Đỡ eo

Ôn Bắc Xuyên nhìn Ôn Nguyễn một hồi, sau đó gật đầu: "Được, ca ca hứa với muội." 
"Vậy thì đại ca, ca nói cho ta biết, ca giúp An Lăng Quân giải quyết chuyện này như thế nào, việc lương thảo bị đốt cũng không phải việc nhỏ.”
“Ta bảo Lam Quyển rút bạc ra, rồi bù vào chỗ thiếu hụt."
"Tại sao Lam chưởng quầy lại nghe lời ca?"
"Hắn tham nhũng, trong tay ta lại có manh mối." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ra là như vậy, muội hiểu rồi, nhưng hắn vẫn làm ăn qua lại với nhị ca của muội mà.” 
"Ai nói đây không phải là biện pháp cưỡng chế khác? Nước ở trong kinh thành sâu, có nhiều việc phải làm cẩn thận từng bước một, tiểu muội cũng phải cẩn thận đấy." 
"Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận." Ôn Nguyễn nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhưng ta không đảm bảo sẽ không gây sự, bởi vì Thịnh Nguyệt Cơ thật sự rất phiền toái! Nếu hôm nay muội không để Thính Bạch Lâu náo loạn một trận, thì mắt Vu Duyệt sẽ mù vì khóc mất, nhị ca nhìn thấy sẽ đau lòng! Còn cái người Thái Tiêu Tử kia, một tên đạo sĩ thối tha không tu hành cho tốt, lại tham gia vào những việc lộn xộn như vậy, lão tử cũng sắp bị hắn làm cho tức giận đến mức bật nắp quan tài rồi!" 
Ôn Bắc Xuyên nghe nàng tức giận lẩm bẩm, hầm hừ nói một đống chuyện, không nhịn được bật cười nói: "Chỗ của Thịnh Nguyệt Cơ, muội có thể tùy tiện gây họa, đại ca có thể giải quyết." 
“Vậy là tốt rồi." Ôn Nguyễn vuốt ve cái bụng: "Đại ca, ta đói bụng quá, tranh luận thật tốn sức lực mà." 
"Đi thôi, mau đến phòng bếp nhỏ xem còn cái gì ăn không, hai chúng ta đi ăn khuya với nhau thôi.”
"Đúng rồi đại ca, ca nói là thái tử đã chết rồi sao?”
"Hắn sẽ không chết."
"Tại sao? Không phải đã nói Thái Huyền Quan không ai được phép ra vào sao? Thái tử có chết ở đó cũng không có ai biết tình hình mà?" 
"Bởi vì hoàng hậu sẽ không để cho hắn chết." 
"Hoàng hậu lợi hại như vậy sao?"
"Ừm, vị đại di này của chúng ta lợi hại lắm.”
Trong điện của cung Quảng Lăng.
Hoàng hậu nương nương như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, trong tay cầm một chùm ngọc trai Nam Hải, các viên ngọc trai đều có kích thước như nhau, tròn nhẵn bóng loáng, màu sắc dễ chịu.
Nàng nhặt những hạt ngọc trai rồi ném từng hạt xuống nước để đánh cá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có một số trúng, một số không trúng.
Đánh trúng thì nàng vui mừng, còn đánh trượt thì đánh tiếp.
"Cây thông nghênh khách à? Hoan nghênh khách nhân tứ phương sao?" Nàng cầm ngọc trai quay đầu kinh ngạc hỏi nữ quan.     

"Không tệ. Ha ha ha..." Hoàng hậu cười đến mức run rẩy hết cả người, trâm cài tóc khẽ rung lên, dáng vẻ trông cực kỳ vui vẻ: "Ai da, Ôn Nguyễn này, chậc chậc chậc, là cao thủ của mấy trò khóc lóc om sòm, đùa nghịch."
“Ôn cô nương thật sự là lanh lợi hơn người." Nhìn thấy hoàng hậu cười vui vẻ như vậy, tâm trạng của nữ quan cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Nếu như ngươi nói vậy, thì đi tìm một cây tùng đưa tới Trường Xuân điện của Thục Quý phi, nói là bản cung tặng cho nàng ta. Chúc nàng ta... Người như một cây tùng, vĩnh viễn xanh tươi, ân sủng không dứt." 
Nữ quan: Ngài làm vậy không phải bảo ta đi chết sao?
Tâm trạng của nữ quan bỗng nhiên nặng nề trở lại.
Hoàng hậu làm rơi viên ngọc trai trong tay, viên ngọc trai rơi xuống nước kêu những tiếng lõm bõm.
Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, thở dài cười nói: "Nguyễn Minh Nguyệt à Nguyễn Minh Nguyệt, muội sinh được một đứa con gái ngoan như vậy, đáng tiếc muội lại không có may mắn nhìn thấy." 
Nữ quan: ta vẫn nên đi chuyển cây tùng thôi.
Ngư Tiều quán. Lam Quyển lo lắng hỏi Ân Cửu Dã: "Công tử có muốn chuyển dời ngân lượng ở thôn Trương gia kia ra ngoài không?"
Ân Cửu Dã nhấc bấc đèn lên hỏi: "Tại sao lại muốn chuyển?" 
"Ôn Bắc Xuyên đã biết rồi, chung quy cũng không phải là chuyện tốt.”
“Hắn biết rồi, hơn nữa hắn còn nói cho ngươi là hắn đã biết, có nghĩa là hắn sẽ không động tới ngươi, sau này hắn thậm chí sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi bỏ mặc một chỗ dựa lớn như vậy, có phải bị ngốc không?"
Lam Quyển suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy vị Ôn nhị công tử kia, cũng giống như vậy sao?" 
“Đúng vậy, Ôn Bắc Xuyên cố ý, nếu như hắn có tâm tư đề phòng ngươi, thì đã không để cho Ôn Tây Lăng đi làm ăn chung với ngươi rồi."
"Cái tên Ôn Bắc Xuyên này, tâm cơ quá sâu rồi." 
“Sau này hắn sẽ quản lí cả một gia đình quyền quý, dưới sự trấn áp của hoàng thượng mà hắn vẫn có thể làm một người thành thạo điêu luyện, tâm cơ của hắn không sâu mới là lạ."
"Nhưng thuộc hạ luôn cảm thấy lo lắng."
“Thế này mà đã lo lắng rồi, đợi đến khi Tĩnh Viễn Hầu trở về kinh, lúc đó mới thực sự là lúc khiến cho người ta lo lắng. Con cáo già đó mới gọi là lợi hại." 
Có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ hoa đèn lồng, Ân Cửu Dã thả cây kim đồng dùng để nhấc tim đèn xuống, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi nói xem, Ôn Nguyễn thông minh như vậy, nhưng lại phiền phức như thế, có phải là học từ ông ta không?"
“Ôn cô nương dễ thương hơn Ôn Vũ Chi chứ ạ.” Lam Quyển cười nói
“Đừng dùng phổi mà nói chuyện.” Ân Cửu Dã dùng lại lời nói của Ôn Nguyễn.
Lam Quyển: Ân Cửu Dã tựa người trên giường: "Hoàng đế ăn một vố thiệt thòi lớn như vậy, hắn sẽ không bỏ qua đâu, trò vui còn ở phía sau. Đúng rồi, tiền cung ứng lương thảo cho Kỷ Tri Dao, cứ nói là ngươi chủ động lấy ra, để lấy lòng hắn.”
Lam Quyển cau mày: “Nhưng Ôn Bắc Xuyên đã gặp mặt và nói chuyện với Kỷ tướng quân rồi, Kỷ tướng quân không nghi ngờ mối quan hệ của thuộc hạ và Ôn Bắc Xuyên cũng khó.” 
“Ngươi đừng nói là, vì ngươi tiết lộ chuyện này cho Ôn Bắc Xuyên trước, nên sau đó Ôn Bắc Xuyên mới hẹn Kỷ Tri Dao ra trò chuyện với nhau chứ? Ngươi nghĩ tại sao Ôn Bắc Xuyên lại hẹn hắn ta tới quán trà Cửu Hàn? Mục đích là để đổ chuyện này cho ngươi, trước đây ngươi và Kỷ Tri Dao không thân thiết, ngươi càng lo hắn giết ngươi để diệt khẩu, cho nên mới đi tìm Ôn Bắc Xuyên, một cây đại thụ có mâu thuẫn với Kỷ Tri Dao để làm đường lui, ngươi chỉ cần nói như vậy là được rồi."  
“Công tử muốn bảo đảm cho Ôn Bắc Xuyên?”

"Ta chỉ bảo đảm cho Ôn Nguyễn thôi." Ân Cửu Dã đặt hai tay sau gáy, cười nói: "Ngươi trở về đi." 
Hôm qua Thính Bạch Lâu đã náo loạn một trận, từ đầu đến chân Ôn Nguyễn đều sảng khoái, lúc đi nghe giảng ở  Sĩ Viện, nàng bất ngờ phát hiện không còn thấy Lữ Trạch Cẩn nữa.
Nàng không thể không nhớ đến, chẳng lẽ là do quá lâu không ừm ừm, nên lập tức quá mức sao?
Kết quả là khi tan học, Lữ Trạch Cẩn đã ở cửa chờ nàng.
“Có chuyện gì sao?” Ôn Nguyễn hỏi.
"Ta muốn nói chuyện với ngươi."
"Nói chuyện."
"Chỉ một mình ngươi thôi."
"Làm gì, ngươi muốn giết ta để trút giận cho Thịnh cô nương à?"
"Này, cái người này..."
Ôn Nguyễn mỉm cười, nói với Ân Cửu Dã: "Ngươi đi về trước đi."
"Ta vẫn phải chờ xem, biết đâu Thịnh Nguyệt Cơ lại sắp xếp thêm vài người chặn ngươi giữa đường." Ân Cửu Dã đi theo phía sau, giơ tay để cho Ôn Nguyễn và Lữ Trạch Cẩn trò chuyện.
Ôn Nguyễn và Lữ Trạch Cẩn đi đến bên cạnh một con sông nhỏ, hắn ta nhặt vài viên đá nhẹ rồi ném chúng vào nước, những viên đá nẩy lên rồi rơi xuống mặt nước, cuốn lấy mặt nước rồi xoáy về phương xa, vỡ tan ánh hoàng hôn vàng rực cả mặt sông.
“Làm sao vậy?” Ôn Nguyễn ngồi ở bên cạnh hắn ta hỏi.
"Ta chuẩn bị đi tòng quân."
"Đi đến nơi xa xôi nhất, chống lại man tộc, cống hiến cho quốc gia." 
"Ngươi muốn bắt chước An Lăng Quân sao?"
"Ai muốn bắt chước hắn?" 
“Vậy thì vì cái gì?"
“Ngày hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, chỉ cần ta còn ở trong kinh thành, hôn ước kia sẽ là xiềng xích, vĩnh viễn quấn lấy ta và Vu Duyệt, không có ý nghĩa." 
"Ngươi đã suy nghĩ cả đêm ư? Ngươi nghĩ tới Thịnh Nguyệt Cơ à?"
Lữ Trạch Cẩn tức giận nhìn Ôn Nguyễn một cái: "Ngày hôm qua ta đã vứt bỏ nàng ta ở Nhã hoa viên rồi, sau đó thì về nhà bằng cửa sau, được chưa?" 
“Đáng tiếc, đã tốn tiền rồi."

"Ôn Nguyễn! Được được được, ngươi cứ tiếp tục đi."
"Lần này ta đi, không đủ mười năm, tám năm thì sẽ không trở về, dù Hữu Thừa Tướng có như thế nào đi nữa, cũng sẽ không để cho nữ nhi của mình đợi tám năm mười năm đâu? Đến lúc đó nàng gả cho nhị ca của ngươi, sẽ thành tẩu tử của ngươi."
Ôn Nguyễn nhìn Lữ Trạch Cẩn một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi: "Lữ thế tử, không phải là ngươi…. Thích Vu Duyệt đấy chứ?" 
Hòn đá quay trong tay Lữ Trạch Cẩn dừng lại một lúc, sau đó mới ném ra ngoài: "Ta thích nàng ta hồi nào, nàng ta giống y như một người đàn bà đanh đá vậy."
Ôn Nguyễn mím môi, nhưng không trả lời.
"Ôn Nguyễn, có phải ngươi cảm thấy ta là kẻ tồi không?" 
"Đúng. Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy." Lữ Trạch Cẩn cười nói: “Kẻ tồi mà, nên nát vụn ở trong bùn, đừng đi ra ngoài gây tai họa cho người khác, đúng không?”
“Trước đây, khi Thịnh Nguyệt Cơ thao túng ta, thậm chí giật dây ta làm xằng làm bậy, không có ai nói với ta rằng điều đó là sai, cũng không ai dám nói điều đó. Cha ta từng nói điều đó, nhưng ta phản nghịch, ta cảm thấy ông ấy là một lão già bướng bỉnh, biết cái gì mà nói làm liều, kiêu ngạo, nên ta không nghe lời ông ấy. Bây giờ quay đầu nhìn lại, chỉ với những chuyện ta làm mà cha ta vẫn chưa đánh chết ta, như vậy đã được coi là người cha tốt rồi."
"Tại sao ngươi lại nói với ta những điều này?"
“Ta không có ai để nói chuyện, làm sao, muốn ta tìm Vu Duyệt nói chuyện à? Ngươi có tin ta chưa nói được ba câu, nàng ta đã đâm ta một kiếm không?”
Ôn Nguyễn nghe xong cười một cái.
“Khi nào thì ngươi đi?” Ôn Nguyễn hỏi hắn ta.
“Chờ lát nữa sẽ đi, ngựa ở đằng kia rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Ừm, đi sớm cho yên tĩnh.”
“Đi tới doanh trại nào?”
“Cha ta đã an bài tốt cho ta, dù sao cũng không phải là thuộc hạ của Kỷ Tri Dao, ta mới không muốn tham gia quân ngũ với hắn ta.”
“Chức quan là gì?” 
“Tiểu binh, ta có thể làm gì chứ? Văn võ đều kém, binh thư biết ta nhưng ta không biết nó, nên đành đi lên từ tiểu binh.”
* Tiểu binh: binh lính bé, cấp dưới.
“Sẽ rất khổ đó.”
“Coi như trả nợ đi, ta đã ở trong kinh thành ngang ngược nhiều năm như vậy, cũng nên chịu thiệt thòi một chút." 
"Được đấy."
Lữ Trạch Cẩn nhìn Ôn Nguyễn mỉm cười: "Nhỡ đâu vài năm nữa, ta sẽ là đại tướng quân thì sao, ai da, nếu có một ngày ta chiến thắng trở về, ngươi có thể tới cửa thành đón ta không?"
“Chắc chắn rồi.”
“Nói với ngươi câu này, ngươi chờ xem, tiểu gia không tạo ra được một chiến công hiển hách, thì vẫn chưa về kinh đâu!”
Hắn ta phóng ngựa đi xa, khăn chít trên đầu tung bay, thiếu niên dưới ánh hoàng hôn, trên người phủ đầy ánh vàng.
Ôn Nguyễn nhìn ra xa, trong lòng có chút hỗn độn.

“Ngươi cảm thấy hắn sẽ trở thành đại tướng quân sao?” Ôn Nguyễn hỏi Ân Cửu Dã.
"Sẽ rất khó khăn."
"Ta cũng cảm thấy rất khó." Ôn Nguyễn cười nói: "Nhưng có chí khí thì lúc nào cũng là chuyện tốt, đúng không?”
“Đúng vậy, nữ Bồ Tát." 
“Cái gì chứ? Chúc mừng ngươi lại cứu vớt thêm một con cừu non đi lạc lối.” Ân Cửu Dã vui vẻ nói: "Nếu như không có ngươi, làm sao Lữ thế tử có thể rời khỏi Thịnh Nguyệt Cơ, có chí khí lớn như vậy?" 
"Vậy thì ngươi nên nhanh chóng dâng hương cho ta, thờ phụng ta, nhỡ đâu ta lại phù hộ cho ngươi..."
"Phù hộ cho ta cái gì?"
"Đúng rồi, hình như ta chưa bao giờ biết ngươi muốn gì, ngươi có mong muốn gì không?" 
"Ta à, ta muốn ngươi..." Ân Cửu Dã dừng lại một chút, mỉm cười nói: "Tăng lương cho ta đi, gần đây tiền trong tay rất eo hẹp."
"Làm gì, tiết kiệm tiền cho nương tử à?"
"Đúng thế, tại sao cô nương lại biết được?" 
"...Ngươi muốn lấy nữ tử của nhà nào, ta sẽ đi làm mối giúp ngươi."
Ân Cửu Dã nhìn nàng một lúc, không phải bình thường nàng rất thông minh à, bây giờ đầu óc của nàng đâu?
Ân Cửu Dã không nói chuyện với nàng nữa, hai người sóng vai nhau chậm rãi đi về, nghĩ linh tinh rồi nói mấy lời tầm phào, Ôn Nguyễn kể về chuyện hôm qua đại ca nàng đã nói cho hắn biết, việc lương thực của Kỷ Tri Dao bị cháy.
Ân Cửu Dã cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như thể lần đầu tiên nghe thấy.
Ôn Nguyễn nói: "Đại ca của ta có lợi hại không?"
"Lợi hại, nhưng ánh mắt của hắn không tốt lắm." 
“... Hắn luôn không thích Thịnh Nguyệt Cơ."
"Trước đây đã từng thích."
"... Còn không cho phép người biết sai được sửa đổi sao?"
“Chấp nhận, nữ Bồ Tát."
"Nữ Bồ Tát sẽ cắt đứt tuyến nhân duyên của ngươi, để cho ngươi độc thân cả đời!" 
"Độc ác như vậy sao? Vậy ta chỉ có thể ỷ lại vào cô nương."
"... Lời này nghe qua có vẻ không đúng lắm."
Ân Cửu Dã cười tới nỗi bả vai run lên.
Không lâu sau đó, Ôn Nguyễn nghe nói, khi Lữ Trạch Cẩn lần đầu tiên ra chiến trường, hắn ta đã bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua người mà chết.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui