Hôm sau Ôn Nguyễn đi học với một đôi mắt gấu trúc, Ân Cửu Dã thấy vậy thì cười nhạo nàng: “Chuyện hôm qua khiến ngươi trằn trọc cả đêm à? Xem ra cô nương cũng là người háo sắc nhỉ.”
Ôn Nguyễn: Một chân của nàng đá vào cẳng chân của Ân Cửu Dã.
“Chỉ là hôm qua ta luôn nghĩ đến chuyện tại sao Thái Tiêu Tử lại muốn gây khó dễ với Ôn gia mà thôi.” Ôn Nguyễn ngáp một cái, khó khăn mở to đôi mắt.
“Vậy đã nghĩ ra được chưa?” Ân Cửu Dã cười hỏi trong khi vỗ lai áo.
“Nghĩ được chút chút, nhưng không chắc chắn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói nghe xem.”
“Thái Tiêu Tử là trụ trì trước của Thái Huyền quan, hình như ta nhớ là Thái Tử của triều đại này đang dưỡng bệnh ở Thái Huyền quan, vậy thì chắc chắn bọn họ có quen biết?” Ôn Nguyễn nói.
Ân Cửu Dã… gật đầu: “Nói chung thì chắc là có quen biết.”
“Ta vẫn luôn không hiểu tại sao Thái Tử sẽ rời xa triều đình nhiều năm như thế, trừ phi bệ hạ có ý định phế người kế nhiệm, nếu không thì tuyệt đối sẽ không để cho thánh chủ tương lai lưu lạc bên ngoài.” Ôn Nguyễn nói tiếp.
Ân Cửu Dã: “…Cô nương, ngươi có biết rằng chỉ bằng bốn chữ phế người kế nhiệm này đã đủ cho đầu của ngươi rớt mười lần rồi không?”
“Ngươi sẽ tố giác ta sao?”
“Sẽ không.”
“Cho nên đầu của ta sẽ không bỏ nhà ra đi đâu.”
Ân Cửu Dã nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, gật đầu và thở dài: “Phải, cô nương nói đúng, ngươi tiếp tục đi.”
“Nếu suy đoán của ta là đúng thì chắc việc Thái Tử bị đưa đi Thái Huyền quan là ý tưởng của bệ hạ, mà Thái Tiêu Tử là trụ trì trước của Thái Huyền và cũng là thế thân của bệ hạ nên chắc chắn được thánh ý. Ta cảm thấy hắn ta sẽ gây bất lợi cho Thái Tử.”
“Ừm, sau đó thì sao?” Ân Cửu Dã cảm giác chuyện này có chút kỳ quái. Hắn đang nghe Ôn Nguyễn nghiêm túc phân tích chính mình vì sao lại ở chỗ này?
“Nói không chừng Thái Tử đã chết thẳng cẳng rồi.” Ôn Nguyễn nói.
Ân Cửu Dã: Lão tử còn đang thở dốc đây! Không chỉ thở dốc mà lão tử còn có thể nhảy và nhảy!
Ân Cửu Dã quay người và vỗ ngực mình rồi quay lại, cười hỏi: “Cho nên chuyện này có liên quan gì tới Ôn gia?”
“Thái Tử là con của Hoàng Hậu. Dù Hoàng Hậu không hợp với Ôn gia như dù thế nào đi nữa, thì vẫn là máu mủ tình thâm, nếu có một ngày Hoàng Hậu biết tin Thái Tử nằm liệt giữa đường thì chắc chắn sẽ hỏi tội. Có khả năng trở thành trợ lực cho nàng chính là Ôn gia, cho nên chắc chắn Thái Tiêu Tử sẽ muốn xuống tay với Ôn gia trước khi mọi chuyện còn chưa nổ ra để chiếm thời cơ trước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là kết luận mà Ôn Nguyễn đã suy nghĩ cả đêm với Nhị Cẩu Tử.
Nàng cảm thấy không có gì sai hết.
Ôn Nguyễn: “Sao vẻ mặt của ngươi kỳ quái thế?”
“Cho nên tất cả suy đoán này của ngươi đều dựa trên việc ta… Thái Tử đương triều đã ngỏm củ tỏi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nếu y không chết thì sao?”
“Vậy chắc y cũng sống không lâu, nếu không thì vì sao Thái Tiêu Tử muốn xuống tay với Ôn gia ở kinh thành trước?”
“Tóm lại theo ngươi thì dù sao Thái Tử cũng phải chết đúng không?”
“Không phải ta muốn y chết, ta cảm thấy là bệ hạ muốn cho y chết.”
Ân Cửu Dã hít một hơi thật sâu và nhìn Ôn Nguyễn thật lâu, trong thời gian ngắn hắn không biết nên cười hay nên giận.
“Được rồi, cô nương nói cái gì cũng đúng.” Cuối cùng Ân Cửu Dã chỉ lắc đầu, cười nói.
Ôn Nguyễn xoa Nhị Cẩu Tử đang ngái ngủ, nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói xem, vì sao bệ hạ không thích Thái Tử? Cho dù không thích thì cùng lắm phế bỏ vị trí Đông cung Thái Tử, tiếp đó đưa y đến một đất phong xa xôi làm người phú quý và rảnh rỗi là được. Làm gì đến nỗi phải đưa y đến nơi như Thái Huyền quan, mười mấy năm cũng không đón y trở về.”
“Không biết.” Ân Cửu Dã nói.
“Ta thấy trong thoại bản thường viết linh tinh cái gì trời giáng điềm xấu, chẳng lẽ Thái Tử bẩm sinh dị dạng?”
“Cũng có thể là nhan sắc của y cực kỳ xấu?”
“Hoặc cũng có thể là y bẩm sinh tật nguyền, thiếu tay thiếu chân linh tinh khiến người ta sợ hãi?”
“Dù sao cũng không thể giống như trường hợp của Giả Trăn?”
Hình như Ân Cửu Dã cảm giác đỉnh đầu của mình đang bốc khói nhẹ.
Hắn đứng yên, khẽ nâng cằm và liếc nhìn Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ân Cửu Dã nâng một chân lên, đá nhẹ vào đầu gối của Ôn Nguyễn khiến Ôn Nguyễn lảo đảo về phía trước, cũng may hắn đá không mạnh nên không đến mức té ngã.
“Gan to đó!” Ôn Nguyễn trừng hắn.
Ân Cửu Dã bước một bước vào cổng sĩ viện, khoanh tay nói: “Đi học, bạn học Ôn Nguyễn.”
Ôn Nguyễn: Ngươi có cần lòng dạ hẹp hòi như vậy hay không, ta chỉ đạp ngươi một chân mà ngươi cố ý đợi tới cổng sĩ viện mới trả lại ta một chân?
Hồi Xuân Các.
Hôm nay chuyện làm ăn ở Hồi Xuân Các vẫn phát đạt như cũ, bà chủ với nụ cười dịu dàng lựa chọn son phấn phù hợp với khách hàng và nhỏ giọng đề cử.
Bỗng nhiên một nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ bước vào cửa và hỏi: “Xin hỏi vị nào là bà chủ ở đây?”
“Là ta, ngài cần gì?” Lạc Lạc đi tới và cười hỏi.
“Bà chủ, Hoàng Hậu nương nương mời.”
Lạc Lạc hơi giật mình.
Lạc Lạc lấy vài đồ trang điểm và đi theo nữ quan vào cung. Dọc đường đi, trong lòng nàng ấy căng thẳng, dù nàng ấy có như thế nào thì cũng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi, tuy kiên cường hơn so với nữ nhân bình thường một ít nhưng việc vào cung luôn khiến người sợ hãi.
Nữ quan dẫn nàng ấy vào cửa cung, dặn dò nàng ấy không cần nhìn xung quanh, cứ cúi đầu đi theo mình là được.
Lạc Lạc nhỏ giọng trả lời “Vâng”.
Đến cung Quảng Lăng, Hoàng Hậu dựa vào trên giường đọc sách, ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Lạc: “Ngươi là bà chủ của Hồi Xuân Các?”
“Thưa nương nương, đúng là dân nữ.” Lạc Lạc quỳ xuống đất và thi lễ.
“Lại đây trang điểm cho bổn cung.” Hoàng Hậu thoáng nhính người một ít trong khi cầm sách.
Lạc Lạc đứng dậy một cách dè dặt, cẩn thận tới gần vị Hoàng Hậu khoan thai quý khí này, ngay cả thở mạnh nàng ấy cũng không dám nhưng trái tim lại đập liên hồi.
Lúc lấy ra son phấn, tay còn hơi run lên.
Hoàng Hậu liếc mắt hỏi: “Nhìn bổn cung giống sẽ ăn thịt người à?”
“Nương nương thứ tội!” Lạc Lạc sợ tới mức quỳ xuống.
“Yên tâm, bổn cung có muốn ăn thì sẽ ăn da thịt non mịn, người như ngươi bổn cung ăn không vô.” Hoàng Hậu ném sách qua một bên và nói một cách lười biếng.
Lạc Lạc hít một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Không biết hôm nay nương nương có bữa tiệc gì, hay chỉ là giải trí hằng ngày?”
“Sao vậy?”
“Mỗi thời điểm sẽ trang điểm mỗi khác, nếu không sẽ lỗi thời nên dân nữ mới hỏi.”
“Thì ra là như vậy, thật ra hôm nay có bữa tiệc sinh nhật của Tam hoàng tử, Thục Quý Tần tổ chức tiệc và mời bổn cung qua đó dự. Đến lúc ấy bệ hạ cũng sẽ ở đó, nếu hôm nay bổn cung thua Thục Quý Tần thì đầu của ngươi nên ở trong cung để nuôi hoa đi.”
Đầu óc của Lạc Lạc nhanh nhẹn nên lập tức hiểu ra, vội vàng nói: “Nương nương là mẫu đơn của nước ta, màu sắc hoa mẫu hơn thích hợp ngài nhất.”
Hoàng Hậu liếc nhìn Lạc Lạc, mỉm cười và không nói gì.
Lạc Lạc khéo tay, cẩn thận trang điểm và vấn tóc cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nhìn bản thân trong gương đồng, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này thật đúng là có tay nghề khéo léo.
“Ngươi trang điểm giỏi như vậy, có muốn bổn cung đề cử ngươi đi trang điểm cho nữ nhi nhà Hữu Thừa tướng hay không?” Hoàng Hậu đỡ trâm phượng giữa tóc, có vẻ hỏi tùy ý.
“Vu cô nương?” Lạc Lạc nhẹ hỏi: “Thật ra Vu cô nương thường tới ngồi chơi ở cửa hàng của dân nữ.”
“Ồ, vậy thì chắc phần trang điểm cưới gả của nàng ấy cũng là do ngươi giúp?”
“Cưới gả?”
“Sao, Vu cô nương quen biết với ngươi như vậy mà lại chưa nói cho ngươi là nàng ấy sắp kết hôn với thế tử của Tấn Thân vương à? Xem ra quan hệ giữa hai ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Tay của Lạc Lạc hơi khựng lại, sau khi che giấu sự hoảng hốt thì nàng ấy cười nói: “Đúng là chưa nghe nói, vậy thì phải chúc mừng Vu cô nương rồi.”
Môi đỏ của Hoàng Hậu nhếch lên cười và đánh giá vẻ mặt của Lạc Lạc trong gương, tiểu nha đầu này còn rất có thể giữ được bình tĩnh.
Cài chiếc trâm cuối cùng lên, Lạc Lạc cẩn thận vén tua rua rũ bên mái tóc đen như mây của Hoàng Hậu, đung đưa uyển chuyển.
“Không tệ, thưởng.” Hoàng Hậu nói.
“Tạ nương nương.” Lạc Lạc gật đầu và tạ ơn.
“Đi ra ngoài đi, đứng ở chỗ này như cọc gỗ vậy. Có muốn bổn cung gọi vài cung thủ tới đây bắn mấy mũi tên vào cọc gỗ là ngươi hay không?”
“Vâng, nương nương.” Lạc Lạc cảm thấy Hoàng Hậu cũng quá thất thường.
Nữ quan bên cạnh nghĩ thầm, làm quen là được.
Sau khi Ôn Nguyễn tan học, vừa ra khỏi cửa sĩ viện thì đã nhìn thấy Lạc Lạc đứng dưới gốc cây đa cách đó không xa, đi đi lại lại với vẻ mặt trông cực kỳ lo lắng.
“Lạc Lạc, làm sao vậy?” Ôn Nguyễn đi tới hỏi.
“Cô nương!” Lạc Lạc nắm lấy tay của Ôn Nguyễn, nhưng lại nhìn thấy Ân Cửu Dã đằng sau nàng nên hơi do dự.
“Không sao, hắn là người của ta.” Ôn Nguyễn cười nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Lạc Lạc nghe Ôn Nguyễn nói vậy nên cũng yên tâm, bình tĩnh nói: “Hôm nay ta vào cung, Hoàng Hậu nương nương cho gọi ta.”
Ôn Nguyễn: Lạc Lạc nói mọi chuyện xảy ra trong cung hôm nay cho Ôn Nguyễn nghe, nói gấp gáp: “Có phải Vu cô nương sắp kết hôn với Lữ thế tử thật sao? Nàng ấy có nói chuyện này với cô nương chưa?”
Ôn Nguyễn lắc đầu và liếc nhìn Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã: “Nhìn ta làm gì, đâu phải nàng ấy gả cho ta.”
Ôn Nguyễn: Ôn Nguyễn trấn an Lạc Lạc một phen và dặn nàng ấy đừng nói chuyện hôm nay cho người khác nghe rồi để cho nàng ấy về trước.
“Nếu thật sự Vu Duyệt nhận được thánh ý kết hôn với Lữ thế tử thì không thể nào nàng ấy không nói cho ta biết.” Ôn Nguyễn nói một cách nghi ngờ.
“Ừm.” Ân Cửu Dã gật đầu.
“Đây là ý của bệ hạ, nhưng thánh chỉ còn chưa được phát xuống, chỉ có điều Hoàng Hậu đã sớm biết được.”
“Ừm. Nàng cố ý nói cho Lạc Lạc sao?”
“Không biết.” Làm sao ta biết con mụ điên đó đang nghĩ gì?
Ôn Nguyễn cau mày suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên ngộ ra: “Ta hiểu rồi!”
“Hiểu cái gì?”
“Ngày đó Thịnh Nguyệt Cơ nghe xong ý kiến của Thái Tiêu Tử nên gây rối trước cửa của Hồi Xuân Các. Thiếu chút nữa thì Vu Duyệt thừa nhận có quan hệ với nhị ca của ta, chuyện này chắc chắn đã truyền vào trong cung rồi. Sau khi bệ hạ biết thì quyết định ra tay cho Vu Duyệt kết hôn với Lữ Trạch Cẩn trước.” Sau lưng Ôn Nguyễn chợt lạnh: “Tên Đại hiếu tử này thật độc ác!”
Ân Cửu Dã cười nói: “Nhắc nhở thân thiện, Hữu thừa tướng cùng phe với Tam hoàng tử.”
Ôn Nguyễn hỏi: “Lão nhị* đâu?”
*Chỉ vùng k*n, đồng âm chơi chữ.
Giữa hai chân của Ân Cửu Dã căng chặt: “Cái gì?”
“Thái Tử là Đại hoàng tử, Tam hoàng tử có ở đây, vậy Nhị hoàng tử đâu?”
“Đã chết, chết yểu.”
“Ồ.” Ôn Nguyễn gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu. Xưa nay mọi người đều biết tỉ lệ hoàng tử tồn tại trong cung là một vấn đề xác suất học.
“Cho dù Hoàng Hậu cố ý hay vô tình nói tin này cho Tần Lạc Lạc nhưng một khi nàng nói ra thì chính là đang chờ Ôn gia của các ngươi làm chuyện gì đó.” Ân Cửu Dã cười nói.
Ôn Nguyễn gật đầu: “Ừm, như ngươi nói, Hữu Thừa tướng cùng phe với Tam hoàng tử. Chắc chắn nàng không muốn nhìn thấy Hữu Thừa tướng làm thông gia với Tấn Thân vương.”
“Vậy ngươi định làm gì?”
“Ta có chút tức giận.”
“Hoàng Hậu muốn lấy ta ra làm đao, ta cũng không thể không làm đao được nên ta rất tức giận.”
“Ngươi không muốn giúp Thái Tử?”
“Ta không quen biết với y.”
Ân Cửu Dã cười khẽ, không biết nên đáp trả lời này thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...