Lạc Lạc đứng chắn trước cửa, khuôn mặt giả vờ như không có việc gì, hỏi người đứng đầu của Cấm Vệ quân, "Không biết chư vị quan gia đến đây có việc gì vậy?"
Thị vệ Vương Thành đứng đầu Cấm Vệ quân nghe nàng ấy hỏi như thế, không những không đáp, ngược lại còn hỏi, "Làm phiền cô nương rồi, không biết cô nương có thấy kẻ lạ mặt nào xông vào đây không?"
"Không có." Thái độ của Lạc Lạc vô cùng bình tĩnh, nói chuyện với Vương Thành, "Tối nay ở đây tổ chức biểu diễn, đa phần đều là quý nhân trong kinh đến nghe hát, nào có kẻ lạ mặt dám xông vào?"
Vương Thành nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ ngợi đôi chút, sau lại nói, "Không biết ta có thể vào trong kiểm tra một lát được không?"
"Đại nhân nói gì vậy? Đa phần trong hậu đài đều là các nữ vũ cơ vào thay y phục, sao ta có thể để một đám đàn ông các ngài xông vào được?" Lạc Lạc gặp nguy không loạn, thậm chí nàng còn có thể chất vấn lại Vương Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là chức trách của tại hạ, mong cô nương thông cảm."
"Các ngươi dám!"
......
Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã trốn trong phòng thay đồ, nàng nhìn y phục của Ân Cửu Dã bị nhuốm đầy máu, trong lòng nghĩ đến việc Lạc Lạc nhất định không thể cầm chân được Cấm Vệ quân quá lâu.
"Ngươi đi thay y phục đi, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ bị phát hiện." Đột nhiên Ôn Nguyễn nở một nụ cười ngoan ngoãn đến lạ thường, nhỏ giọng nói với Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã nhìn vẻ thánh thiện trên khuôn mặt nàng, trực giác của hắn mách bảo nhất định có chuyện không lành sắp xảy ra, nhưng hắn vẫn cứng miệng, đáp, "Nàng muốn giúp ta thay quần áo sao?"
"Ta nguyện ý giúp ngươi."
".... Ta không muốn, nam nữ thụ thụ bất tương thân!"
"Ta không ngại."
"Nhưng ta ngại, ta là một mỹ nam thuần khiết!"
"Vậy sao? Thuần khiết đến mức nào? Hả A Cửu?"
"..."
......
Lạc Lạc dang hai tay chắn trước đám người của Cấm Vệ quân, nhưng nàng cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, chính vì thế nàng bị bọn họ ép cho lùi về sau.
Ngay khi Lạc Lạc đang hoảng sợ không biết nên làm thế nào thì đột nhiên Ôn Bắc Xuyên xuất hiện, hắn đi đến bên cạnh Lạc Lạc, đặt tay lên vai nàng tỏ ý trấn an.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đại công tử?" Tinh thần của Lạc Lạc vốn dĩ đang căng chặt, vừa thấy bóng dáng Ôn Bắc Xuyên đến lập tức thầm thở phào một hơi, suýt chút nữa thì ngồi xụi lơ xuống đất.
Ôn Bắc Xuyên kéo Lạc Lạc về phía sau lưng mình, khẽ nở một nụ cười thật dịu dàng với nàng, trong lòng nghĩ, muội muội cứu cô nương này về cũng xem như là một điều tốt, Lạc Lạc không những trung thành mà còn rất dũng cảm.
Sau hắn lại quay đầu nhìn về phía Vương Thành, nói: "Vương đại nhân, chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Thiếu khanh." Vương Thành chắp tay hành lễ với Ôn Bắc Xuyên, cung kính nói, "Xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của Ôn thiếu khanh."
"Không sao! Có chuyện gì vậy?" Ôn Bắc Xuyên vẫn hiền lành như mọi khi, hắn cười hỏi.
"Lúc nãy Thái Tiêu chân nhân bị kẻ cướp hành thích, người đó chạy trốn theo hướng này, bọn ta sợ hắn trà trộn vào đây sau đó làm hại đến các quý nhân đang có mặt nên mới đặc biệt đến đây kiểm tra."
Khuôn mặt Ôn Bắc Xuyên không hề tỏ ra lo lắng trước những gì Vương Thành nói, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh đáp, "Ngươi cũng biết chư vị đến đây tối nay đều là khách quý thế mà còn hùng hổ xông vào như vậy, ngươi không sợ bản thân sẽ làm kinh động đến những vị quý nhân phía trước sao?"
"Dù vậy hạ quan cũng chỉ còn cách này thôi, nếu chư vị đại nhân thật sự xảy ra chuyện gì thì hạ quan không đền tội nổi cho sự thất trách của mình đâu ạ." Vương Thành nói.
"Ai phái ngươi đến đây?" Sắc mặt Ôn Bắc Xuyên lạnh đi.
Vương Thành khẽ mím môi, trả lời một cách qua loa, "Đây là chức trách của hạ quan, không ai sai ta đến cả."
"Xưa nay Cấm Vệ quân luôn tồn tại độc lập với Lục bộ, không chịu sự quản thúc của bất kì quan viên nào, chỉ liên hợp với Kinh Triệu Doãn bảo vệ kinh thành, trực tiếp nhận lệnh từ Bệ hạ. Vương đại nhân muốn lục soát nơi đây cũng được, ta không có lý gì phải ngăn cản."
Ôn Bắc Xuyên lạnh giọng nói tiếp: "Nhưng đại nhân chưa nhận được thánh ý phía trên mà đã vội vàng đến đây, không biết là do một lòng trung thành hay là do có toan tính khác?"
"Thiếu khanh đại nhân nói quá rồi, hạ quan chỉ là theo luật làm việc."
"Nếu như hôm nay ngươi không tra ra được gì thì sao?"
"...." Vương Thành bị câu hỏi này của Ôn Bắc Xuyên làm cho ngẩn người.
"Thiếu khanh đại nhân." Chợt, một giọng nói trong trẻo truyền đến, Vương Thành nghe thấy giọng nói của người này thì vội vàng tránh qua một bên, Thái Tiêu Tử cầm cây phất trần trong tay, ung dung tiến vào.
Ôn Bắc Xuyên thấy Thái Tiêu Tử xuất hiện ở chỗ này cũng không quá bất ngờ, bình tĩnh chắp tay chào hỏi hắn, "Thái Tiêu chân nhân."
Thái Tiêu Tử cũng chắp tay đáp lễ, hắn nói, "Chỉ đơn giản là vào xem thôi, hà tất Ôn thiếu khanh lại phải làm khó Vương đại nhân như thế."
Trong lòng Ôn Bắc Xuyên hiểu rõ, Thái Tiêu Tử đến đây nhất định là có nguyên do.
Hơn nữa muội muội để tối nay Từ Hoa hát hai bài được biên soạn từ Đạo Đức Kinh, chắc hẳn cũng là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Tuy rằng Ôn Bắc Xuyên không rõ trong lòng Ôn Nguyễn đang toan tính điều gì, nhưng hắn rất rõ ràng, giữa muội muội của hắn và Thái Tiêu Tử nhất định có chuyện gì đó, hơn nữa kẻ hành thích Thái Tiêu Tử... có lẽ là Âm Cửu.
Nếu như việc này là thật, vậy hai người bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Ngay lúc Ôn Bắc Xuyên đang suy nghĩ nên cứu vãn tình hình như thế nào thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, "Ta còn nghĩ tại sao ngươi lại ra ngoài lâu như thế, hoá ra là bị kẹt ở đây sao?"
Kỷ Tri Dao xuất hiện vô cùng đúng lúc, hắn nhìn Thái Tiêu Tử, mỉm cười chắp tay chào hỏi, "Thái Tiêu chân nhân, lâu rồi không gặp, khí sắc của ngài dạo gần đây... trông có vẻ không tốt lắm nhỉ!"
Thái Tiêu Tử cầm phất trần trong tay đáp lễ, "Kỷ tưởng quân."
"Nhìn tình thế bây giờ, ngài đang muốn bắt ai sao?" Kỷ Tri Dao hỏi.
"Chỉ muốn vào trong kiểm tra một chút."
"Thái Tiêu chân nhân rời xa nhân thế đã lâu, hiếm khi lộ diện, hôm nay vừa xuất hiện đã giúp triều đình truy bắt phạm nhân, sự trung thành của ngài quả là làm cảm động chúng sinh." Kỷ Tri Dao cười, lại nói tiếp, "Không biết người mà các ngươi muốn bắt phạm phải trọng tội gì?"
Thái Tiêu Tử trầm mặc, không nói lời nào.
Hắn không hề muốn tiếp tục tranh cãi với những người này, chỉ là...
Thái Tiêu Tử nhìn Ôn Bắc Xuyên nói: "Mong rằng Ôn thiếu khanh đừng làm khó dễ bọn ta nữa."
Ôn Bắc Xuyên nhíu mày, xưa nay Thái Tiêu Tử nổi tiếng lạnh lùng, không để tâm đến chuyện phàm tục, sao hôm nay lại cố chấp như vậy?
Ôn Bắc Xuyên thầm liếc mắt nhìn Lạc Lạc một cái, thấy được sự lo lắng của nàng từ trong ánh mắt, lại thêm việc Ôn Nguyễn vừa rồi đỡ Âm Cửu đi vào trong, kẻ cướp này có tám chính phần là Âm Cửu rồi.
Sau khi thấy được ánh mắt lo lắng của Lạc Lạc, tuy rằng trong lòng Ôn Bắc Xuyên đã có phán đoán nhưng hắn vẫn kiên định đi đến chắn trước mặt Thái Tiêu Tử, trầm giọng nói, "Tuy nói rằng Tĩnh Viễn Hầu bây giờ đã không còn được như xưa nữa nhưng tuyệt nhiên đây không phải là nơi ai muốn làm gì thì làm, người của Tĩnh Viễn Hầu cũng không phải dễ bắt nạt."
"Vương đại nhân năm lần bảy lượt ám chỉ muội muội ta phạm tội nhưng không lần nào có chứng cứ xác thực, ta không thể không nghi ngờ ngươi rắp tâm hãm hại muội ấy."
Vương Thành nghe Ôn Bắc Xuyên nói vậy, vội vàng muốn tiến lên giải thích nhưng căn bản Ôn Bắc Xuyên không hề cho hắn cơ hội.
Tầm mắt của Ôn Bắc Xuyên dời sang Thái Tiêu Tử, hắn nói, "Đêm nay Bất Từ dạ trực tiếp đối đầu với Tiên Ngâm yến của Thính Bạch lâu, hiện giờ Tiên Ngâm yến thất bại thảm hại. Chẳng lẽ Thái Tiêu chân nhân vì muốn thay Thịnh Nguyệt Cơ bất bình mà đến đây làm khó dễ sao?"
"Ôn thiếu khanh có phần vô lý rồi đấy!" Thái Tiêu Tử cau mày.
"Thế bây giờ chúng ta đi ra bên ngoài, thử hỏi xem các vị khách quý ngồi ngoài kia có bị chân nhân ngài đây quấy rầy nhã hứng hay không nhé?"
"Bần đạo chỉ muốn vào trong kiểm tra một chút, không hề có ý nghĩ này."
"Ngài đã tới đây bắt kẻ cướp, vậy có khi hắn ta đã trà trộn vào trong các vị khách quý ngồi ngoài kia cũng không chừng? Được, ta lập tức niêm phong chỗ này lại, ai cũng không được đi, để đích thân ngài tra xét kĩ càng, trả lại sự trong sạch cho Ôn gia ta."
Thái Tiêu Tử bị Ôn Bắc Xuyên quay vòng vòng, nói như vậy chẳng phải là muốn hắn tra xét hết những quý nhân ngồi ngoài kia? Tiện thể đắc tội hết phân nửa danh gia vọng tộc trong kinh thành này?
Ôn Bắc Xuyên đứng khoanh tay nhìn hắn, mỉm cười vô cùng hoà ái thân thiện, "Nghe âm thanh ngoài kia, hẳn là sắp hát hết một bài rồi đấy, chúng ta nhân dịp này đi ra luôn, nào, Thái Tiêu chân nhân, mời."
Thái Tiêu Tử còn có thể làm gì được nữa, hắn không phải quan viên trong triều, không có khả năng nói chuyện đổi trắng thay đen như Ôn Bắc Xuyên, chỉ mới nói vài câu, hắn đã bị Ôn Bắc Xuyên dồn vào tình huống khó xử.
Xoay cây phất trần trong tay, hắn nói: "Ôn thiếu khanh, bần đạo không có ác ý, nếu như kẻ cướp thật sự trốn vào nơi này, đối với thiếu khanh là trăm hại không lợi, ngươi không cần nhắm vào ta như thế."
Ôn Bắc Xuyên cười: "Không dám, ta chỉ theo lời của chân nhân mà làm thôi."
Tình thế căng thẳng, hai bên chẳng ai nhường ai.
Khi mọi người đang âm thầm giằng co thì đột nhiên trong phòng truyền ra giọng nói, "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để ta sờ một cái, ngoan."
Vương Thành nghe thấy thế, hắn ta lấy hết can đảm, mặc kệ Ôn Bắc Xuyên và Kỷ Tri Dao, đi thẳng đến trước cửa phòng, mở tung cánh cửa ra.
Tình cảnh bên trong phòng hoàn toàn trái ngược với bên ngoài.
Ân Cửu Dã bị Ôn Nguyễn đè nằm ra trên trường kỷ, trông y hệt như thiên kim tiểu thư điêu ngoa đanh đá đang cưỡng bức mỹ nam tử nhà lành.
Mà trên người của Ân Cửu Dã, đang, mặc, y phục, của, vũ nữ.
Màu sắc của y phục rất rực rỡ, vốn dĩ là để vũ cơ mặc lên sân khấu nhảy, tà áo kết đầy những chuỗi lụa vô cùng duyên dáng.
Tuy Ân Cửu Dã vẫn đang mang mặt nạ nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra trên khuôn mặt hắn viết 4 chữ to đùng: Chết, không, luyến, tiếc.
Tứ chi hắn bị nàng chèn ép, dang rộng thành hình chữ Đại trên trường kỷ, hắn bây giờ nhìn cứ như một chú cừu non tội nghiệp bị Ôn Nguyễn trêu chọc đến mức không còn sức lực để kháng cự, tuỳ ý cho nàng tàn sát.
Ở trong lòng Ân Cửu Dã, hắn đã muốn treo nàng lên đánh 1008 lần.
Tức chết A Cửu.
Kỷ Tri Dao thấy tình cảnh như vậy, nhịn không được, "phụt" cười ra thành tiếng.
Ôn Bắc Xuyên đứng bên cạnh cũng cố nhịn cười, hỏi nàng: "Muội muội, hai người đang làm gì đấy?"
"Có một vũ cơ bị thương ở chân, nhảy không không được, muội muốn để A Cửu lên thay." Vẻ mặt của Ôn Nguyễn vô cùng hồn nhiên, đảo mắt nhìn bọn họ, "Sao mọi người lại ở đây? Mới vừa nãy muội nghe bên ngoài có vẻ ồn ào lắm."
Vương Thành choáng váng mặt mày, lắp bắp trả lời, "Âm, Âm công tử còn biết nhảy múa sao?"
"Trước đây, ngày nào ta cũng cùng hắn đến xem vũ cơ luyện nhảy, nhìn nhiều thì nhớ thôi, sao lại không nhảy được?" Ôn Nguyễn tỏ vẻ hiển nhiên hỏi ngược lại Vương Thành.
"Đây.... đây...Thái Tiêu chân nhân, ngài xem..." Vương Thành bị nàng hỏi như thế không khỏi sửng sốt.
Thái Tiêu Tử cau mày, hắn bước về phía trước vài bước, ngửi được mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Ôn Nguyễn xoay người ngồi xuống trường kỷ, đưa tay chống cằm, trên tay quấn một mảnh vải, trên mảnh vải đó có chút máu, nàng âm thầm quan sát Thái Tiêu Tử ở đối diện.
Viên long châu thứ 7 của Thịnh Nguyệt Cơ, Thái Tiêu Tử, tiền trụ trì của Thái Huyền quan, vài năm trước trong một lần vào kinh thì bị tiếng ca của Thịnh Nguyệt Cơ mê hoặc, đạo tâm đại loạn, sau đó hắn từ chức ở quốc quan Thái Huyền quan, từ năm này qua năm khác đều ở trong núi bế quan tu hành, diệt trừ tâm ma.
Diệt ngần ấy năm cũng diệt không được, con đường tu hành của hắn có tám phần là xem như bỏ đi.
Nhưng hắn rất biết giữ mình, ngoại trừ đêm tổ chức Tiên Ngâm yến, hầu như hắn sẽ không đến gặp Thịnh Nguyệt Cơ.
Phong thái của người này tiên phong đạo cốt, kiêu ngạo hơn người, cả người mang hương vị cấm dục, đặc biệt dụ dỗ người khác đến lột quần áo của hắn ra.
Tầm mắt của nàng lướt qua khuôn mặt của Thái Tiêu Tử, chết mất, đôi mắt của người này quá đẹp, một đạo sĩ lại được trời ban cho đôi mắt đào hoa như thế để làm gì? Khó trách va vào ổ gà (*).
(*): Cá nhân mình giải thích câu này là khó trách lọt vào ổ của TNC, bởi vì như mình giải thích từ trước, chữ "Cơ" trong TNC đồng âm với "Gà" ấy.
Tâm trí Ôn Nguyễn không tự chủ được mà tưởng tượng đến những cảnh tượng cấm trẻ em của hắn và Thịnh Nguyệt Cơ.
Đa phần đều là do Thịnh Nguyệt Cơ dụ dỗ hắn, tuy nhiên lần nào cũng rất kích thích, rất ướt át, chính là thể loại mê hoặc một người thuộc trường phái cấm dục đến mức hắn không nhịn được nữa ấy. Hơn nữa vị này nhìn qua trông vô cùng đứng đắn nghiêm túc, mấy lúc hắn cố gắng nỗ lực để không hủy hoại đạo tâm, trên trán đều bị ướt đẫm mồ hôi. Đúng là khiêu khích cảm giác chinh phục của người khác!
Trong khi Ôn Nguyễn vẫn còn đang chìm đắm trong những hình ảnh không được lành mạnh ấy thì Thái Tiêu Tử đột nhiên nói chuyện với nàng, hắn xoay cây phất trần trong tay, nhìn chằm chằm vào vết máu trong lòng bàn tay nàng, "Cô nương bị thương?"
"À, ban nãy không cẩn thận làm rớt chung trà nên bị cắt vào tay." Ôn Nguyễn giật mình hoàn hồn, vừa nói vừa nhìn chung trà vỡ nát bên cạnh, quả thật, trên mảnh sứ vẫn còn dính một chút máu, nàng vờ như nghi hoặc nhìn Thái Tiêu Tử, hỏi hắn, "Ngươi là ai?"
"Muội muội, đây là Thái Tiêu chân nhân, không được vô lễ." Ôn Bắc Xuyên ở bên cạnh nhắc nhở.
"Ồ ~ Nhập mạc chi tân (*) của Thịnh cô nương, nghe danh đã lâu." Ôn Nguyễn cười tủm tỉm, nói tiếp, "Nhưng mà Thái Tiêu chân nhân đi nhầm đường rồi sao, Thính Bạch lâu ở đối diện cơ mà."
(*): Nghĩa gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người "vô cùng thân cận" với Thịnh Nguyệt Cơ.
Thái Tiêu Tử nắm chặt cây phất trần trong tay, đảo mắt nhìn sang Ân Cửu Dã ở bên cạnh nàng, hắn không xác định được đây có phải người vừa nãy giao thủ với hắn hay không nhưng nhìn qua dáng người thì đúng là có chút giống.
"Vị công tử này luôn ở đây sao?" Thái Tiêu Tử hỏi.
"Đúng vậy, hắn là tuỳ tùng của ta, không ở cạnh ta bảo vệ ta thì còn đi đâu nữa?" Đôi mắt vô tội của Ôn Nguyễn nhìn thẳng vào Thái Tiêu Tử, "Thái Tiêu chân nhân, ngài mang Cấm Vệ quân đến đây chẳng lẽ là vì muốn bắt hắn? Hắn phạm phải tội gì sao? Con người ta rất tuân thủ quốc pháp, nếu như hắn làm sai, ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha."
Ân Cửu Dã lúc này rất muốn đánh người.
Chính vì thế, hắn nương theo động tác duỗi người, lén lút giơ chân lên đạp nhẹ Ôn Nguyễn một cái.
Ôn Nguyễn đương nhiên có thể cảm nhận được hắn đạp nàng, nhưng hiện tại nàng đang một tay ôm má một tay dựa trên tay vịn của trường kỉ, bây giờ cũng không tiện trừng phạt hắn, chỉ có thể âm thầm ghi sổ trong lòng, A Cửu, ngươi chờ đó cho ta!
Thái Tiêu Tử lại tiếp tục hỏi: "Vậy cô nương cũng vẫn luôn ở đây sao?"
"Oaaa, ngài làm người không nói đạo lý sao? Chẳng lẽ bây giờ ngài đang nghi ngờ ta và tuỳ tùng của mình thông đồng làm bậy ư?" Ôn Nguyễn tỏ ra tức giận nhìn tên đạo sĩ thối này.
"Có nhân chứng không?"
"Lạc Lạc."
"Nàng là người của cô nương."
"Ngài muốn nhân chứng có nhân chứng, vậy mà ngài vẫn nói nàng không đáng tin, tốt xấu đều là con người với nhau, ngài quyết tâm định tội ta cho bằng được có đúng không? Vậy ngài nói đi, ta phạm phải chuyện gì?" Ôn Nguyễn hỏi.
"Cô nương không cần phải nguỵ biện như thế để làm gì, hôm nay, bần đạo nhất định phải bắt được kẻ đó."
"Bắt đi, ta cũng đâu cản ngài, ngài tìm được hắn ta chưa?"
"....."
Lần thứ hai Thái Tiêu Tử bị cứng họng.
Ân Cửu Dã âm thầm chuẩn bị đánh với Thái Tiêu Tử thêm một trận.
"Ây chà, mấy người đang làm gì ở đây vậy?" Trong miệng Lữ Trạch Cẩn nhai trái cây, tay cầm biểu ngữ của Từ Hoa đi vào, hắn chỉ vào mặt Ôn Nguyễn, sau đó lại nhìn thấy dáng vẻ Ân Cửu Dã đang mặc nữ trang, không nhịn được cười, "Đậu xanh ha ha ha ha, Ôn Nguyễn, ngươi nói ngươi dẫn Âm phu tử ra ngoài một chút là để làm như vậy sao? Ha ha ha ha!"
Trong đầu Ân Cửu Dã hoả tốc nghĩ ra một kế hoạch giết người diệt khẩu.
Nhưng Ôn Nguyễn ở bên cạnh lại cảm thấy hơi nghi hoặc, Lữ Trạch Cẩn nói như thế này chẳng phải là đang làm chứng cho nàng sao, chứng minh nàng và A Cửu chưa từng rời khỏi Bất Từ dạ, nhưng tại sao hắn lại làm như thế?
"Chà, Thái Tiêu Tử, đã lâu không gặp, chắc là phải hơn một năm rồi nhỉ? Lần trước ta gặp ngươi là ở Tiên Ngâm yến ở đối diện nhỉ?" Lữ Trạch Cẩn đi đến bá vai Thái Tiêu Tử, còn tỏ vẻ tốt bụng khuyên nhủ hắn mấy câu, "Ây da, ta nói cho ngươi biết nhé đạo sĩ thối, Tiên Ngâm yến năm nay không có gì hay cả, ta ngồi được một lúc đã bỏ đi rồi, sau đó ta đến bên đây nghe thử, ngươi phải tin ta, Từ Hoa hát hay hơn Nguyệt Cơ nhiều, thật đấy!"
Thái Tiêu Tử âm thầm đẩy tay Lữ Trạch Cẩn ra, đảo mắt nhìn qua Ôn Nguyễn một cái.
Ôn Nguyễn cũng không sợ gì, nhướng mày nhìn hắn, thế nào? Lữ Trạch Cẩn làm nhân chứng thì đáng tin hơn rồi chứ? Để ta xem ngài còn nói gì được nữa đây?
Sự nghi ngờ trong ánh mắt của Thái Tiêu Tử vẫn không biến mất nhưng nói chung hắn cũng không thể bắt bẻ gì được nữa, trầm giọng nói "Đã quấy rầy các vị rồi.", sau đó lập tức quay người rời đi.
Ôn Nguyễn vừa mới thở một hơi thì đột nhiên thấy Thái Tiêu Tử xoay người, đánh ra một chưởng!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...