Nhị Cẩu Tử ôm cá khô, đặc biệt ngoan ngoãn ngồi dưới đất, giống một em bé, to mắt tròn xoe nhìn Ôn Bắc Xuyên. Ôn Bắc Xuyên rất thích Nhị Cẩu Tử, cúi người sờ đầu nó, mèo con thoải mái kêu meo meo mấy tiếng, "Mau mau mau, anh mau nói cho tôi biết, lăng kính màu hồng của anh với Thịnh Nguyệt Cơ sao lại vỡ rồi?" Ôn Nguyễn nghe được không khỏi bật cười, mời đại ca ngồi xuống, hỏi xem huynh ấy đến đây có việc gì. Ôn Bắc Xuyên nhìn Ôn Nguyễn: "Muội không có gì muốn nói với ta sao?" "Không có!" Ôn Nguyễn chống cằm, mỉm cười đáp lại. "Thật sự không có sao?" "Huynh hy vọng muội nói điều gì?" "Hôm nay lúc muội tan học trở về, có phải trên đường muội đã gặp nguy hiểm đúng không?" "Vẫn ổn, A Cửu tới vừa kịp lúc, không có vấn đề gì cả." "Muội muội?" "Đại ca muốn nói gì ạ?" Ôn Bắc Xuyên chạm vào chóp mũi cô, giọng điệu cưng chiều, "Tiểu quỷ muội, trong bụng toàn là ý xấu thôi." Ôn Nguyễn mím môi cười, không đáp lại hắn. Ôn Bắc Xuyên cũng bật cười, "Ta mới từ Thính Bạch lâu về, đến gặp Thịnh Nguyệt Cơ, muội muội, có thể muội không tin, nhưng ban nãy ta cảm thấy rất ghê tởm, rất khó chịu với nàng ta. Đây có tính là bội tình bạc nghĩa hay không?" "Ừm, xem như vậy đi!" Ôn Nguyễn cố ý nói thêm, "Nhưng nếu như đại ca cảm thấy vậy, nhất định phải có lí do riêng mà đúng không?" "Ta cũng không biết vì sao, tóm lại là gần đây, những chuyện mà trước đây ta có thể chịu đựng được vì nàng ta, hiện tại ta đã không thể chịu đựng nữa, cũng không muốn phải chịu đựng." Ôn Bắc Xuyên bình tĩnh nói tiếp, "Đối với ta mà mà nói, giống như nàng ta đã mất đi sự hấp dẫn thuở ban đầu vậy, hôm nay cũng vậy, lúc ta nhìn thấy nàng, ta cảm thấy nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu bình thường mà thôi, không có gì thu hút ta cả." "Ừm." Ôn Nguyễn gật đầu, đợi huynh ấy nói tiếp. "Ta nghe Âm Cửu nói, muội rất am hiểu về vấn đề này, nếu không thì muội giúp ta giải thích chuyện này xem xem?" "Được thôi, nhưng muội có một chuyện muốn nhờ huynh giúp!" "Chuyện gì?" "Ngày mai sẽ có lớp cưỡi ngựa, nhờ huynh chuẩn bị cho muội một con ngựa tốt." "Chuyện này đơn giản, thông qua." Ôn Nguyễn cười, trả lời vấn đề ban nãy của hắn, "Thật ra thì cho dù là đại ca, hay là bất kì một người đàn ông nào khác, điều khiến cho mọi người mê muội Thịnh Nguyệt Cơ là sự phóng khoáng và cách nghĩ của nàng ta." "Vốn dĩ kiếp làm là phải chịu không ít chuyện xấu, tất cả đều vì thân bất do kỷ, mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều phải tính toàn kĩ càng, cân nhắc thiệt hơn, bởi vì tất cả những thứ đó đều sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Cho nên, mọi người nhất định sẽ thích tính cách dám nói dám làm của nàng ta, thích sự liều lĩnh và không cố kị bất kì ai của nàng." "Thịnh Nguyệt Cơ nhìn thế tục bằng con mắt khinh thường, căm ghét những luật lệ tầm thường, nàng thờ ơ với những lời đàm tiếu của người ngoài về nàng ấy, tất cả những thứ đó đều là thứ khiến nàng trở nên đặc biệt hơn người khác, bây giờ nàng ta chỉ là đã để đánh mất khí chất mê người ấy mà thôi." Nói đến đây, Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Bắc Xuyên, "Vì vậy, huynh mới không còn thích nàng ấy nữa." Ôn Bắc Xuyên mỉm cười ôn hoà nhìn Ôn Nguyễn, muội muội của hắn nói không hề sai, đúng là khi xưa Thịnh Nguyệt Cơ trong mắt hắn luôn được bao bọc bởi một luồng hào quang, những thứ nàng ta có thể làm được luôn là điều mà hắn muốn làm. Không cần câu nệ lễ giáo, xem nhẹ thế tục, tự do tự tại đi làm những thứ mình muốn, không sợ bị người khác dòm ngó, không sợ bị người khác đánh giá, tất cả những thứ ấy luôn là điều mà Hầu phủ trưởng tử Ôn Bắc Xuyên hắn cả đời khao khát. Không chỉ có vậy. Hắn vẫn luôn là một người bình tĩnh, cho dù Thịnh Nguyệt Cơ thật sự có sức hút trí mạng đi nữa cũng không thể khiến hắn trở nên chìm đắm đến mức không quan tâm đến người nhà của mình mà đứng về phía nàng ta, huống hồ, hắn còn có nhiều lí do khác nữa. Bất quá, tiểu muội còn nhỏ như vậy mà đã có thể nhìn thấu không ít chuyện, đã là hiếm có rồi. Ôn Bắc Xuyên hơi nhướng người về phía trước, nhìn vào mắt cô với vẻ dò xét, "Nguyễn Nguyễn, sao muội lại hiểu rõ chuyện này đến như vậy?" "Bởi vì muội là muội muội của huynh mà." "Hửm?" "Đại ca của muội thông minh hơn người như vậy sao muội muội của huynh lại có thể vụng về ngu dốt được kia chứ?" "Muội là đang khen ta hay là đang tự khen chính mình đây?" "Cả hai." "Muội đấy!" Ôn Bắc Xuyên dịu dàng xoa đầu Ôn Nguyễn, trong mắt mang theo ý cười, "Có lẽ sau này ta vẫn sẽ phải đến Thính Bạch lâu vài lần nữa, không phải là vì còn tư tình với Thịnh Nguyệt Cơ mà là vì những nguyên nhân khác, muội muội sẽ không giận ta chứ?" "Sẽ không đâu, tất cả những việc mà đại ca làm đều có lí do của riêng huynh mà." Khoé môi Ôn Nguyễn cong lên, vô cùng hiểu chuyện đáp lời. "Vậy thì tốt." Ôn Bắc Xuyên chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói, "Đúng rồi, ta nghe nói, muội rất thân với Âm Cửu." "Hắn là hạ nhân của muội, đương nhiên sẽ thân thiết với nhau rồi." "Muội cảm thấy hắn ta như thế nào?" "Khá tốt ạ, rất trung thành và tận tâm với muội." "Lai lịch của người này có chút thần bí, hắn đã vào phủ ta được một khoảng thời gian rồi nhưng cho đến bây giờ ta vẫn chưa thể nhìn thấu được hắn. Âm Cửu cũng không trung thành với ta đâu, chỉ có muội muội mới thu phục được hắn thôi đấy." "Nói thu phục thì muội không dám nhận đâu, nhưng muội cảm thấy hắn ta sẽ không làm hại ta, cũng sẽ không làm hại đại ca đâu." "Muội tự tin như vậy sao?" "Vâng, dù sao thì hắn cũng không cãi thắng được muội." Ôn Bắc Xuyên cười thành tiếng, "Được rồi, muội nghỉ ngơi đi, ta đi tìm giúp muội một con ngựa tốt." "Đa tạ đại ca." Đợi đến khi Ôn Bắc Xuyên khuất dạng, Nhị Cẩu Tử mới nhảy vào trong lòng Ôn Nguyễn, "Lăng kính màu hồng bị vỡ nát là như vật sao?" Tâm trạng Ôn Nguyễn đang rất tốt, cô vui vẻ đưa tay ôm lấy khuôn mặt béo ú của Nhị Cẩu Tử, "Đúng rồi!" "Còn không phải là do chị làm sao, việc Giả Trăn thay lòng đổi dạ đã thành công khiến cho Thịnh Nguyệt Cơ từ tiên tử không để ý đến sự đời nay trở thành một nữ tử thanh lâu hỷ nộ ái ố đều hiện rõ lên mặt, nổi giận linh đình với chị, Nguyễn Nguyễn, chị thâm thật đấy, đã không thèm làm đến thì thôi, còn nếu mà đã làm thì toàn là chơi lớn." "Không phải do chị đâu, chị chỉ là muốn ra tay cứu giúp Lạc Lạc bé nhỏ đáng thương mà thôi, tự Thịnh Nguyệt Cơ suy nghĩ không đâu đấy chứ, hơn nữa, nàng ta càng tức giận thì càng dễ phạm sai lầm, tự mình đánh mất hào quang vốn có của bản thân. Cái này gọi là tự làm tự chịu đó có biết không, không có liên quan gì đến chị hết á!" "Chị còn dám nói chị không tính kế nàng ta sao? Chị không cảm thấy xấu hổ với sự giả trân của chị hả?" "Không có!" "Chị vui đến vậy sao?" "Sau khi chị biết đại ca đã không còn vướng đến Thịnh Nguyệt Cơ nữa thì tối nay chị đã muốn thưởng thêm cho bản thân một cái đùi gà rồi." "Còn em thì sao?" "Đành thôi say goodbye, em không được ăn thêm nữa, em đã béo lắm rồi, nếu còn béo thêm nữa thì chị bế không nổi em đâu!" "Cái này gọi là ngược đãi động vật đó! Em muốn ăn đùi gà, còn phải là cái to nhất nữa!" Ôn Nguyễn nở nụ cười hiền hoà xoa đầu Nhị Cẩu Tử, trong lòng cô hiểu rõ, cho dù một người phụ nữ có xinh đẹp mị hoặc đến nhường nào đi nữa nhưng một khi trong lòng họ đã nảy sinh lòng thù hận ghen ghét thì họ cũng sẽ dần trở nên xấu xí mà thôi. Tất cả những gì mà Ôn Nguyễn làm, chẳng qua chỉ là khiến Thịnh Nguyệt Cơ sinh lòng đố kị, để cho nàng ta tự đáp đổ hết những gì mình đang có. Đại ca Ôn Bắc Xuyên của cô lại là người dễ dàng rút ra khỏi Thịnh Nguyệt Cơ nhất, bởi vì người Thịnh Nguyệt Cơ căm ghét là muội muội của hắn, mà trùng hợp thay, Ôn Bắc Xuyên lại là một người cuồng em gái. Ôn Bắc Xuyên đến chuồng ngựa trong phủ chọn một con ngựa tốt cho Ôn Nguyễn, hắn thầm nghĩ phải chọn cho muội muội một chú ngựa dễ thuần phục một chút mới được. Hắn nhìn trúng một con bạch mã, trông rất đẹp, tính tình cũng rất dễ chịu. Hạ nhân đi vào dẫn con ngựa ấy đến chỗ Ôn Bắc Xuyên, hắn đưa tay xoa bờm con ngựa, thản nhiên hỏi, "Đêm qua nàng ta lại đến biệt viện kia sao?" "Vâng thưa Đại công tử, nhưng người chúng ta không đến gần biệt viện kia được thế nên chỉ biết chủ nhân nơi đó là người ở trong cung mà thôi, không thể do thám cụ thể là ai được." Hạ nhân thấp giọng trả lời. "Thế sự trong kinh ngày càng khó lường mà phụ thân vẫn chưa trở về, ta cảm thấy, nhất định sắp xảy ra chuyện rồi." Ôn Bắc Xuyên buông tiếng thở dài, "Đến bây giờ ta vẫn chưa thể đoán ra được ai là người đã điều động binh quyền hôm Giả phủ xảy ra chuyện. Ta đã từng cố dò hỏi Vương Thành, thế nhưng hắn cũng chỉ biết là người có binh phù mà thôi, không hề biết cụ thể người nào." "Kỷ tướng quân cũng đang âm thầm điều tra việc này, Đại công tử, ngài nghĩ Kỷ tướng quân có biết chuyện Thịnh cô nương thường đến biệt viện này không?" "Kỷ Tri Dao hẳn là không biết về việc này, hiện tại hắn còn đang đắc ý trong lòng nữa kìa, bản thân hắn là thân tín của Thánh Thượng, không giống như ta, mỗi một bước đều như đang đi trên lớp băng mỏng. Có lẽ hắn sẽ không chú ý đến điểm bất thường này." Ôn Bắc Xuyên đút cho con ngựa một ít cỏ non, nói, " Còn nữa, ở bên chỗ Lam Quyển cũng cho người đến do thám một chút đi, con người hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu." "Vâng thưa Đại công tử." "Cố gắng đừng để muội muội ta biết đến những chuyện này, hiện tại tính tình của muội ấy đã không còn nông nổi giống như lúc trước nữa, đã trở thành một cô nương thông minh nhanh nhạy, rất dễ nhận ra những điều bất thường, ta không muốn để muội ấy phải phiền lòng vì những chuyện này." "Đại công tử thật sự rất thương Ôn cô nương." "Ta chỉ có một muội muội là nàng, không thương muội ấy thì thương ai, ngươi xác định tên Âm Cửu kia không có vấn đề gì chứ?" "Ngoại trừ ngày ấy thủ đoạn giết người của hắn ở Giả phủ quá tàn nhẫn ra thì không còn vấn đề gì nữa." "Tàn nhẫn cũng không phải không tốt, chỉ cần hắn bảo vệ muội muội của ta là được, võ công của hắn không tồi, người cũng rất thông minh, có hắn ở bên cạnh muội ấy, trong lòng ta cũng cảm thấy yên tâm." "Đại công tử lo rằng Thịnh cô nương sẽ làm hại đến Ôn cô nương sao?" "Tất nhiên." "Vậy ngài có muốn...." "Trước mắt cứ tha cho nàng ta đi, chưa biết được kẻ trong biệt viện là ai thì khoan hãy động đến nàng ta." "Vâng ạ!" Ôn Bắc Xuyên đưa tay vuốt ve bờm ngựa, nở nụ cười dịu dàng, nói, "Đạp Vân, ngày mai muội muội của ta giao cho ngươi đấy, không được nổi giận." Ôn Nguyễn thật sự không hiểu, Sĩ Viện mở lớp dạy cưỡi ngựa bắn cung, Kỷ Tri Dao chạy tới đây để làm gì. Cô đưa tay vuốt ve bờm của Đạp Vân, một lần nữa lại suy nghĩ đến chuyện trốn học, đúng là phiền quá đi mất. "Sợ mất mặt sao?" Không biết từ lúc nào Ân Cửu Dã đã chạy đến chỗ của cô, thấp giọng nói chuyện với cô. "Sao ngươi lại ở đây?" "Ta là phu tử đấy." "Nhưng ngươi là thầy dạy số học và đánh cờ mà." "Ta đến đây xem nàng xấu mặt." "...." Ôn Nguyễn tức giận trừng mắt nhìn Ân Cửu Dã. Kỷ Tri Dao cưỡi ngựa đi một vòng, sau đó hắn đi thẳng đến trước mặt Ôn Nguyễn, khẽ cười, "Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ôn cô nương như thế nào rồi?" "Cũng không tệ lắm, dẫm chết một người hẳn là không thành vấn đề." Ôn Nguyễn treo trên mình nụ cười giả tạo thường ngày, đáp lời hắn, trong lòng thầm nghĩ, liên quan gì đến ngươi mà hỏi. "...." Kỷ Tri Dao nghe cô nói vậy thì cạn lời, đành phải đánh trống lảng sang chuyện khác, "Lên ngựa đi." Ôn Nguyễn thật sự cảm thấy hắn thật phiền phức. "Ta sẽ giúp nàng, nhưng có một điều kiện." Ân Cửu Dã nhỏ giọng thì thầm bên tai của nàng. "Ngươi còn nhân lúc cháy mà mà đi hôi của nữa sao?" "Có đồng ý hay không?" "Điều kiện gì?" "Ta nghe nói đồ ăn ở Trân Bảo Lâu không tồi, nhưng mà điều kiện của ta lại có chút eo hẹp, tiền công nàng cho ta ít quá, ăn không nổi." ".....Ta mời ngươi ăn một bữa." "Cô nương thật hào phóng." Ân Cửu Dã nhịn cười, đưa tay về phía Ôn Nguyễn, "Ta đỡ cô nương lên ngựa." Ôn Nguyễn nương theo tay Ân Cửu Dã leo lên ngựa, nhưng kĩ thuật cưỡi ngựa của cô thật sự rất tệ, muốn leo lên ngựa còn leo không được. Ân Cửu Dã ở phía sau đỡ lấy eo của cô, giúp cô ngồi lên ngựa, nhỏ giọng nói, "Đừng sợ, có ta ở đây." Nhị Cẩu Tử cách đó không xa nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng không khỏi tức giận, hây da, Nguyễn Nguyễn cái gì cũng tốt hết, chỉ có một việc không tốt, đó là chị ấy không muốn làm theo kịch bản!!! Kỷ Tri Dao đã tự đưa mình tới cử rồi, vậy mà chị ấy cũng không thèm nhìn hắn một cái nữa? Cho dù chị ấy không thể dành tình cảm chân thành cho Kỷ Tri Dao thì chị dành tình cảm giả trân cho hắn cũng được mà? Sao chị thích làm khó em mèo xinh đẹp đáng yêu là em quá vậy? Hây, số phận của bổn miêu thật hẩm hiu, làm AI đúng là không dễ dàng mà. Kỷ Tri Dao nhìn thấy Ân Cửu Dã và Ôn Nguyễn cứ thì thầm to nhỏ với nhau từ nãy đến giờ, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu, nhưng hắn không tỏ ra bên ngoài, chỉ mỉm cười hỏi Ân Cửu Dã, "Sao Âm phu tử hôm nay lại ở đây vậy?" "Cô nương nhà ta kêu tới." Ân Cửu Dã nhanh tay vứt cái nồi này lên đầu cô. Ôn Nguyễn: "....Không sai." A Cửu, ngươi chờ đó cha ta!!! Ân Cửu Dã nắm dây buộc ở phía trước của con ngựa, dẫn Ôn Nguyễn chậm rãi đi hết một vòng, vừa đi vừa tận tình chỉ cô cách cưỡi ngựa, có điều Ôn Nguyễn vẫn rất sợ, nắm chặt dây cương không thả, sợ bản thân ngã xuống. Đám người giỏi cưỡi ngựa bắn cung ở một bên không ngừng phi nước đại, lao đi như tên bắn, tranh giành nhau bắn vào quả cầu treo ở giữa sân, cuối cùng, không biết là mũi tên của ai bắn tới, thành công bắn vỡ quả cầu kia. Vốn dĩ trong quả cầu kia nên là cát nhưng kì lạ thay, bên trong quả cầu này toàn là giấy. Trên giấy hình như còn viết câu thơ gì đó, lả tả bay khắp nơi. Một tờ cũng nương theo gió bay đến tầm tay Ân Cửu Dã, hắn đưa tay cầm lấy, ánh mắt khẽ lướt qua những câu thơ trên tờ giấy, ánh mắt trầm xuống. "Viết cái gì vậy?" Ôn Nguyễn hỏi. Ân Cửu Dã nghe thấy tiếng nàng lập tức giấu tờ giấy ra phía sau, đáp, "Không có gì cả, hôm nay trốn học đi, ta đói bụng." "Viết cái gì?" Ôn Nguyễn nhận ra có gì đó bất thường, duỗi tay về phía Ân Cửu Dã, quyết lấy cho bằng được tờ giấy trong tay hắn. Ân Cửu Dã thấy nàng như vậy thì đành phải đưa tờ giấy đưa cho nàng, dòng đầu tiên của tờ giấy ấy đó chính là: Tặng Ôn Nguyễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...