đến Tấn Thân Vương phủ, liền chuyển lời.
Ôn Bắc Xuyên cũng nói với Ôn Nguyễn về những điểm khả nghi về việc Lữ Trạch Cẩn chết thảm.
Ôn Nguyễn cười nhìn đại ca, nói: "Được, đại ca yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
Ôn Bắc Xuyên cười gật đầu một cái, ngồi vào kiệu đi đến Tấn Thân Vương phủ.
Sau khi Ôn Nguyễn bước vào phủ, bất ngờ khi nhìn thấy nhị ca đang ngồi câu cá ở hậu viện.
"Nhị ca?"
“Ừm, muội muội.” Ôn Tây Lăng ngoắc tay bảo nàng đi qua ngồi bên đó.
"Sao ca lại ở đây?"
"Ta có thể đi đâu được đây, bây giờ ta đến Tấn Thân Vương phủ vào lúc này, há chẳng phải sẽ khiến cho lão nhân gia thêm ngột ngạt sao?" Ôn Tây Lăng cười khổ một tiếng, sau đó thở dài:"Ai."
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến nhị ca đâu."
“Ta biết, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy không thoải mái.” Ôn Tây Lăng tựa người vào hòn non bộ, “Ta muốn chờ Lữ Thế Tử an táng xong sau đó mới đi đến trước bia mộ hắn kính ly rượu, bây giờ cũng không đến quấy rầy Tấn Thân vương làm gì.”
"Như vậy ngược lại mới là cách ổn nhất, nhị ca, ta hỏi ca một vấn đề được không?"
"Cái gì?"
"Ca cảm thấy chưởng quầy Lam Quyển là người như thế nào?"
"Là người biết làm ăn, một tay kiếm tiền giỏi, làm sao?"
"Hắn có thể trở thành người của Tam Hoàng tử không?"
"Chắc là không đâu, trong tay hắn nắm giữ ngân mạch quốc khố, nếu hắn cùng Tam Hoàng tử cấu kết với nhau, hoàng thượng sẽ là người đầu tiên không nhịn nổi."
"Nhưng mà không phải là hoàng thượng muốn Tam Hoàng tử làm Thái tử sao?"
"Làm Thái tử thì cũng không thể nào cho hắn tiền tài quyền thế lớn như vậy được, muội có biết là bao nhiêu tiền không? Huống chi, bây giờ bệ hạ hiện tại đang trị vì hưng thịnh, còn có thể ngồi trên ngai vàng mấy chục năm nữa, trong cung cũng còn có mấy vị hoàng tử tuổi còn nhỏ, vẫn đợi được." Ôn Tây Lăng nhỏ giọng trêu đùa nói với Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn nghe cảm thấy buồn cười, ôm mèo con cũng dựa người vào hòn non bộ nói, “Vậy Tam Hoàng tử gấp gáp làm gì chứ?”
"Tiểu muội muốn nói gì?"
Ôn Nguyễn xoa xoa thân thể mềm mại của mèo con, cười nói: "Không có gì, chỉ là ta tò mò thôi."
“Đừng tò mò, tò mò hại chết mèo.” Ôn Tây Lăng trêu chọc con mèo trong lòng Ôn Nguyễn, cười nói: “Đúng không, Nhị Cẩu Tử.”
Nhị Cẩu Tử thật sự hận chết cái tên này.
Xem như là phục thù, nó nói với Ôn Nguyễn: “Vừa nãy lúc ngươi lim dim ngủ, Cửu Âm Chân Kinh sờ ngươi!”
Ôn Nguyễn đưa tay lên theo bản năng, khoanh trước ngực, giương mắt hỏi nó, sờ vào chỗ nào rồi?
“Ngươi tự đi mà hỏi hắn, nha!” Nhị Cẩu Tử đắc ý vểnh đuôi luôn bỏ đi.
“Ngươi cái con mèo này, tính khí cũng thật lớn đấy.” Ôn Tây Lăng nhìn cái đuôi ngoắc qua ngoắc lại của Nhị Cẩu Tử, cười nói.
"Thiến nó đi."
Nhị Cẩu Tử dựng cả tóc gáy, nhảy “vèo” một cái biến mất.
Quán trà Cửu Hãn.
Ôn Bắc Xuyên và Kỷ Tri Dao cũng không có nói chuyện bí mật quan trọng nào, chỉ là đạt được một thỏa thuận mà thôi.
Kỷ Tri Dao tuyệt đối sẽ không tham gia Tam Hoàng nhất đảng, ít nhất là không phải bây giờ.
Đổi lại, Ôn Bắc Xuyên sẽ biết chuyện của Lữ Trạch Cẩn.
Cuối cùng, Kỷ Tri Dao hỏi Ôn Bắc Xuyên: “Ngươi có biết vết thương trên mặt này của ta làm sao mà có không?”
"Không biết."
"Âm Cửu đánh."
"Đánh hay lắm."
"Ôn Bắc Xuyên, nhà của ngươi nuôi một môn khách* ngông cuồng như vậy sao?"
"Nói chính xác một chút thì Âm công tử đã không còn là môn khác của Ôn Bắc Xuyên ta, hắn là nguời của muội muội ta."
*Môn khách: Người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
"Nếu, ta nói là nếu như, nếu hai người họ..."
"Ta sẽ tác thành."
"Đường đường là thiên kim của Hầu phủ, ngươi để cho nàng gả cho một tên đầy tớ không làm quan không chức, không quyền, không thế sao?"
"Muội muội của ta thích là được."
"Vậy trước đây muội muội ngươi rất thích ta, tại sao ngươi không tác thành hả?"
Ôn Bắc Xuyên nâng chén trà lên: "Bởi vì... Thịnh Nguyệt Cơ."
Kỷ Tri Dao nghẹn họng, hắn ta nổi cáu nâng tách trà lên hớp một ngụm trà nóng, bị bỏng miệng, hùng hùng hổ hổ nói: “Cái lý do quái quỷ gì vậy."
Ôn Bắc Xuyên cười nói: “Ngươi không cảm thấy Thịnh Nguyệt Cơ hết sức kỳ lạ sao?
"Làm sao?"
"Thái Tiêu Tử dù có thích nàng ta bao nhiêu đi nữa, cũng sẽ không vì nàng ta mà tính kế đến mức như vậy, giống như ngươi, trước kia ngươi từng thích Thịnh Nguyệt Cơ, chẳng lẽ cũng sẽ vì nàng ta mà đắc tội với người trong triều đình sao?"
"Không, ta cũng không có bị điên."
"Đúng vậy, không lẽ Thái Tiêu Tử điên rồi sao?"
"Ý của ngươi là có người đứng sau lưng Thái Tiêu Tử? Hắn ta là người kế nhiệm của bệ hạ, lẽ nào..."
"Đó cũng quá rõ ràng rồi."
"Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì? Nói rõ hơn một chút xem."
Đột nhiên Kỷ Tri Dao nghĩ tới điều gì, chống tay lên bàn, cười nhìn Ôn Bắc Xuyên: “Này, ta nói thật đấy, Ôn Thiếu Khanh, ngươi không cảm thấy ngươi ở Hồng Lư tự quá kém cỏi sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Ôn Bắc Xuyên hỏi hắn ta.
"Tới chỗ ta làm quân sư thì như thế nào ?"
Nếu như không phải Ôn Bắc Xuyên biết tính tình Kỷ Tri Dao, y nhất định sẽ hoài nghi Kỷ Tri Dao là đang suy nghĩ phương pháp hãm hại y.
Nhà họ Ôn từ trước đến nay vẫn luôn kín tiếng nhưng vẫn không thoát khỏi sự nghi kỵ của bệ hạ, sau đó lại vào trong quân bày ra âm mưu tiêm nhiễm bôi nhọ binh quyền... Kỷ Tri Dao đây là ngại mình chết chưa đủ nhanh hay sao?
Ôn Bắc Xuyên lắc đầu uống một hớp trà: “Chuyện này ta xem như chưa từng nghe qua, ngươi cũng làm như chưa từng nói đi.”
"Ôn gia ngươi muốn phản thì đã phản từ sớm rồi, không cần phải đợi đến hôm nay, ta thật sự không hiểu bệ hạ vì sao lại phải kiêng kỵ phủ Tĩnh Viễn Hầu."
"Lòng vua khó đoán."
"Ừ, đúng là vậy."
Ân Cửu Dã ở cách vách nghe được cuộc nói chuyện này, không thể không cảm khái cáo già sinh ra một tiểu hồ ly.
Ôn Bắc Xuyên đang điên cuồng gài bẫy Kỷ Tri Dao, Kỷ Tri Dao cái gì cũng không biết, cứ vậy mà mạnh mẽ chui đầu vào.
Y để cho Kỷ Tri Dao biết còn có kẻ khác đứng sau lưng Thái Tiêu Tử, chẳng phải vừa khơi dậy lòng hiếu kỳ đi điều tra của Kỷ Tri Dao hay sao?
Bất qua vì một câu "tác thành" kia của Ôn Bắc Xuyên , Ân Cửu Dã cảm thấy có nên giúp cái vị… thê huynh này một chút không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...