Đỡ eo

Thời gian Ôn Tây Lăng sử dụng hàn thạch tán không dài, sau lại còn bị Ôn Nguyễn cưỡng chế cai nghiện. Thế nên, hiện tại ngoại trừ việc cơ thể vẫn còn hơi suy nhược ra thì sức khoẻ đã không đáng lo ngại nữa, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là có thể khôi phục lại y như lúc đầu.
"Nhị ca, sao huynh lại đến đây?" Ôn Nguyễn đi về phía hắn, hỏi.
"Ta đến đón muội tan học đấy."
"Huynh đi lại bất tiện, không cần phải đến đón ta đâu."
"Không sao đâu, đúng rồi, ừm, Vu cô nương đâu?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn vào trong Sĩ Viện, vừa lúc thấy được Vu Duyệt đang từ trong đó bước ra, cô giơ tay lên vẫy vẫy với nàng ấy, Vu Duyệt lập tức chạy đến, "Ôn Nguyễn, Nhị công tử."
"Vu cô nương, ta nhớ hôm trước muội nói muốn có một thanh kiếm tốt đúng không, cái này cho muội này." Ôn Tây Lăng đưa hộp gỗ trong tay cho nàng ấy.
Ánh mắt của Vu Duyệt sáng lên, vội vàng mở ra xem, bên trong hộp gỗ là một thanh kiếm, vỏ kiếm đen huyền, phần đầu vỏ được khắc một con phượng hoàng, phần kiếm cách được khảm đủ loại đá quý, đẹp đẽ lạ thường, chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ thấy thanh kiếm này trân quý cỡ nào.
Lột bỏ vỏ kiếm ra, thân kiếm có màu xanh ngọc bích, lưỡi kiếm được mài cho trắng bóng, cực kỳ tinh xảo.
"Thích không?" Ôn Tây Lăng mỉm cười, hỏi.
"Thích! Đây có phải là... Lăng Tước kiếm không?" Vu Duyệt đáp lời hắn, trong giọng điệu còn có vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy."
"Trời đất ơi, ta chỉ từng được nghe kể về thanh kiếm này mà thôi, không ngờ lại có cơ hội được tận mắt nhìn thấy nó, cái này chắc hẳn rất đắt nhỉ?"
"Đừng nói về vấn đề tiền bạc nữa, ta tặng cho muội đấy."
Ôn Nguyễn đứng một bên xem hai người nói chuyện với nhau, khẽ nhướng mày, ó ò tôi hiểu rồi nha~
Vu Duyệt thật sự rất thích thanh kiếm này, nhưng nàng ấy lại không dám nhận, đưa tay đẩy thanh kiếm về, nói với Ôn Tây Lăng, "Nhưng Lăng Tước kiếm là thứ có tiền cũng không mua được, ta, ta..."
"Trước giờ thanh kiếm này luôn bị bỏ quên một góc ở trong nhà kho của ta, đã lâu chưa nhìn thấy ánh mặt trời, để lâu hơn nữa chắc sẽ biến thành một đống sắt vụn không có giá trị luôn mất."
"Hơn nữa, bảo kiếm nên là dùng để tặng mỹ nhân chẳng phải sao, coi như đây là lời cảm ơn của ta vì việc muội hay đến thăm ta đi." Hiếm khi Ôn Tây Lăng lại có thể trông ra dáng được như thế.
Ôn Nguyễn bật cười, giả vờ như không thấy đôi bàn tay đang nắm chặt vì xót của của Ôn Tây Lăng.
Vu Duyệt nghe hắn nói vậy thì mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn, cầm thanh kiếm khoa tay múa chân, tiếng leng keng của kiếm khiến nàng ấy yêu thích không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Nguyễn nhìn Vu Duyệt và Ôn Tây Lăng một hồi, nói, "Thanh kiếm này còn thiếu một sợi kiếm tuệ (*) nhỉ? Không thì nhị ca dẫn Vu Duyệt đi tìm một sợi kiếm tuệ cho thanh kiếm này đi, đã làm người tốt thì phải làm cho tới cùng chứ?"
(*): theo mình biết thì đó là sợi dây tơ rua trang trí ở trên thanh kiếm á.
Ôn Tây Lăng gật đầu: "Cũng đúng, vậy còn muội thì sao, có muốn đi cùng không?"
Ôn Nguyễn đáp: "Muội về với A Cửu trước, hôm nay có nhiều bài tập lắm, muội phải đến chỗ hắn học bù mới được."
"Được thôi, Âm Cửu, ngươi phải chăm sóc cho muội muội ta đấy." Ôn Tây Lăng dặn dò Ân Cửu Dã một tiếng.
"Nhất định rồi!" Ân Cửu Dã gật đầu.
"Đi thôi Vu cô nương, ta dẫn muội đi mua một sợi kiếm tuệ, ta biết có một cửa hàng bán thứ này không tồi."
"Cám ơn huynh, chân thành cám ơn huynh! Ôn Nhị ca, về sau ta sẽ xem huynh như ruột thịt của ta." "Vu Duyệt vui tới mức muốn nhảy cẫng lên.
"....." Mắt Ôn Tây Lăng chớp chớp, "Ta có một muội muội là đủ rồi."
"Vậy, vậy...." Vu Duyệt nghĩ thầm, vậy thì biết nên cảm ơn hắn như thế nào đây?
"Được rồi, đừng cám ơn nữa, muội làm bạn bè với muội muội của ta là được rồi, đi thôi."
Ôn Nguyễn nhìn bóng lưng của hai người họ xa dần, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lát sau lại nói, "Hình như thanh Lăng Tước này là bảo vật của đại ca đấy."
"...." Ân Cửu Dã cạn lời.
"Vậy là, nhị ca lấy đồ của đại ca đem đi tặng người khác, xong lại còn bày ra vẻ đau lòng, chậc chậc chậc."
"Nhị công tử có ý với Vu cô nương sao?"
"Chứ còn gì nữa, cái này gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình đó."
Ân Cửu Dã khẽ mím môi cười.
Nàng đoán xem Bệ hạ có để cho công tử nhà Tĩnh Viễn Hầu cưới con gái hữu tướng hay không?
Có những lời vốn dĩ là không nên nói ra, Ân Cửu Dã chỉ nhìn cô chậm rãi nói, "Chúng ta đi thôi."
"Ừ!"
Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã đến một tiểu viện tương đối thanh tĩnh, trong sân không thấy bất kì ai cả, tựa như chủ nhân của nơi này không có ở đây, Ôn Nguyễn cũng không vội, vô cùng kiên nhẫn đứng ở bên ngoài chờ.

Ngay vừa lúc mặt trời lặn về phía Tây, một dáng người nhỏ bé đi về phía này.
Nàng ta vừa nhìn thấy Ôn Nguyễn, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Ôn Nguyễn mỉm cười nhìn nàng, gọi tên nàng ta, "Thiên Khuynh Nguyệt."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Nàng ta sợ hoảng hồn, cả người không kiềm được mà run bần bật.
Nàng ta chính là người hiện tại đang chăm sóc Giả Trăn, cũng chính là tiểu cô nương bị hắn rống giận bảo "Cút đi" ngày trước.
"Đừng sợ, ta tới đây không phải muốn để lấy chân của ngươi." Ôn Nguyễn khẽ cười.
Nghe cô nói vậy, chân Thiên Khuynh Nguyệt lập tức mềm nhũn, suýt chút thì ngã.
Ôn Nguyễn đưa tay ra đỡ lấy nàng ta, "Có thể mời ta uống một ly trà được chứ?"
Thiên Khuynh Nguyệt không dám từ chối, chỉ có thể run rẩy mở cửa, dẫn Ôn Nguyễn vào trong tiểu viện.
Cô cong khoé môi cười khẽ một tiếng.
Rõ ràng Thiên Khuynh Nguyệt mới là chủ nhà, ấy vậy mà nàng ta lại không dám ngồi, cứ thấp tha thấp thỏm đứng một bên, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nguyễn đang lẳng lặng uống trà một cái nào.
Ôn Nguyễn nhấp một ngụm trà, sau đó để chung trà xuống, dùng thái độ vô cùng hoà nhã nói với nàng ta, "Ngươi ngồi đi."
Thiên Khuynh Nguyệt nghe vậy thì cứ ấp a ấp úng, rụt rè đáp lại, "Ta, ta đứng là được rồi."
Ôn Nguyễn cũng không muốn bắt ép gì nàng ta, hơi ngả người dựa vào ghế, thầm đánh giá đối phương.
Vóc dáng của nàng ấy quả thật có tám phần giống với Thịnh Nguyệt Cơ, gương mặt cũng có phần tương tự, mắt phượng mày ngài, nhưng cũng không giống Thịnh Nguyệt Cơ lắm, đặc biệt là khí chất, nàng ta thua Thịnh Nguyệt Cơ chắc cũng phải 8 vòng trái đất.
Thịnh Nguyệt Cơ phong tình yêu mị bao nhiêu, nàng lại càng mờ nhạt bấy nhiêu.
Nhưng Thiên Khuynh Nguyệt có một việc làm rất tốt, đó là trang điểm, chỉ cần trang điểm xong, nàng ta có thể biến chính mình trở thành một bản sao của Thịnh Nguyệt Cơ.
Mỗi khi Giả Trăn muốn đến gặp Thịnh Nguyệt Cơ mà không được thì sẽ tìm đến nàng ta.
Nói đơn giản một chút, Thiên Khuynh Nguyệt chính là thế thân của Thịnh Nguyệt Cơ.
Trong truyện gốc, vị cô nương tên Thiên Khuynh Nguyệt này cũng có kết cục không được tốt đẹp gì cho cam, Giả Trăn vốn dĩ không được, tâm lý luôn có chút vặn vẹo, nhất định phải tìm người phát tiết mới sống nổi, chính vì thế Thiên Khuynh Nguyệt bị hắn ngược đãi đến mức nảy sinh bóng ma tâm lý.

Chính vì thế lúc nào nàng ta cũng buồn bực không vui, cứ cảm thấy bồn chồn trong người, cuối cùng là lâm bệnh mà chết.
Khoảnh khắc sáng chói nhất của cả cuộc đời nàng ấy, đó chính là trước khi chết dùng hết toàn bộ sức lực của mình, nói với Giả Trăn một câu, "Ta hận ngươi."
Hận ý tích góp không biết bao nhiêu năm qua, nay đã biến thành căm ghét và oán độc cực độ, bùng nổ trong nháy mắt, hoàn toàn khác với bộ dáng im lặng nhẫn nhục chịu đựng hằng ngày của nàng.
Một câu "Ta hận ngươi." này của nàng cũng biến thành một mũi dao bén nhọn, đâm vào tim Giả Trăn, khiến cho sự hung tàn nham hiểm của Giả Trăn cũng tiêu biến không ít. Hắn nhận ra, hoá ra người con gái ở bên cạnh hắn bấy lâu - chịu không ít những hành động tàn độc, bị hắn xem như thế thân - đã sớm có vị trí nhất định trong lòng hắn.
Nhưng như vậy thì đã làm sao, chỉ cần Thịnh Nguyệt Cơ vẫy tay một cái, hắn sẽ như một con chó mà chạy đến liếm chân nàng. Điều duy nhất hắn có thể làm, đó chỉ là mỗi năm đến ngày giỗ của Thiên Khuynh Nguyệt, đốt cho nàng một nén nhang mà thôi.
"Thiên Khuynh Nguyệt." Ôn Nguyễn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó mới gọi tên nàng, "Thiên kim tẫn khuynh(*) Thịnh Nguyệt Cơ, lúc Giả tiên sinh đặt cái tên này cho ngươi, hắn có nói hàm nghĩa của cái tên đó cho ngươi biết không?"
(*): Cả đời hết mình vì Thịnh Nguyệt Cơ.
"Có." Thiên Khuynh Nguyệt run rẩy trả lời.
"Ngươi thích cái tên này sao?"
"Ta là nô tỳ của Giả tiên sinh mua về, không dám không thích."
"Không dám không thích? Vậy có nghĩa là ngươi không thích nó rồi?" Ôn Nguyễn mím môi cười, nhìn nàng, "Ngươi còn nhớ tên của chính mình hay không?"
"Việc này có liên quan gì đến Ôn cô nương đâu kia chứ?"
"Ta nhớ rõ, ngươi tên là Lạc Lạc."
Thiên Khuynh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn cô, "Làm sao Ôn cô nương biết?"
"Ta còn biết, Giả Trăn thường xuyên đánh đập ngươi, chắc hẳn cả người ngươi đều là vết thương do hắn để lại đi?" Ôn Nguyễn vuốt lông mèo, trong mắt đầy ý cười nhìn nàng ta.
Trong vô thức, Thiên Khuynh Nguyệt ôm lấy cánh tay, quay đầu đi chỗ khác, không đáp lại lời của Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn tiếp tục hỏi nàng, "Ngươi có muốn rời khỏi hắn hay không?"
"Cô nương đừng đùa nữa." Vẻ mặt Thiên Khuynh Nguyệt thoáng ảm đạm đi không ít.
"Ta có thể giúp ngươi rời khỏi hắn, nhưng ta có một chuyện muốn nhờ ngươi làm giúp." Ôn Nguyễn nói tiếp, "Đương nhiên, nếu như ngươi thích tiếp tục một cuộc sống như vậy, nguyện ý làm thế thân cho Thịnh Nguyệt Cơ cả đời, vậy thì cứ xem như ta chưa từng nói gì đi."
Thiên Khuynh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn, trong mắt đầy khó hiểu, hỏi, "Ôn cô nương muốn ta làm gì cho ngài?"
"Cho Giả Trăn dùng hàn thạch tán."
"Cô nương, ngài có biết mình đang nói gì không?"
"Ta nói ngươi cho hắn dùng hàn thạch tán." Ôn Nguyễn mỉm cười, "Sau khi làm xong việc, ta lập tức sẽ dẫn ngươi rời đi."
"Không thể nào!" Tâm trạng của Thiên Khuynh Nguyệt bỗng nhiên trở nên kích động, đầy bi thương mà cười một tiếng, "Mấy năm nay, không biết bao nhiêu lần ta đã tìm cách chạy trốn rồi, nhưng lần nào cũng bị hắn bắt đem về cả, ngươi tính giúp ta thế nào chứ? Hơn nữa, hắn căn bản không hề ăn những gì ta đưa, hiện tại ngoại trừ Thịnh Nguyệt Cơ ra, hắn chẳng muốn gặp ai cả. Không nói đâu xa, ngay chính ngày hôm nay đây, suýt chút thì ta đã bị hắn bóp chết lúc đút thuốc cho hắn."

Nàng ta vừa nói, vừa đưa tay ra kéo cổ áo mình thấp xuống, quả nhiên, trên cần cổ thon gầy có hằn vết máu bầm.
Ôn Nguyễn mím chặt môi, rút lại ý cười vừa nãy, nói với giọng điệu vô cùng chân thành, "Cứu ngươi như thế nào là chuyện của ta, hiện tại, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có muốn làm hay không?"
Trái tim của Thiên Khuynh Nguyệt giật nảy, cứ muốn nói rồi lại thôi, một lúc lâu sau cũng chưa trả lời cho Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn cũng không vội, cô ngồi một bên, thong thả chơi với Nhị Cẩu Tử.
Đây là một cuộc đánh cược, nếu như Thiên Khuynh Nguyệt thua, vậy thì nàng ta chỉ có thể chết, cho nên Ôn Nguyễn không hề thúc giục nàng ấy, để cho nàng một chút thời gian tự suy nghĩ rõ ràng.
Trong lúc đợi Thiên Khuynh Nguyệt đưa ra quyết định của mình, Nhị Cẩu Tử ở trong tay cô khẽ meo một tiếng, "Đúng là Cửu Âm Chân Kinh nói không sai mà, độc nhất là lòng dạ đàn bà, Nguyễn Nguyễn, có phải cô muốn hại chết Giả Trăn mới vừa lòng đúng không?"
Ôn Nguyễn cười nhạt, chỉ hại chết thôi sao? Thế thì quá dễ dàng cho hắn rồi! Mèo con đã xem thường lòng ham muốn báo thù của cô rồi.
"Thiên Khuynh Nguyệt cô nương, ta không có nhiều thời gian đâu, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nếu như việc này thất bại thì phải làm sao?" Thiên Khuynh Nguyệt hỏi.
"Sẽ không."
"Cô nương tự tin như vậy sao? Nếu như ngài đã dám làm chuyện như vậy, thế tại sao hôm đó không...." Nàng ta nói đến đây thì im bặt, ngón tay siết chặt lại đến mức trắng bệch.
Ôn Nguyễn thầm quan sát vẻ mặt và hành động của nàng ấy, cười hỏi, "Vì sao không giết hắn, đúng không?"
Khớp hàm của Thiên Khuynh Nguyệt căng cứng.
Ôn Nguyễn không trả lời, chỉ bật cười, nhìn về phía Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã để một bao giấy lên trên bàn trà, chậm rãi nói, "Đây là một phương thuốc đã được điều chỉnh qua, không cần phải dùng hàn thạch tán, hắn sẽ không phát hiện ra đâu. Thiên Khuynh Nguyệt cô nương, nếu ngươi muốn Giả Trăn chịu ăn mấy thứ ngươi mang đến thật ra rất đơn giản. Chẳng phải ngươi rất giỏi hoá trang sao?"
Thiên Khuynh Nguyệt ngước mắt nhìn Ân Cửu Dã trước mặt, đôi mắt ánh nước, lộ ra vẻ không cam lòng.
"Ta biết ngươi không muốn làm vậy, cũng biết ngươi ghét nhất phải dùng bộ dáng đó đứng trước mặt Giả Trăn, nhưng nếu muốn trả thù, vậy thì cũng phải chấp nhận trả giá cho nó, đúng không?" Trên mặt Ân Cửu Dã lộ vẻ cười như không cười, nói tiếp, "Hiện tại ngươi chịu thiệt chỉ là nhất thời mà thôi, chẳng lẽ chút cam chịu này không đáng để đổi lấy nửa đời hạnh phúc còn lại của ngươi sao?"
Thiên Khuynh Nguyệt nghe hết những gì Ân Cửu Dã nói, trong lòng đã bị thuyết phục hoàn toàn, nhưng đột nhiên nàng lại nghĩ đến việc gì đó, vô hồn nói, "Ta không thể biến thành nàng ta, vĩnh viễn cũng không, cho dù ta có hoá trang giống nàng ta đến mức nào đi nữa thì ta vẫn không mang khí chất  như nàng ta được. Các ngươi hiểu không?"
"Ta biết." Ôn Nguyễn nói, "Bởi vì ngươi không có cách nào biến thành nàng ta nên ngươi mới bị Giả Trăn hành hạ hết lần này đến lần khác như thế. Nhưng ta không cần ngươi biến thành nàng ta, ta muốn ngươi biến thành... một Thịnh Nguyệt Cơ thâm tình."
Hình như Nhị Cẩu Tử đã hiểu cô muốn làm gì, gào lên, "Trời má! Nguyễn Nguyễn, cô độc ác thật đấy!"
Khuôn mặt của Thiên Khuynh Nguyệt thấm đẫm nước mắt, nàng nhìn Ôn Nguyễn thật lâu, sau đó ánh mắt khẽ loé lên một tia sáng, giống như đã hạ quyết tâm làm việc gì đó.
Ngón tay run rẩy vươn đến bàn trà không xa, cầm lấy bao thuốc kia.
Cùng lúc đó, Giả Trăn đang nói chuyện với Thịnh Nguyệt Cơ bản gốc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui