Sau khi buổi biểu diễn của Từ Hoa trở nên có tiếng tăm hơn trong kinh thành, mọi người đã quyết định đặt cho buổi biểu diễn ngày hôm ấy một cái tên, gọi là Bất Từ dạ, trực tiếp đối đầu với Tiên Ngâm yến của Thính Bạch lâu.
Yến hội hai bên đều được tổ chức vào buổi tối, sáng hôm ấy Ôn Nguyễn vẫn đến Sĩ Viện, đi học lên lớp như thường lệ, chăm chỉ làm một học sinh ba tốt.
Lớp học cuối cùng hôm nay là cầm nghệ, Tiêu Trường Thiên nhìn sắc trời bên ngoài đã ngả màu, giọng điệu vô cùng ôn hoà nói với các đệ tử trong lớp, "Ta biết bây giờ các ngươi đều đang nóng lòng đến nghe Từ công tử ngâm khúc, vậy ta cũng không kéo dài thời gian nữa. Các ngươi mau về nhà chuẩn bị đi, nhớ chú ý an toàn, đừng mang theo quá nhiều đồ quý giá, cẩn thận đừng để đi lạc."
Các đệ tử nghe hắn căn dặn kỹ càng như thế không khỏi cười vang, có mấy phu tử hiểu lòng học trò như Tiêu phu tử đâu chứ, bọn họ vội vàng chắp tay hành lễ với hắn, "Đa tạ Tiêu phu tử."
Ôn Nguyễn trao đổi ánh mắt với Vu Duyệt, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ dùng học tập, hai người tính sau khi tan học lập tức đến thẳng chỗ Từ Hoa, miễn cho lát nữa khách khứa thi nhau kéo tới, các nàng phải xếp hàng rất lâu mới vào được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Trường Thiên vừa mới đứng lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe có người gõ cửa lớp học.
Từ Hoa đứng trước cửa, mỉm cười chắp tay chào hỏi Tiêu Trường Thiên, "Chào Tiêu phu tử."
"Sao Từ công tử lại đến đây?" Tiêu Trường Thiên hỏi.
"Nghe nói hôm nay không ít các vị đệ tử Sĩ Viện đã mua vé đến nghe Từ Hoa hát, tại hạ nhận được sự nâng đỡ của chư vị đệ tử, trong lòng thầm nghĩ, nếu các vị đã là khách quý của Từ Hoa, vậy Từ Hoa ắt phải tạ lễ mới phải." Từ Hoa ôn tồn đáp, "Không biết Tiêu phu tử có phiền nếu tại hạ vì các vị đệ tử hát một khúc hay không?"
Trong lòng Tiêu Trường Thiên có hơi kinh ngạc nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của các đệ tử, vui vẻ đồng ý, "Đương nhiên có thể, mời Từ công tử cứ tự nhiên."
Từ Hoa đi vào lớp học, chắp tay chào hỏi với các đệ tử Sĩ Viện, hắn giơ tay ra hiệu mọi người im lặng sau đó mới bắt đầu ngâm khúc.
Ôn Nguyễn chưa bao giờ nghe hắn hát qua bài này, cũng không biết tên bài hát này là gì, vốn dĩ nó không hề có trong buổi biểu diễn tối nay.
Tuy hắn hát chay, thế nhưng không thể không nói, bài hát này thật sự rất tuyệt vời.
Bài hát nghe đặc biệt có linh khí khiến mọi người tựa hồ như thấy được một đứa trẻ chưa hiểu sự đời đang cưỡi trên lưng trâu dưới ánh hoàng hôn, bé con đi hết non sông tươi đẹp, ngắm nhìn những cảnh tượng mỹ lệ nhất đất trời, tự do tự tại nghêu ngao ca hát.
Sạch sẽ, thuần khiết, linh hoạt.
Chúng đệ tử mê mẩn trước giọng hát ấy, ngay cả Ôn Nguyễn cũng phải ngẩn người, tới lúc hoàn hồn, nàng không kiềm được liếc mắt nhìn về phía Tiêu Trường Thiên.
Khuôn mặt Tiêu Trường Thiên mang theo ý cười nồng đậm, hắn rũ mắt ngồi nghe Từ Hoa hát, đôi tay thon dài đặt trước mặt, nhẹ nhàng nhịp theo bài hát.
Bài hát kết thúc, Từ Hoa mỉm cười nói, "Tại hạ tới đây có chút gấp gáp, vẫn còn nhiều thứ chưa được chuẩn bị chu toàn, đã khiến Tiêu phu tử chê cười rồi."
Tiêu Trường Thiên đáp, "Từ công tử khiêm tốn, ta còn tưởng rằng Từ công tử chỉ am hiểu hát những khúc tiêu dao phóng khoáng không ngờ công tử còn thể dùng tiếng cười trẻ con ở đồng quê mà hạ bút thành văn, biến thành giai điệu."
Từ Hoa mỉm cười không đáp, hạ bút thành văn cái em gái ngươi ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngươi có biết vì để hôm nay có thể hát cho ngươi nghe một khúc động lòng người thế này mà tối hôm qua ta đã vất vả thế nào không hả? Mệt muốn chết! Ân Cửu Dã đúng là đồ cẩu tinh độc ác!!
Từ Hoa quay đầu nhìn về phía đệ tử bên dưới, chắp tay hành lễ với bọn họ, nói, "Vậy bây giờ tại hạ xin phép được quay về chuẩn bị cho buổi Bất Từ dạ tối nay, mong rằng chư vị sẽ thích buổi biểu diễn tối nay."
Dứt lời, hắn lập tức quay người rời đi, không hề để tâm đến một đám nữ tử ở phía sau la hét chói tai ——
"Đẹp trai quá!"
"Hay quá đi mất!"
"Từ Hoa công tử đúng là tuyệt thế ca linh!"
Hồi Hoa Nhạc đại hội một trận thành danh đã giúp cho hắn có không ít người hâm mộ trong kinh thành, đa phần đều là nữ tử khuê các, ừm,... Lòng yêu cái đẹp, không lẽ chỉ có nam nhân mới có sao?
Nam tử có thể thần hồn điên đảo vì Thịnh Nguyệt Cơ vậy nữ tử không thể khao khát ái mộ với Từ Hoa sao?
Ôn Nguyễn đưa tay chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nàng thấy được bóng dáng của Ân Cửu Dã.
Tiểu tuỳ tùng của nàng đúng là thấu hiểu lòng người mà.
Trời bắt đầu nhá nhem tối, ánh sáng đến từ đèn lồng của các nhà chiếu sáng từ đầu đường đến cuối ngõ, các cô nương ăn mặc chải chuốt, cả người thơm ngát, bày ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ cùng nhau tụm năm tụm ba kéo đến nơi nháo nhiệt nhất kinh thành đêm nay.
Lần này ngoại trừ có những ý tưởng độc đáo ra thì nhị ca Ôn Tây Lăng còn có những hành động vô cùng bất ngờ, điển hình như việc hắn dựng một sân khấu ngoài trời cho buổi biểu diễn Bất Từ dạ đêm nay, hơn nữa, địa điểm còn là đối diện Thính Bạch lâu.
Đây mới là một cuộc đối đầu thực sự.
Khuôn mặt của tên tiểu nhị ở Thính Bạch lâu tỏ ra vô cùng khinh thường với hành động của họ, thậm chí còn nhổ nước miếng về phía bên này. Cũng đúng thôi, với chỗ dựa của hắn, đúng là có thể khinh thường bọn họ, dù sao tiếng tăm của Tiên Ngâm yến do Thính Bạch lâu tổ chức không phải nhỏ, không biết bao nhiêu người mong muốn có cơ hội để tham gia nhưng không đủ tư cách, nay Ôn Tây Lăng lại công khai đối đầu với Tiên Ngâm yến, hơn nữa còn hành động phô trương như thế.
Ôn Nguyễn mang theo Vu Duyệt đi vào từ phía cửa sau của hậu đài, bên trong hậu đài vô cùng bận rộn, người đến người đi, chẳng có ai rảnh rỗi để bận tâm đến vị Ôn Nguyễn tiểu thư này.
Ôn Nguyễn cũng không để ý, nàng rất thích cảm giác mọi người đồng tâm hiệp lực nỗ lực hết sức vì một việc như thế này, nàng rất vinh dự khi có thể cùng mọi người đồng cam cộng khổ.
Nàng kéo Vu Duyệt đến chỗ trang điểm cho vũ cơ, hai nàng nhìn thấy Lạc Lạc đang bận rộn trang điểm cho từng người, nàng ấy cứ nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của vũ cơ trong gương đồng rồi lại quay đầu nhìn thật kỹ ngũ quan của họ, sau đó mới lựa chọn ra kiểu trang điểm phù hợp nhất, biến mỗi người thành dáng vẻ đẹp nhất của chính họ.
Có người nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, bật cười nói, "Lạc cô nương cũng không cần lo lắng như vậy, hôm nay Từ Hoa công tử mới là nhân vật chính, bọn ta chỉ làm nền cho ngài ấy thôi, như lá xanh làm nền cho hoa đỏ vậy."
Lạc Lạc không đồng ý, đáp, "Trên đời này làm gì có hai chiếc lá nào giống y hệt nhau bao giờ, cho dù các ngươi có là lá xanh thì cũng phải là chiếc lá đẹp nhất. Nào, ngồi im, đừng nhúc nhích, ta tô son cho ngươi."
Sau khi nàng ấy tô xong son cho người nọ mới thấy Ôn Nguyễn, cười bất lực nói với nàng, "Ôn cô nương, hôm nay ta không rảnh để trò chuyện với ngươi rồi."
"Không sao, ngươi cứ bận tiếp đi, ta chỉ tới xem thôi." Ôn Nguyễn kéo Vu Duyệt ngồi xuống cái ghế gần đó, chống cằm ngồi đối diện Lạc Lạc, nhìn nàng ấy trang điểm cho mọi người.
"Ôn Nguyễn, nàng ấy thật là lợi hại!" Vu Duyệt nhìn đôi tay thoăn thoắt của Lạc Lạc, không khỏi tán thưởng, "Mấy cô vũ cơ kia nhìn người nào cũng như người nào, vậy mà sau khi được nàng ấy trang điểm xong lại nhìn khác hẳn, y như tiên nữ trong tranh vậy. Hơn nữa muội xem kìa, khuôn mặt của mỗi người nhìn có vẻ giống nhau nhưng lại cũng không giống lắm, mỗi người một vẻ, Lạc Lạc đúng là thần kỳ."
"Không sai, thao tác của nàng ấy điêu luyện y như một chuyên viên trang điểm vậy." Ôn Nguyễn cười.
"Chuyên viên trang điểm?"
"Đúng vậy, là người hoá trang cho người khác, muội tự đặt tên đấy."
"Vậy sao, ta cũng muốn Lạc Lạc hoá trang giúp ta." Vu Duyệt nói, "Nói không chừng ta cũng có thể biến thành một đại mỹ nhân như muội đấy?"
"Tỷ đừng chọc ta nữa."
Hai người cười cười nói nói, lâu lâu còn giúp Lạc Lạc một tay.
Thật vất vả mới hoá trang xong hết có tất cả các vũ cơ, Lạc Lạc đến lúc này mới có cơ hội ngồi xuống, giọng nói đầy mệt mỏi, "Lát nữa ta còn phải đến chỗ Từ Hoa công tử, hôm nay hắn phải hát mười bài, cũng phải hoá trang mười kiểu khác nhau, e là bận đến chân không chạm đất mất."
"Vất vả cho ngươi rồi." Ôn Nguyễn đưa cho nàng ấy một chén trà.
"Không vất vả, ta rất thích." Lạc Lạc đáp, "Chỉ có bận rộn như thế này mới có thể khiến ta thoả mãn."
Nàng buông chén trà xuống, nhìn Ôn Nguyễn và Vu Duyệt, nói, "Hai vị cô nương ra ngoài đi, Từ công tử sắp lên sân khấu rồi."
"Ngươi không đi xem sao?"
"Ta phải ở phía sau canh chừng."
"Tiếc quá!"
"Ở đây ta vẫn nghe thấy nhìn thấy mà, như nhau cả thôi."
Ôn Nguyễn nghe nàng ấy nói vậy cũng không cưỡng cầu gì thêm, hơn nữa nàng ấy đúng là phải ở đây giúp Từ Hoa chỉnh trang tạo hình, thế nên Ôn Nguyễn và Vu Duyệt đi xuống khán đài ngồi ở hàng đầu tiên.
Thật ra Bất Từ dạ vẫn khác xa so với những concert hiện đại , dù sao không có dàn loa hùng hậu, giọng hát của ca sỹ nhất định sẽ không thể vang xa được. Nhưng vé vào của Bất Từ dạ lại vô cùng khó tìm, vậy nên cho dù không có biển người tấp nập đến nghe nhưng vẫn có được khí thế doạ người.
Bài hát mở màn là quan trọng nhất, nếu như hát không tốt, diễn không hay, nói không chừng sẽ khiến người nghe cảm thấy phản cảm, yêu cầu trả vé.
Trong lòng Ôn Nguyễn tràn ngập mong chờ.
Khi màn đêm buông xuống trên khắp kinh thành phồn hoa, ánh đèn trên sân khấu cũng dần tắt, cả sân khấu được bốn tấm màn lụa trắng tinh che khuất, ẩn phía sau lớp màn ấy là chút tia sáng lập loè.
Đột nhiên, màn lụa rơi xuống, trên sân khấu có khoảng mười mấy vũ cơ mặc vũ phục màu xanh, tay chắp thành hình hoa lan chi, để chân trần đứng trên sân khấu thành những thế khác nhau, trông hệt như tiên nữ hạ phàm.
Hàng trăm ngọn nến được thắp lên, xếp quanh trường kỷ(*) ở giữa sân khấu, trên trường kỷ chất đầy vải trắng vô cùng lộn xộn, tựa hồ như có người nào vừa mới từ đây đứng dậy rời đi.
(*): Trường kỷ là một chiếc ghế dài làm bằng gỗ, ở đây mình để Hán Việt cho hợp tình cảnh hơn một chút.
Mọi người chợt nghe thấy một tiếng chuông cổ vang vọng, Từ Hoa từ trên không phiêu diêu hạ xuống, thản nhiên ngả người trên trường kỷ, hai mắt hơi híp lại, tay đặt lên trán, hắn lúc này cứ như thần tiên lạc xuống trần gian, cả người toát ra vẻ lười biếng ngông cuồng.
Ôn Nguyễn chú ý đến khuôn mặt của Từ Hoa, hẳn là do Lạc Lạc tự tay hoá trang cho hắn, đuôi mắt được vẽ một đường xếch lên, lộ ra vài phần tà mị phong tình, rất hợp với khung cảnh xung quanh.
Ngay khi nàng chuẩn bị nghiêm túc nghe Từ Hoa ngâm khúc thì nàng đột nhiên lại bị người ta nhét thứ gì đó vào trong tay.
Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn Vu Duyệt thì bắt gặp vẻ mặt hưng phấn của nàng ấy, "Mau giơ lên Nguyễn Nguyễn!"
Lúc này nàng mới nhìn thứ trong tay mình, suýt nữa thì bật ngửa.
Cái này là.... Banner???
Dài chừng hai thước, bề ngang rộng hơn nửa thước, trên đó viết rất nhiều câu khác nhau——
"Đệ nhất mỹ nam Từ Hoa."
"Giọng hát trời ban Từ Hoa."
"Tiên tử hạ phàm Từ Hoa."
Ôn Nguyễn cảm thấy vô cùng bất ngờ, nàng cười đến mức lăn qua lăn lại không ngừng, "Đây là nhị ca làm sao?"
"Đúng vậy, hắn bảo ta cầm thứ này giơ lên, nghe nói trên này có rắc rất nhiều bột dạ quang, muội xem, nó phát sáng này." Vu Duyệt đặc biệt khoái chí, không kiềm được kích động nói.
Ôn Nguyễn thật sự cười đến đau cả bụng.
Lúc ấy nàng có nói với nhị ca, nếu như có thể tặng cho khán giả một ít vật dụng để khán giả phất cờ hò reo vì Từ Hoa thì tốt biết mấy.
Nàng không ngờ được rằng nhị ca sẽ lý giải chữ "cờ" mà nàng nói thành thế này, có điều đây thật sự là điều nàng nói đến.
Nàng quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên trên tay những khán giả ngồi đằng sau ai nấy đều cầm mấy tấm biểu ngữ như thế này. Thế nhưng người ở thời đại này đều rất bảo thủ dễ ngượng, chẳng có ai dám giơ cao biểu ngữ trong tay cả, thậm chí khen Từ Hoa cũng không nói ra thành tiếng.
Thế nên, Ôn Nguyễn tình nguyện làm người đi đầu, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên, giơ cao tấm biểu ngữ trong tay, lớn giọng hét, "Tinh linh biết hát Từ Hoa."
Vu Duyệt ngồi bên cạnh cũng hùa theo.
Có người tiên phong đi trước, những người phía sau cũng mạnh dạn hơn, bắt đầu có những tiếng reo hò không ngớt, xung quanh như náo nhiệt hẳn lên.
Từ Hoa đứng trên sân khấu nghe thấy tiếng hò reo của người nghe, cả người không khỏi run rẩy, mẹ nó, ông đây không muốn thế này! Bây giờ ta tìm một cái lỗ để chui xuống còn kịp không?
Vũ cơ bắt đầu điệu nhảy, Từ Hoa giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, bắt đầu xướng khúc. Ôn Nguyễn như chìm đắm vào trong giọng hát tuyệt vời của hắn, say mê nhìn màn trình diễn trên sân khấu, hôm nay cho dù có xảy ra chuyện kinh thiên động địa thế nào đi nữa nàng cũng không thèm phản ứng.
Bởi vì nàng không muốn vì một chuyện nhảm nhí nào đó mà làm lỡ khoảng thời gian tươi đẹp của mình.
Giọng của Từ Hoa cực kỳ vang, tựa như phá gió xuyên mây đến truyền đến thẳng trong tai người nghe, thấu tận trời cao, đồng thời cũng truyền tới những người ngồi trong Thính Bạch lâu đối diện.
Tiên Ngâm yến bây giờ mới chính thức mở màn, trong Thính Bạch lâu, những vũ cơ giỏi nhất đang yểu điệu khiêu vũ, nhưng lượng khác đang ngồi ở đây lại không được nhiều như trong quá khứ.
Rất nhiều khách quen của Thính Bạch lâu được gửi thiệp mời của Tiên Ngâm yến lại đột nhiên đến báo không thể đến được, ghế ngồi dư ra không ít, tình thế vô cùng khó xử.
Có người hỏi bọn hắn có việc gì mà bận đến mức không thể đến đây, những người đó cũng chỉ có thể ngập ngừng đáp có việc.
Làm gì có chuyện gì đâu chứ?
Bọn họ chỉ là muốn đến nghe Từ Hoa hát mà thôi.
Ôn Tây Lăng đặc biệt chán ghét Thịnh Nguyệt Cơ, chỉ cần có cơ hội để vả mặt nàng ta, nhất định sẽ ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Cho nên Ôn Tây Lăng phải cắn răng để dành một ít vé vào của Bất Từ dạ, sau đó lựa những quan khác đã được mời đến Tiên Ngâm yến, gửi vé đến phủ bọn họ, mời họ đến nghe Từ Hoa ngâm khúc.
Đương nhiên, Ôn Tây Lăng không chỉ dừng ở đó.
Hắn còn tỏ vẻ thân cận, nhỏ giọng tiết lộ với bọn họ, "Ngày ấy sẽ có không ít vị trong cung và Thượng thư lục bộ nể mặt đến đây xem hát, đại nhân chớ bỏ qua cơ hội tốt lần này nha~"
Lại còn rất quan tâm săn sóc nói tiếp, "Nghe nói thiên kim và phu nhân quý phủ rất thích nghe Từ Hoa ngâm khúc, ngài bình thường bận rộn công vụ, hiếm khi có thời gian ở bên người nhà, sao đại nhân không mượn cơ hội này, bồi đắp tình cảm gia đình."
Ôn Tây Lăng là người như thế nào? Hắn là người đã mắng thì có thể đem hết dòng họ tổ tiên của người ta đào lên chào hỏi qua một lượt, cũng là người có thể lừa cho người ta xoay vòng vòng, không thể phân biệt đông tây nam bắc.
Sự thật đã chứng minh, chỉ cần mấy lời ngon ngọt của hắn, đã đào sập mất một góc tường của Thính Bạch lâu.
Hơn nữa với thân phận Nhị công tử Hầu phủ của hắn, cho dù có không muốn nể mặt cũng phải nể.
Chính vì thế, hôm nay, Tiên Ngâm yến của Thính Bạch lâu lại yên tĩnh đến lạ thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...