Đỡ eo

Xe ngựa lộc cộc, một đường đi ra khỏi kinh thành, dừng lại trước một căn nhà hẻo lánh ở vùng ngoại ô.
Những đứa trẻ biết Ôn Nguyễn đến lập tức chạy tới vây quanh nàng, gọi nàng "Ôn tiểu thư", kéo tay nàng chạy vào trong.
Tâm trạng có hơi nặng nề của Ôn Nguyễn vậy mà lại được những tiếng cười của những đứa trẻ này giải tỏa bớt một ít.
Họa Ngôi nghe thấy Ôn Nguyên tới, liền chạy ra tươi cười chào đón, nhưng khi cậu ta nhìn thấy Ôn Nguyễn mặc bộ quần áo tơ trắng, chợt nghĩ đến chuyện của Lữ Thế tử, vội vàng thu lại nụ cười, ngập ngừng gọi một tiếng: “Ôn cô nương....."
“Ừ, Họa Ngôi.” Ôn Nguyễn miễn cưỡng nở một nụ cươi đáp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôn cô nương, đừng, đừng quá thương tâm.” Họa Ngôi cúi đầu nói nhỏ.
"Ta không sao, người thật sự đau lòng là Tấn Thân Vương." Ôn Nguyễn bước tới trước, nói với Họa Ngôi: "Họa Ngôi, ta muốn nhờ ngài giúp ta một chuyện, không biết ngài có đồng ý hay không?"
Họa Ngôi ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Giúp chuyện gì?"
Ôn Nguyễn nói: "Giúp ta vẽ một bức chân dung Lữ Thế tử đi, hôm nay ta đi cúng tế ​​Lữ Thế tử, chợt nghĩ trong Tấn Vương phủ không có bức chân dung Lữ Thế tử, cho nên ta muốn tặng Tấn Thân vương một bức, cũng là để cho ông ấy tưởng nhớ."
Họa Ngôi vò vò vạt áo, cắn môi giãy giụa hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ta, ta..."
"Ta biết là ngài đã đồng ý với Thịnh cô nương là không vẽ chân dung cho bất kỳ ai nữa, cho dù là ở trong cung, ngài cũng chỉ hướng dẫn cho người khác, không tự mình chấp bút. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, có thể đem dung mạo của Lữ Thế tử vẽ một cách sinh động như thật, chỉ là ngài. Họa Ngôi, ta bảo đảm sẽ không mang việc này nói với Thịnh cô nương." Ôn Nguyễn nói.
Nét mặt của Họa Ngôi có hơi chút bối rối, không biết phải làm sao.
Ôn Nguyễn nhìn dáng vẻ đắn đo này của cậu ta, thở dài: "Không sao cả, nếu ngài thật sự không tiện, ta đi tìm những người khác cũng như nhau thôi, ngài đừng làm khó mình."
Nàng gật đầu một cái với Họa Ngôi, chuẩn bị rời đi trước cùng Ân Cửu Dã.
“Chờ một chút!” Họa Ngôi lớn tiếng gọi nàng lại, lại hỏi: “Tấn Thân Vương, có phải ông ấy vô cùng vô cùng đau buồn phải không?”
“Tuổi già mang tang con, nào chỉ là đau buồn ? Phải là tuyệt vọng như trời sập.” Ôn Nguyễn nhẹ giọng nói.
Họa Ngôi vò vò vạt áo, cụp mắt suy nghĩ một hồi lâu, thấp giọng nói: “Ta vẽ, ta vẽ giúp ông ấy một bức chân dung của Lữ Thế tử, hy vọng có thể cho ông ấy một chút an ủi."
Đáy lòng của Ôn Nguyễn vừa đau đớn vừa ấm áp, cười nói: "Đa tạ."
"Ừ, nhưng thật ra ta với Lữ Thế tử cũng không thân lắm, chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng chạm mặt nhau thôi, nếu muốn vẽ giống, chỉ sợ là phải mất hai ngày." Đôi mắt sáng ngời của Họa Ngôi nhìn Ôn Nguyễn, nói như đang cam đoan: "Ta nhất định sẽ vẽ thật đẹp!"

“Ừ.” Ôn Nguyễn gật đầu, “Ta tin tưởng ngài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngài đi một chuyến đến đây cũng không tiện, sau khi ta vẽ xong thì phải đến nơi ở của ngài giao cho ngài phải không?" Họa Ngôi hỏi.
"Trực tiếp đưa đến Tấn Vương phủ đi, ngài tới phủ của ta, nếu như để cho Thịnh Nguyệt Cơ biết, chỉ sợ là sẽ mắng ngài."
Họa Ngôi cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, dường như cậu ta có điều gì muốn nói với Ôn Nguyễn, nhưng lại không dám nói ra.
“Sao vậy?” Ôn Nguyễn hỏi.
 “Không có gì, không có gì.” Họa Ngôi không biết nói dối, khi nói dối, cậu ta sẽ lúng túng đến mức không dám nhìn vào ánh mắt Ôn Nguyễn, chỉ có thể nhìn đi nơi khác nói: “Sau khi ta vẽ xong thì sẽ gửi cho Tấn Thân Vương, cô nương yên tâm.”
Ôn Nguyễn cũng không gặng hỏi cậu ta, sau khi chào tạm biệt cậu ta thì liền lên xe ngựa.
Trên đường về gặp một cơn mưa mùa hè, mưa mùa hè lúc nào cũng sảng khoái, từng hạt mưa to như hạt đậu, mưa giống như trút nước.
A Cửu đem xe ngựa đậu ở một đình nhỏ ven đường, Ôn Nguyễn ngồi trên xe, một tay chống cằm, một tay xoa xoa mèo, lẳng lặng nhìn hạt mưa rơi xuống bùn lầy.
Ân Cửu Dã ngồi bên cạnh, cũng không nói chuyện.
"A Cửu, Ôn gia cũng sắp phải trải qua một trận phong ba bão táp, tuy ta không biết cơn mưa này sẽ tới vào lúc nào, nhưng mà cũng không xa nữa."
"Hả, ngươi muốn nói cái gì?"
"Bây giờ ngươi rời đi thì vẫn còn kịp."
"Ta cũng không có động vào Thịnh Nguyệt Cơ, cô nương, cái này, có phải ngươi định đuổi ta ra Ôn phủ?"
"Ta không có nói đùa."
Ân Cửu Dã quay đầu nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy ta là người nhát gan sợ phiền phức, lâm trận liền chạy trốn mọi người sao?”
"Không phải. Vậy tại sao thì ngươi lại cảm thấy ta sẽ rời khỏi Ôn gia để bo bo giữ mình?"
Ôn Nguyễn nhìn hắn cười nói: "Ngươi ở lại là vì ta sao?"

"Cô nương da mặt dày quá đấy."
Ôn Nguyễn cong môi cười, đưa con mèo con cho hắn: "Ngươi quay người đi chỗ khác, cho ta dựa ngươi nhắm mắt một lát, hai ngày nay ta vẫn luôn ngủ không ngon."
Ân Cửu Dã ngồi ngay ngắn lại, Ôn Nguyên tựa đầu vào vai hắn chợp mắt.
Sấm sét ầm ầm, ngược lại thì Ôn Nguyễn vẫn ngủ vô cùng say.
Bàn tay của nàng rủ xuống bên cạnh, Ân Cửu Dã nhìn một chút, nhẹ nhàng móc ngón tay út của nàng.
Nhị Cẩu Tử kêu meo meo meo một tiếng thật to: "Ngươi cái đồ giậu đổ bìm leo, ngươi dám sờ nàng!"
Ân Cửu Dã xoa xoa đầu con mèo, "Yên tĩnh một chút đi."
Nhị Cẩu Tử dưới Cửu âm bạch cốt trảo mà kinh sợ co lại thành một cục tròn.
Ân Cửu Dã nhìn rừng cây phía xa xa ẩn vào cơn mưa to thành một màn đen như mực, khẽ vuốt thật nhẹ nhàng ngón tay út của Ôn Nguyễn, trong lòng thầm nói, đừng sợ, dù mưa to gió lớn hơn nữa, Ôn gia cũng sẽ không có việc gì
Sau khi Ôn Nguyễn rời khỏi Tấn Thân Vương phủ không bao lâu, mấy cỗ kiệu lần lượt đi tới.
Người đầu tiên xuống khỏi kiệu là một người mặc một bộ trường bào gấm màu quả hạnh nhạt, khí chất cao quý bức người, y đi đến một chiếc kiệu mềm mại khác, đỡ một vị quý nhân bên trong xuống kiệu, người này chính là mẫu phi của y, Thục Quý Phi.
Tam Hoàng tử và Thục Quý Phi đi vào Tấn Vương phủ, liền rời đi thời gian ước chừng chỉ sau khi uống được một tách trà.
Chờ sau khi hai vị kia rời đi, lại có một chiếc kiệu khác tới, người bước xuống lần này là Hữu Thừa tướng Vu Chấn Văn Vu đại nhân.
Vu đại nhân không mặc quan phục mà trên người chỉ mặc một bộ y phục đơn giản khoác chiếc áo bào đen, nán lại trong Tấn Vương phủ cũng được một lúc bằng thời gian uống một tách trà.
Sau khi Vu đại nhân rời đi, một nhóm người thứ ba đến phủ là một số đại thần trong triều, nhìn kỹ thì đều là những vị có chức bị cao, đứng đầu là chức quan thị lang.
Nhóm người này đi vào nán lại với khoảng thời gian lâu hơn một chút, ước chừng là nửa canh giờ.
Người cuối cùng đến đây thì cũng không ngồi kiệu mà đi bộ đến, hắn ta chính là Kỷ Tri Dao.
Tương tự, Kỷ Tri Dao cũng ngồi lại trong Tấn Vương Phủ khoảng nửa canh giờ.
Lúc đám người này đi vào Tấn Vương phủ, Tấn Thân vương còn đang nằm trên giường, nghe người làm bẩm báo, ông ấy dứt khoát nhắm mắt, giả bộ đang thiếp đi, một người cũng không gặp.

Lúc Ôn Bắc Xuyên dò la nghe được những thông tin này, hai ngón tay di di chung trà nhỏ tinh xảo, cau mày hỏi: "Hoàng hậu bên kia đâu?"
"Hoàng hậu cũng không có xuất cung, nhưng mà nhờ người truyền lời đến Tấn Vương phủ, mong ông ấy nén bi thương, thuận theo ý trời sắp đặt.” Người hầu Ti Tư nói lại.
Ôn Bắc Xuyên day day trán, “Hôm nay trong triều có một câu trả lời rất hợp lý, là vì có người bán đứng quân tình cho nên Lữ Thế tử mới rơi vào bẫy của quân địch, chết thảm tại chỗ, người bán đứng quân tình đã bị bắt và đang trên đường bị áp giải về kinh thành. Chỉ đợi khi hắn ta đến kinh thành, là sẽ có thể xác định được kẻ chủ mưu đằng sau."
Ti Tư hỏi: "Đại công tử, ý của ngài là..."
“Không ngoài dự đoán, hắn ta sẽ xác nhận ta.” Ôn Bắc Xuyên khẽ cười nói: “Hơn nữa, sẽ có bằng chứng vững như núi.”
"Những người này cũng quá coi thường đại công tử rồi, nếu đại công tử muốn giăng cái bẫy này, căn bản sẽ không chừa lại một người sống sót, làm sao mà có người làm chứng chứ?" Ti Tư tức giận nói.
"Đúng vậy, ngươi cũng nghĩ tới chuyện như vậy, đối phương làm sao sẽ không nghĩ tới chứ?"
"Đại công tử, nếu không thì chúng ta nửa đường ..."
“Bọn họ chỉ chờ ta tự chui đầu vào lưới mà thôi.” Ôn Bắc Xuyên lắc đầu cười thở dài: “Thu thập một chút, đợi lát nữa chúng ta đi Tấn Thân Vương phủ." 
"E là bây giờ Tấn Thân Vương không muốn gặp ngài."
"Ông ấy không muốn gặp ta là chuyện đương nhiên, nhưng ta đến cũng là vì để gặp ông ấy. Thứ nhất, chuyện Lục Trạch Cẩn bị giết chết là chuyện không mong muốn, cho nên ta đi một lần này cũng coi như là tỏ lòng thành kính với hắn. Thứ hai... Tam Hoàng tử đang nhìn chằm chằm vào ta, vì vậy ta liền làm cho y nhìn thấy."
Ti Tư nghĩ một hồi, sau đó hỏi: "Đại công tử, ngài có muốn nói cho cô nương biết những chuyện này không?"
"Nói chứ, ta không nói, thì muội ấy cũng có thể đoán được một ít, thà nói trực tiếp với muội ấy còn hơn là để cho muội ấy đoán sai phương hướng."
Khi xe ngựa của Ôn Nguyễn chạy vào cổng thành thì bị một người cản lại, người chặn xe chính là...Kỷ Tri Dao.
Hắn ta nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi”.
"Có chuyện gì? Lên ngựa rồi nói sau."
Ôn Nguyễn nhìn Ân Cửu Dã một chút, bảo hắn cho xe ngựa dừng bên cạnh, ba người cùng ngồi vào trong xe.
Ôn Nguyễn rất không vui khi ở một mình với vị An Lăng quân này, Ân Cửu Dã thì lại vô cùng vui vẻ vì Ôn Nguyễn rất không thích ở một mình với An Lăng quân.
Ba người ngồi trong xe ngựa, Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã ngồi một bên, Kỷ Tri Dao ngồi một bên.
Hắn ta nhìn Ân Cửu Dã, nói với Ôn Nguyễn: “Ôn cô nương đối với vị Ân công tử này có thể nói là vô cùng tin tưởng nha.”
Ôn Nguyễn cúi đầu xoa xoa con mèo, nhàn nhạt nói: "An Lăng quân có lời gì mời nói thẳng."
Kỷ Tri Dao nghe giọng nói cuat Ôn Nguyễn lạnh nhạt hả hê dường như không có chút cảm tình, đáy lòng thở dài một hơi, nói: "Chỗ mà Lữ Trạch Cẩn đi đến là Hổ Tự Doanh, ta có thuộc hạ cũ ở đó."

Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Người hạ lệnh để cho Lữ Trạch Cẩn dẫn một đội quân xuất binh đã từng nhận được ân huệ của đại ca ngươi."
“Ý của ngươi muốn nói là, hại chết Lữ Thế Tử chính là đại ca của ta?” Ánh mắt Ôn Nguyên trở nên lạnh lùng.
"Ta không biết đại ca của ngươi có ý tứ này hay không, dù sao thì Ôn Bắc Xuyên người này cũng là vì để lót đường cho nhị ca ngươi, mà không tiếc dùng chuyện lương thực uy hiếp ta, ta cảm thấy không có chuyện gì mà hắn không làm được cả. Nhưng cho dù đại ca của ngươi muốn hại chết Lữ Trạch Cẩn thì cũng sẽ không làm một cách lộ liễu vậy đâu."
"Sau đó thì sao? Ta có thể điều thủ hạ cũ trở về, tận lực chứng minh chuyện này cùng đại ca của ngươi không liên quan."
"Ngươi muốn trao đổi cái gì?"
"Ngươi có cần phải nói chuyện một cách lạnh lùng cứng rắn như vậy không?"
Ôn Nguyễn nghe vậy cảm thấy vô cùng buồn cười, hỏi: "Nếu không, giữa ta và An Lăng quân không lẽ còn có chuyện thương ngày nào lời ong tiếng ve có thể cười nói với nhau hả?"
Kỷ Tri Dao nhìn Ôn Nguyễn một hồi, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu nói: “Chuyện của Lữ Trạch Cản chẳng qua chỉ là một sơ hở, kẻ đứng sau sẽ xâu xé không chỉ là Ôn gia mà còn có rất nhiều người, Ôn cô nương, giờ phút này không phải là lúc đối địch nhau."
Ôn Nguyễn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó sờ sờ sống lưng Nhị Cẩu Tử: "Ngươi có thủ hạ cũ ở nơi đó, xem ra người giật giây phía sau cũng đã tính toán với ngươi rồi."
“Không sai.” Kỷ Tri Dao gật đầu: “Ta cùng hắn trong cung yến của Tam Hoàng tử nói chuyện không được vui vẻ lắm, khi đó ta cũng không cảm thấy có có gì không ổn, cho đến lúc này xảy ra chuyện của Lữ Trạch Cẩn, ta đột nhiên nhận ra rằng, đại ca của ngươi đã sớm lừa ta cuốn vào đó, sau khi ta với Tam Hoàng tử không thuận hòa, Tam Hoàng Tử sẽ sử dụng các biện pháp khác để buộc ta đi nương nhờ nhất đảng của y, lần này chính là một cơ hội. "
Ôn Nguyễn cười khẩy nói: "Đại ca của ta thật là thông minh."
"Ngươi cũng không thua kém."
Ôn Nguyễn cong môi dưới, đối với lời khen ngợi dành cho nàng nàng không thèm hưởng thụ 
 Nàng khẽ cười nói: "Đã như vậy, ngươi cũng không cần phải cùng Tam hoàng tử kết giao, Thái tử nhất đảng cũng là không sai."
"Thái tử không thể còn có cơ hội nào để hồi kinh được nữa."
Ân Cửu Dã nghe đến chỗ này thì nhướng mày xoi mói: Mẹ kiếp, tại sao ta lại không thể có cơ hội hồi kinh?
Lão tử liền ngồi bên cạnh ngươi nghe ngươi đánh rắm!
Ân Cửu Dã lên tiếng hỏi: “Vì sao Thái tử không thể hồi kinh?”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui