Ân Cửu Dã thay Ôn Nguyễn đẩy đám người ra, đi lên phía trước, lại dùng hai tay vây quanh nửa vòng tròn, vòng Ôn Nguyễn trong hai cánh tay, không bị quần chúng hóng chuyện đâm phải.
Ôn Nguyễn xoa Nhị Cẩu Tử trong lòng ngực, dành một buổi nghe người đàn bà đanh đá chửi đổng.
“Tới, các vị phân xử cho ta với, cửa hàng này vốn là phu quân ta mở, chính là nữ nhân này, chính là nữ nhân này, ả lừa phu quân ta cửa nát nhà tan, lúc này mới chiếm lấy tiệm này để mở cửa hàng bán son phấn, hiện giờ phu quân ta không còn chỗ để đi, suốt ngày lấy rượu giải sầu, mệnh của ta sao lại khổ như vậy chứ, ả làm ra chuyện hạ tiện táng tận lương tâm này sao có thể sống yên chứ!”
“Đúng vậy, nơi này trước kia là tiệm vải, đệ đệ ta cũng ở chỗ này làm việc vặt kiếm tiền, nữ chưởng quầy hiện giờ trước kia là nhân tình của Giả Trăn, sau lại lừa sạch sẽ gia tài của Giả Trăn, mới mở nổi Xuân các này, độc phụ nhường này, đồ vật bán ra cũng không tốt đẹp gì, cùng loại với ả thôi!”
“Giày rách như vậy bán son phấn có thể là cái gì tốt chứ? Các tỷ muội, nếu hôm nay chưởng quầy không giải thích cho rõ ràng, chúng ta liền đập phá cái cửa hàng nát này của ả!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các nàng mắng thật sự khó nghe, Ôn Nguyễn giương mắt nhìn một hồi, đám người đó đang hết sức lừa lọc, nói như là trụ cột trong nhà bởi vì Lạc Lạc mà ngã xuống, gia đình bất lực vậy.
Bây giờ các nàng đã bắt đầu phun nước miếng vào Xuân các.
“Cô nương?” Ân Cửu Dã cúi người, gọi nhẹ một tiếng bên tai Ôn Nguyễn, ý hỏi có muốn mình lên hỗ trợ đuổi người hay không.
Ôn Nguyễn lắc đầu, không vội, nhìn một chút đã, mở cửa làm buôn bán, những chuyện này sau này sẽ không ít, nàng muốn xem Lạc Lạc sẽ ứng đối như thế nào.
Nàng có thể giúp được nhất thời, nhưng không giúp nàng ấy được cả đời.
Lạc Lạc đứng ở trước cửa hàng, thân hình gầy gò bất động, thật ra cũng có vài phần trầm ổn, chỉ là Ôn Nguyễn nhìn ra, ngực nàng ấy hơi hơi phập phồng, như đang nén giận.
“Cửa hàng này là ta thuê từ Nhị công tử Ôn gia, ta mở cửa buôn bán, đường đường chính chính, không hãm hại lừa gạt không lấy hàng kém thay hàng tốt, như thế nào lại là độc phụ?” Lạc Lạc lạnh giọng hỏi lại.
Phụ nhân phịch mông ngồi xuống đất gọi trời gọi đất: “Các người xem kìa, ác phụ này làm ra chuyện ác nhường này còn không nhận, ai không biết trước kia Giả chưởng quầy hào phóng, giúp người khó khăn, đối xử với ả càng là không tiếc tiền bạc, hiện giờ hai chân Giả chưởng quầy tàn phế ả lại cuốn tiền người ta đi luôn, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, ngoan độc biết nhường nào!”
“Đáng thương phu quân kia của ta, vài ngày trước còn đi thăm Giả chưởng quầy, cũng không thấy người này liếc mắt nhìn Giả chưởng quầy một cái, thứ đê tiện lòng lang dạ sói này, quả thực là đồ đáng chết!”
“Lừa tiền người ta, chiếm chỗ của người ta, có được ngày lành liền quay đầu quên người ta, sao trên đời lại có nữ nhân ác độc như ngươi chứ!”
Người bên cạnh không rõ chuyện, kích động tại đây, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Lạc Lạc, mắt ánh lên khinh thường.
Tay để ở sau người của Lạc Lạc hơi căng thẳng, những vết sẹo cũ uốn lượn trên da thịt nàng ấy dường như đều sống lại, đau đớn khó nhịn.
“Ngươi nói Giả Trăn đối xử ân hậu với ta, chính là ân hậu như vậy?” Lạc Lạc lạnh giọng hỏi.
Nàng vừa nói vừa một phen kéo tay áo, vết sẹo dữ tợn phía trên nhìn thấy là ghê người, như con rết bò trên màu da tuyết trắng của nàng, xấu xí khó coi.
Mọi người cùng hút khí lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Lạc hồng hốc mắt, đi từng bước một tới gần phụ nhân gây chuyện kia, chất vấn nói: “Ngươi nói ta ngoan độc, được, ta nói cho ngươi biết, ta chính là ước gì Giả Trăn chết đi, thì sao? Lúc hắn hủy da thịt ta, cắt gân cốt ta, sao không thấy có người minh oan bất bình vì ta? Chẳng lẽ ta nên bị hắn đánh chết sao!”
“Ai mà không có cha sinh mẹ dạy, nếu con gái chư vị bị người ta đánh đến mức này, còn nói con gái các người không nên bỏ chạy không nên rời khỏi, ta cũng không còn lời nào để nói!”
“Còn các người nữa, người trên đời biết quan hệ giữa ta và Giả Trăn vô cùng ít ỏi, các ngươi biết như thế nào? Chẳng lẽ là Giả Trăn kêu các ngươi tới? Vậy Giả Trăn có từng nói cho các ngươi, hắn sửa tên cho ta thành Ngàn Khuynh Nguyệt, còn biến ta thành thế thân của Thịnh Nguyệt Cơ! Có từng nói cho các ngươi, hễ ta hơi không giống Thịnh Nguyệt Cơ là liền phải bị quất mấy chục roi, mấy ngày không thể ăn cơm hay không! Có từng nói cho các ngươi, chuyện y yếu sinh lý ở chỗ Thịnh Nguyệt Cơ chưa từng có được chỗ tốt nào chưa!”
Ôn Nguyễn nghe Lạc Lạc nói một tràng khí phách, nhẹ thở một hơi, thoáng cúi đầu.
Có thể lôi ra chuyện của Lạc Lạc và Giả Trăn chỉ có thể là Thịnh Nguyệt Cơ, những người này hôm nay cũng chỉ có thể là Thịnh Nguyệt Cơ thuê tới.
Nhưng mà Thịnh Nguyệt Cơ đã tính sai một chút, nàng ta không biết Giả Trăn đã từng làm những cái gì với Lạc Lạc.
Lúc trước sao Giả Trăn có thể nói những chuyện như thế với Thịnh Nguyệt Cơ, không sợ huỷ hoại “Cảm tình” Thịnh Nguyệt Cơ đối với y sao? Lạc Lạc lúc trước càng sẽ không dám nói cho Thịnh Nguyệt Cơ.
Nhưng Ôn Nguyễn chỉ cảm thấy thương tiếc.
Chẳng sợ Lạc Lạc hôm nay rửa sạch ô danh, sẹo cũ của nàng ấy cũng bị bóc lại một lần.
Nhưng nếu tự mình Thịnh Nguyệt Cơ có thể nghĩ ra cách này tới trả thù Lạc Lạc, nàng ta đã sớm làm như vậy, không đến mức chờ đến hôm nay, sau lưng nàng ta có cao nhân chỉ điểm.
Chắc là, Thái Tiêu Tử?
Nếu thật là hắn ta, vậy chuyện hôm nay chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Ôn Nguyễn vừa quay đầu liền nghe được một giọng nói khác, trong đám người có người nói: “Cô nương mới vừa nói cửa hàng này của ngươi thuê từ tay nhị công tử Ôn gia, cũng nói ngươi hận Giả Trăn thấu xương, vậy ngươi tất khinh thường tiền bạc của hắn, làm sao ngươi có nhiều tiền thuê cửa hiệu mặt tiền tốt như vậy?”
“Chuyện này thật ra cũng thú vị, nghe nói Ôn gia nhị công tử gần đây rất thân thiết với tiểu thư Vu gia, cô nương có quan hệ gì với Ôn nhị công tử? Chẳng lẽ Ôn nhị công tử thích cả hai người sao.”
“Hả, tiểu thư Vu gia? Không phải nàng ta và thế tử Tấn thân vương phủ Lữ công tử có hôn ước sao? Đây thật là… Cá mè một lứa, đều rất không biết xấu hổ.”
Ôn Nguyễn nghe những lời này, ánh mắt rét lạnh.
Vở tuồng ngày hôm nay, bề ngoài là hướng về phía Lạc Lạc, nhưng thật ra là âm thầm thẳng chửi nhị ca và Vu Duyệt.
“Mẹ ***!” Trong cửa hàng bay ra một hồng y nữ hiệp, một chân đá bay mấy người vừa rồi nói hươu nói vượn kia.
Vu Duyệt chống lên kiếm dài mà đứng, ngăn trước người Lạc Lạc, nàng ấy đã sớm muốn đánh những người này một trận, là Lạc Lạc không cho nàng ấy lộ diện, nói nếu đụng vào những chuyện dơ bẩn này sẽ tổn hại đến mặt mũi của tiểu thư tướng phủ là nàng ấy.
Nhưng hiện tại nàng ấy thật sự nhịn không được.
Vu Duyệt rút kiếm, chỉ vào những người này, lẫm liệt: “Cửa hàng này của Lạc Lạc là bổn cô nương cho nàng ấy mượn tiền mở, thế nào, không phục? Cô nãi nãi ta bình sinh hận nhất việc bất công, ta không nhìn được một tên nam nhân già đầu còn ăn hiếp tiểu cô nương, ta thích thì ta giúp nàng ấy, không được?”
“Còn có, ta có quan hệ gì với Ôn nhị ca thì liên quan gì tới các ngươi? Hôn ước của cô nãi nãi ta và Lữ thế tử sắp giải rồi, cô nãi nãi muốn gả cho ai thì gả cho người đó, ngươi là cọng hành nào? Hoàng đế bệ hạ còn chưa nói chuyện, các ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói ra nói vào?”
“Lại có chính là các ngươi giúp ả tiện phụ này, các ngươi nhận bao nhiêu tiền của Thịnh Nguyệt Cơ để thay ả hát vở tuồng này? Có bản lĩnh thì các ngươi kêu Thịnh Nguyệt Cơ ra đây, các ngươi tin ta chém đầu ả ngay chỗ này không!”
“Bắt nạt một cô nương nhu nhược như Lạc Lạc thì có bản lĩnh quá đấy? Có giỏi thì nhắm vào ta đây này!”
Nàng vừa nói bàn tay vừa lật, vẽ ra một đạo hình cung màu bạc, mũi kiếm chỉ vào da mặt phụ nhân gây chuyện.
Người gây sự đối mặt với đao thật kiếm thật, lập tức thông minh ra.
Mắt thấy Vu Duyệt còn muốn nói cái gì nữa, Ôn Nguyễn vội vàng bước ra, nàng cười khanh khách mà liếc mắt giận Vu Duyệt một cái: “Tỷ nha tỷ, dữ như vậy làm cái gì, nếu làm sợ đồng lõa của Thịnh cô nương, cẩn thận người ta vu cáo ngược tỷ làm ồn giữa phố.”
“Ôn Nguyễn!” Vu Duyệt tức giận đến không dám thu kiếm.
Ôn Nguyễn vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy, bảo nàng ấy nhanh chóng thu thanh kiếm vào trong vỏ.
Sau đó nàng cười kéo tay Lạc Lạc, lại thả ống tay áo xuống cho nàng ấy, che khuất vết sẹo trên cánh tay nàng ấy, lúc này nàng mới quay đầu nhìn về phía đám người sắc mặt khác nhau.
Sau khi nhìn quanh một phen, nàng dịu dàng cười nói: “Đã để cho chư vị nhìn một vở kịch lớn rồi, thật sự là ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến cũng có không ít người từng nghe nói, Giả tiên sinh đã theo đuổi Lạc Lạc. Mọi người đều là người thông minh, ai không hiểu lúc trước Giả tiên sinh và Thịnh cô nương có tình cũ chứ, lòng Thịnh cô nương có bất bình, Lạc Lạc của chúng ta hiểu, sẽ không so đo, cũng mong các vị đừng đi nói xấu Thịnh cô nương mới tốt.”
Ân Cửu Dã còn lẩn ở trong đám người vỗ tay phối hợp rất tốt, ra vẻ người qua đường hô một tiếng: “Cho nên đây là Thịnh cô nương cố ý tới làm khó chuyện làm ăn của Lạc Lạc cô nương sao? Chuyện này cũng quá thất đức rồi!”
Ôn Nguyễn sửa lại tóc mai cho Lạc Lạc, ra vẻ ấm ức mà thở dài nói tiếp: “Thịnh cô nương là nhân vật gì chứ, nếu nàng ta muốn làm gì Lạc Lạc, Lạc Lạc của chúng ta cũng nên nhịn thôi.”
“Thế này cũng quá không biết xấu hổ, cắt đứt con đường làm ăn của người ta có khác gì giết cha mẹ người ta đâu.” Lời này không phải Ân Cửu Dã nói, là “người qua đường” xem diễn nói.
“Đúng là như thế, sao có thể bắt nạt người ta như vậy, thanh danh Thịnh Nguyệt Cơ thối nát thì thôi đi, thế nhưng còn muốn kéo những người khác xuống nước, thật sự đáng giận.”
“Lúc này bà chủ Xuân các cũng thật xui xẻo, bị một đống cứt chó dơ bẩn dính vào.”
Ôn Nguyễn nghe những lời này, nhẹ nhàng nhéo ngón tay Lạc Lạc một chút, kéo nàng ấy vào cửa hàng.
Vu Duyệt vẫn tức không chịu được, tiến vào liền nói: “Thịnh Nguyệt Cơ này thật là quá bỉ ổi! Lạc Lạc đừng sợ, về sau ta chống lưng cho muội, ta cũng muốn nhìn xem ả còn dám bắt nạt muội như thế nào!”
Lạc Lạc cười cười với hai người, cũng chỉ nói: “Các tỷ cũng đừng tức giận, ta biết sẽ có một ngày như vậy, Thịnh Nguyệt Cơ sao có thể nhịn được Giả Trăn thiệt tình với ta, bỏ nàng ta không màng?”
Ôn Nguyễn cười cười: “Vu Duyệt, tỷ ở chỗ này với Lạc Lạc, ta còn có việc.”
“Ừm, Ôn Nguyễn, muội cũng cẩn thận một một chút, ta thấy Thịnh Nguyệt Cơ bây giờ chẳng khác gì chó điên, muội cũng đừng để cho ả cắn.” Vu Duyệt dặn dò nói.
“Ta sẽ để ý.”
Ôn Nguyễn đi khỏi Hồi Xuân Các, Ân Cửu Dã ở cửa chờ nàng, người xem náo nhiệt cũng tan.
“Vì sao nàng ta muốn làm to chuyện giữa Vu Duyệt và nhị ca chứ?” Ôn Nguyễn khó hiểu.
Ân Cửu Dã cố ý hỏi: “Ngươi làm sao biết không phải Thịnh Nguyệt Cơ thiệt tình muốn đối phó Tần Lạc Lạc, mà chỉ là chính ngươi nghĩ quá nhiều?”
Ôn Nguyễn nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Nếu nàng ta muốn đối phó Lạc Lạc, biện pháp tốt nhất tuyệt không phải thế này, tùy tiện tìm mấy phụ nhân nói các nàng dùng son phấn Hồi Xuân Các bán mà hư mặt là có thể làm Lạc Lạc có lý nói không rõ, hà tất làm ra chuyện này?”
Ân Cửu Dã cười một cái, nói: “Không tồi, chiêu thức cách sơn đả ngưu của nàng ta quả thật cao minh, nếu hôm nay Tần Lạc Lạc không thể chứng minh trong sạch cho mình, vậy một mũi tên trúng hai con nhạn rồi.”
Ôn Nguyễn nghĩ nghĩ, nói: “Nàng ta muốn bôi đen thanh thanh nhị ca ta và Vu Duyệt sao, bởi vì chuyện này có thể làm ta phẫn nộ và bị thương? Không làm gì được ta còn đánh chủ ý lên người nhà ta, nàng ta đúng là quá không từ thủ đoạn.”
Ân Cửu Dã cười: “Nếu nàng ta là một người đường đường chính chính, ngươi sẽ gây chuyện với nàng ta thành như vậy sao? Nhưng mà ngươi cũng thật nhạy bén, không để Vu Duyệt nói thêm gì nữa, sau đó lại đổ nguyên nhân chuyện này lên đầu Thịnh Nguyệt Cơ, làm những người xem náo nhiệt không lấy chuyện của Ôn nhị công tử và Vu Duyệt làm đề tài trà dư tửu hậu, lúc này bọn họ hẳn là đang nói về nhân phẩm Thịnh Nguyệt Cơ thấp hèn như thế nào.”
Ôn Nguyễn xoa nhẹ mèo con, mày có chút triển bất bình: “Nhưng cho dù như thế, Vu Duyệt hôm nay cũng coi như nửa thừa nhận chuyện của nàng ấy và nhị ca ta, tự Thịnh Nguyệt Cơ sẽ không có đầu óc này, hẳn là Thái Tiêu Tử giúp nàng ta ra chủ ý.”
Ân Cửu Dã gật đầu: “Có khả năng.”
“Hắn ta là một người tu đạo, tâm tư lại hỗn tạp như vậy, ta thấy, hắn ta sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma.”
Ân Cửu Dã ôm lấy mèo con trong lòng ngực Ôn Nguyễn, không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...