Đỡ eo

Dù chuyện của Vu Duyệt với nhị ca có như thế nào, cũng là chuyện còn xa, Ôn Nguyễn vẫn có thói quen giải quyết chuyện trước mắt trước.
Chuyện trước mắt của nàng rất đơn giản, làm Cơ là xong.
Không quan tâm vì sao Thái Tiêu Tử đả thương A Cửu nữa, tóm lại, Thái Tiêu Tử hẳn là một viên long châu của Thịnh Nguyệt Cơ đi?
Vậy bốn bỏ lên năm, chuyện này tính lên đầu Thịnh Nguyệt Cơ cũng không sai mà ha?
Tuỳ tùng nhỏ nhà mình bị đả thương, đến bây giờ cũng chưa khôi phục lại được, Ôn Nguyễn cảm thấy, cơn giận này không thể nhịn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tìm Thái Tiêu Tử không được, nàng còn không thể tìm viên long châu khác sao?
Ân Cửu Dã tỏ vẻ rất cảm động, cô nương thật là tốt!
Cô nương tỏ vẻ, không có việc gì, nói như thế nào ngươi cũng vì ta mà bị thương, trút giận cho ngươi hẳn là việc ta nên làm!
Vào một ngày trời trong nắng ấm đặc biệt thích hợp làm chuyện gì đó, Ôn Nguyễn cùng Ân Cửu Dã đến một chỗ.
Ôn Nguyễn sẽ không cưỡi ngựa, cho nên tên tùy tùng nhỏ A Cửu này tận chức tận trách mà chở xe ngựa, Ôn Nguyễn cũng không ngồi ở trong xe ngựa mà ngồi cùng hắn ở ngoài xe, thưởng thức cảnh đẹp ven đường, nhìn qua có vẻ tâm trạng rất không tồi.
Ân Cửu Dã cười hỏi: “Khi ngươi làm chuyện xấu, tâm tình đều tốt như vậy sao?”
Ôn Nguyễn đoan trang ưu nhã: “Chuyện này sao lại là làm chuyện xấu chứ, ta rõ ràng là đang hành thiện tích đức, ngươi phải kêu ta một tiếng nữ Bồ Tát đó.”
Ân Cửu Dã trợn trắng mắt liếc nàng một cái, thật chưa thấy qua ai da mặt dày như vậy cả.
“Nguyễn Nguyễn, cô có biết xấu hổ hay không?” Nhị Cẩu Tử trong lòng ngực nàng phun tào.
Ân Cửu Dã hỏi: “Ngươi đi tìm hắn không sợ Thịnh Nguyệt Cơ biết sao?”
Ôn Nguyễn lại nói: “Biết thì biết thôi, ta đang làm Cơ rất chính xác.”
“Gà gì?” Nhị Cẩu Tử lại hỏi?
Ôn Nguyễn cảm thấy, tên Thịnh Nguyệt Cơ sắp bị chơi hỏng rồi.
Xe ngựa dừng lại trước một quán trọ ở ngoại ô kinh thành, đã rời xa phồn hoa náo nhiệt trong kinh, Ôn Nguyễn đã nghe được bên trong truyền ra rất nhiều tiếng cười đùa vui vẻ của những đứa trẻ từ xa.
Có một phụ nhân đeo khăn trùm đầu bước ra,  nhìn thấy Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã, hành lễ: “Không biết nhị vị khách quý đến tìm ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Nguyễn gật đầu với nàng ta, lễ phép cười nói: “Ta nghe nói nơi này thu nhận rất nhiều cô nhi không nhà để về, hôm nay cố ý mang theo chút đồ ăn tới đây, muốn giúp bọn chúng một chút.”
Sắc mặt phụ nhân hơi dị: “Làm sao cô nương biết được?”
“Nghe nói.” Ôn Nguyễn mỉm cười.

Vì tránh bại lộ chuyện mình có góc nhìn của thượng đế, nàng đã cố ý bảo A Cửu đi âm thầm tra xét chuyện của Họa Ngôi, sau đó Ân Cửu Dã rất đương nhiên mà tra được cô nhi viện bản cổ đại này.
Họa Ngôi là một cô nhi, cho nên cậu ta đồng cảm với những đứa trẻ không cha không mẹ như bản thân mình cũng từng, có sự đồng cảm thân thiết, sau khi cậu ta thành danh, tiền bạc kiếm được cũng phần lớn dùng để chăm sóc những cô nhi này.
Cậu ta là một đứa trẻ tốt, cũng là một viên long châu tốt.
Nhưng song song đó, cậu ta cũng là viên long châu cuối cùng ở bên người Thịnh Nguyệt Cơ.
Ôn Nguyễn đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, cho nên, nàng cảm thấy có thể nhặt viên long châu cuối cùng này.
Ân Cửu Dã mở cửa xe ngựa ra, bên trong là mới tinh quần áo, đệm chăn, còn có gạo thịt.
Phụ nhân thấy vậy, vội vàng nói: “Đa tạ lòng tốt của nhị vị.”
“Không cần khách khí, ta có thể vào xem không?” Ôn Nguyễn cười nói.
“Đương nhiên, mời nhị vị vào bên trong.” Phụ nhân dẫn hai người đi vào.
Ôn Nguyễn chuyển mắt nhìn chung quanh, những đứa trẻ này được chăm sóc rất khá, nhìn qua hoạt bát khỏe mạnh, tốt hơn chính cậu ta năm đó ở viện phúc lợi nhiều, Họa Ngôi thật có tâm.
Trên mặt nàng trồi lên ý cười nhợt nhạt.
“Mời hai vị chậm rãi xem, ta xin phép mang đồ nhị vị mang tới vào trong trước, thật là cảm ơn nhị vị, những đứa nhỏ này cũng sẽ nhớ ân đức của nhị vị.” Phụ nhân cảm kích nói.
“Được, ngài cứ đi đi.” Ôn Nguyễn cười nói.
Ôn Nguyễn chào hỏi các bạn nhỏ, còn nói nói đùa đùa mấy câu, rất nhanh liền hòa nhập được với bọn nó, nhảy ô, chơi trò chơi cùng bọn nó.
Nhưng nàng phát hiện, hình như A Cửu không thích trẻ con, hắn ngồi trên xích đu của tụi nhỏ, lắc lư qua lại, căn bản không có ý làm quen với đám trẻ này.
Thật lạnh nhạt.
“Ôn, Ôn cô nương?”
Ôn Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn, cười vấn an: “Họa Ngôi đại sư.”
Trên tay Họa Ngôi có nét mực, nhìn qua là do vừa mới vẽ tranh, cậu ta có chút sợ Ôn Nguyễn, bởi vì nữ nhân này có thể làm Thịnh Nguyệt Cơ tức giận không cam lòng, bày ra bộ mặt dữ tợn.
Cho nên trong ánh mắt cậu ta cũng có chút nhút nhát sợ sệt, bàn tay bất an xoa xoa trên áo, hỏi: “Ngài, vì sao ngài lại đến nơi này?”
“Ta còn chưa hỏi, vì sao Họa Ngôi đại sư lại ở chỗ này vậy.” Ôn Nguyễn hỏi lại.
“Nơi này là của ta.”
“Một mình ngài chăm sóc nhiều đứa trẻ như vậy?” Ôn Nguyễn ra vẻ kinh ngạc: “Họa Ngôi đại sư thật thiện lương.”
“Ta không phải, ta chỉ…” Tai Họa Ngôi đỏ hồng, cúi đầu nói: “Ngài có việc sao?”

“Không có, chỉ là ta nghe nói nơi này có rất nhiều cô nhi, liền lại đây nhìn xem có chỗ nào có thể giúp được không.” Ôn Nguyễn cười nói.
“Nơi này, mình ta cũng đủ lo liệu.”
“Cũng đúng, một bức tranh của Họa Ngôi ngài đã có thể bán ra mười vạn vàng, cũng đủ chăm sóc những đứa trẻ này, là ta không biết nặng nhẹ.” Ôn Nguyễn gật gật đầu.
“Ta không có ý tứ này!” Họa Ngôi vội nói: “Ta, ta ta là nói, ngài, ta……”
“Ngài sợ Thịnh cô nương tức giận sao?”
“Ta……”
“Khi nói chuyện với người khác, phải ngẩng đầu lên.” Ôn Nguyễn đi đến trước mặt Họa Ngôi.
Họa Ngôi ngơ ngác ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn Ôn Nguyễn.
Thiếu niên mảnh khảnh nhỏ nhắn ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt có một đôi mắt sạch sẽ, ướt dầm dề, như một viên ngọc thanh thuần nhất thế gian.
Quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không giống như là nam nhân của Thịnh Nguyệt Cơ.
Cái gọi là tim trẻ sơ sinh, hẳn chính là ánh mắt như vậy đi? Cũng chỉ có người có được một đôi mắt như vậy, mới có thể vẽ ra nguồn gốc duy nhất của vạn vật trên thế gian. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Nguyễn nhìn đôi mắt như vậy, cũng có chút không thể nói ra những lời quá phũ phàng.
Nàng xoay người chỉ chỉ các bạn nhỏ đang chơi cùng Nhị Cẩu Tử: “Ngài nhìn thấy không, các bạn nhỏ đều rất thích động vật nhỏ, nếu ngài không chê phiền toái, bọn chúng nhất định sẽ thích nuôi mấy con mèo nhỏ hoặc chó nhỏ.”
“Cảm ơn, ta đã biết, ta sẽ.” Họa Ngôi nói, lại cúi đầu xuống.
Ôn Nguyễn nâng cằm cậu ta lên, làm cậu ta nhìn thẳng vào chính mình: “Bởi vì không có cha mẹ, xuất thân ti tiện, liền vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên làm người sao?”
Họa Ngôi giương miệng, nói không nên lời.
“Ngài chính là đại họa sĩ nổi tiếng khắp kinh thành, thiên hạ có bao nhiêu người khuynh mộ tài học của ngài, bao nhiêu người tranh tranhau những bức tranh được xem là bảo vật của ngài, những đứa trẻ này mong muốn được như ngài đến nhường nào, đã vẽ khắp sơn hà trên thế gian này mà ngài luôn vâng vâng dạ dạ như thế, như thế nào làm cho bọn chúng lấy ngày làm gương?”
Ôn Nguyễn buông cằm Họa Ngôi ra, nghiêm túc nhìn cậu ta.
Họa Ngôi nhéo góc áo, lắp bắp: “Ta, ta……”
Ôn Nguyễn trầm tĩnh nói: “Nói thì phải nói cho đàng hoàng, nói ra một câu mạch lạc hoàn chỉnh, nếu không biết phải nói như thế nào, có thể im lặng, phác họa câu chuyện trong lòng xong thì lại nói ra, không được đứt quãng, làm người ta cảm thấy ngài sợ hãi rụt rè, lời nói bớt trọng lượng đi.”
“Ta đã biết.” Họa Ngôi bị Ôn Nguyễn nói mấy câu giáo huấn đến ngốc, mở miệng cũng trôi chảy hơn chút.
Ôn Nguyễn mỉm cười: “Như vậy liền tốt hơn nhiều rồi.”
Ân Cửu Dã ngồi ở trên xích đu, đoạt lấy một quả quýt của một bạn nhỏ, đưa từng múi vào miệng, chậm rãi ăn, nhìn Ôn Nguyễn và Họa Ngôi nói chuyện.

Trước kia Ôn Nguyễn chỉ như một người qua đường đối với chuyện của Thịnh Nguyệt Cơ, xem nàng ta làm trò, ngẫu nhiên trêu chọc hai câu, sau đó Ôn Nguyễn lại ra tay xé Cơ không lưu tình chút nào, dỗi trời dỗi đất dỗi đến lòng người của Thịnh Nguyệt Cơ mất hết, Ôn Nguyễn bây giờ…… Trực tiếp đã giết qua đoạt người.
Ân Cửu Dã không khỏi suy nghĩ, nếu Ôn Nguyễn muốn, nàng nhất định biết cầm tù nam nhân như thế nào, hơn cả Thịnh Nguyệt Cơ.
Nàng muốn không?
Vấn đề này rất nghiêm trọng đó!
“Ca ca, quả quýt……” Bé đáng thương ở bên cạnh đứng đã nửa ngày, mắt thấy quả quýt sắp bị Ân Cửu Dã ăn xong rồi.
Ân Cửu Dã nhét hết phần quýt còn lại vào trong miệng, nhai vừa cố ý vừa khoa trương, thị uy với bé đáng thương.
“Oa!” Bé đáng thương lập tức giận đến mức khóc lên.
Nhị Cẩu Tử: “Ai nha thật là, đúng là chủ nào tớ nấy, Nguyễn Nguyễn, Cửu Âm Chân Kinh này đang làm chuyện một con người có thể làm sao?”
Ôn Nguyễn chỉ vào Ân Cửu Dã, nói với Họa Ngôi: “Phải có tự tin, nhưng không được giống hắn.”
Họa Ngôi lập tức cười lên, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu.
Ôn Nguyễn nghĩ thầm, viên long châu này ta nhất định phải cứu!
Mấy viên long châu khác cứ xếp hàng đằng sau, để ta cứu viên này trước, ai cũng đừng cản ta!
Sau một phen nhàn thoại, Họa Ngôi không sợ hãi Ôn Nguyễn như vậy nữa, nhưng vẫn có chút câu nệ, không dám quá thân cận với nàng.
“Về sau ta còn có thể tới nơi này không?” Ôn Nguyễn ôm Nhị Cẩu Tử ở trong ngực, cười hỏi Họa Ngôi.
Họa Ngôi trịnh trọng gật đầu: “Tự nhiên, nếu cô nương vì những bạn nhỏ này mà tới, ta lại há phải cự tuyệt?”
Ôn Nguyễn cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Chỉ là Họa Ngôi bỗng nhiên rất khẩn trương nhìn Ôn Nguyễn, cấp bách hỏi: “Đúng rồi Ôn cô nương, có thể nhờ ngài không nói chuyện ở nơi này ra không?”
“Đương nhiên, ta sẽ bảo mật cho ngài.” Ôn Nguyễn gật đầu, tươi cười hơi sâu, hắn đang muốn nói, đừng cho Thịnh Nguyệt Cơ biết.
Ôn Nguyễn từ biệt Họa Ngôi, khi chuẩn bị trở về với Ân Cửu Dã, phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng.
Xe ngựa của bọn họ bị trộm rồi.
Nàng nhìn cọc buộc ngựa trống rỗng nhìn nhìn Ân Cửu Dã.
“Nhìn ta làm gì?” Vẻ mặt Ân Cửu Dã vô tội.
“Từ nơi này trở về hầu phủ cần bao lâu?”
“Lấy thời gian đi bộ của cô nương, thế nào cũng đến hai canh giờ đi.”
Được thôi.
Ân Cửu Dã nhìn thoáng qua xe ngựa bị hắn giấu đi, thầm sảng khoái.
Ta cho ngươi và Họa Ngôi nói nhiều như vậy, ta cho ngươi nói bậy ta này.
Chờ ngươi đi đến khi chân đau, ta xem ngươi phải cầu xin ta như thế nào.

Ôn Nguyễn không thể không đi bộ hồi phủ, Ân Cửu Dã nhặt cành khô vào trong tay, tùy ý phủi đi, hỏi: “Họa Ngôi ỷ lại Thịnh Nguyệt Cơ mọi chỗ như vậy, sẽ không bởi vì ngươi nói mấy câu, làm vài chuyện liền có thay đổi.”
“Ta biết.”
“Vậy ngươi làm những chuyện này là vì cái gì?”
“Bởi vì ta là nữ Bồ Tát.”
Ân Cửu Dã nhìn nàng một cái, ghét bỏ.
Nhưng Ôn Nguyễn dường như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, hãy còn cười một cái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô nương cười cái gì?” Ân Cửu Dã hỏi.
“Ta đang cười……” Ôn Nguyễn nghĩ nghĩ, nói: “Ánh mắt tốt của Thịnh Nguyệt Cơ.”
“Cô nương hâm mộ?” Ân Cửu Dã không thể hiểu được mà sinh ra cảm giác nguy cơ.
“Nếu ta hâm mộ thì ngươi muốn nói cái gì?” Ôn Nguyễn cố ý hỏi.
“Cô nương đã nói không mở hậu cung.” Ân Cửu Dã thật sự có chút khẩn trương.
“Ta không phải đã nói với ngươi, nữ nhân rất dễ thay đổi sao?”
“Bát nước đổ đi còn có thể hốt lại?”
Ôn Nguyễn dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn Ân Cửu Dã cao hơn so với nàng rất nhiều: “A Cửu, không phải là ngươi ghen chứ?”
“Ta ghen cái gì?” Ân Cửu Dã nắm chặt đôi tay, nhấc cằm, lỗ mũi hướng lên trời.
“Vậy đáng tiếc, vốn ta cũng có thể thu ngươi vào hậu cung của ta.”
“Ôn Nguyễn, có phải ngươi muốn chết hay không?”
“To gan!”
“Ôn Nguyễn, Ôn Nguyễn Ôn Nguyễn Ôn Nguyễn, ta cứ kêu đấy, thế nào?” Ân Cửu Dã chỉ chỉ bốn phía: “Ta nói cho ngươi biết, vùng hoang vu dã ngoại này thường có dã thú lui tới, ngươi có tin ta mặc kệ ngươi ở nơi này hay không?”
“Ta không tin. Ngươi tin không? Ngươi muốn ngay bây giờ ta tìm một cái bẫy thú cho ngươi xem không.”
“Ta không tin ngươi sẽ ném ta ở nơi này.”
Ân Cửu Dã thua.
Hắn chắp tay: “Mời cô nương đi, tại hạ một đường đi theo.”
Ôn Nguyễn xoay người, cố nén cười.
Hâm mộ thì nàng sẽ không hâm mộ Thịnh Nguyệt Cơ, cũng sẽ không mở hậu cung, rốt cuộc nàng cũng không có thận tốt như vậy, nàng chỉ là cảm thấy vẽ càn khôn, không bằng hiểu lòng người, Họa Ngôi rõ ràng là một thiên tài, lại cố tình chả hiểu gì đạo lý đối nhân xử thế, sinh ra một đứa trẻ quá thú vị, Thịnh Nguyệt Cơ thật sự biết chơi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui