Đỡ eo

Rất nhanh sau đó, một đoàn thị vệ hùng hậu đã kéo đến Ôn phủ.
Người cầm đầu bọn họ đi đến hành lễ, "Ôn thiếu khanh, Kỷ tướng quân."
"Chẳng hay là có chuyện gì mà đã khiến cho chư vị đến Hầu phủ vậy?" Ôn Bắc Xuyên đang pha trà, cười cười hỏi. 
"Trong kinh xảy ra hung án, ta phụng mệnh bề trên đi bắt hung thủ, đã làm phiền đến hai vị đại nhân rồi."
"Không sao cả, có điều, rốt cuộc là án mạng gì mà lại có liên quan đến Hầu phủ ta?" Ôn Bắc Xuyên đổ trà ra chén ngọc, cầm lên uống một ngụm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Là Giả phủ ở Quý Hiền phường xảy ra chuyện, trong phủ từ trên xuống dưới, ngoại trừ chủ phủ là Giả Trăn ra thì không có một ai sống sót, thậm chí hắn cũng bị chặt mất hai chân."
"Hung tàn như vậy sao?" Ôn Bắc Xuyên nhướng mày, lại hỏi, "Là do ai làm?"
"Theo như lời Giả Trăn nói thì chính là.... Chính là do Ôn cô nương đem người đến gây chuyện." Trong lòng tên thị vệ này thầm lo sợ, hắn không có gan dám chọc giận bất kì ai trong số hai vị tổ tông trước mặt này cả, nhưng bản thân phụng mệnh làm việc, hắ không thể không tới đây bắt người.
"Thế thì lạ rồi, muội muội ta vẫn luôn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài, vậy muội ấy làm việc này như thế nào?" Tay của Ôn Bắc Xuyên nắm chặt chén trà, đưa mắt nhìn về phía Kỷ Tri Dao, "Kỷ tướng quân, ngươi nói xem?"
"Ta cũng chưa từng thấy Ôn cô nương rời khỏi phủ." Kỷ Tri Dao cố nén cơn tức giận trong lòng, nếu như Ôn Bắc Xuyên sớm đưa Ôn Nguyễn trở về thì chuyện đâu có đến mức này, theo hắn thấy thì Ôn Bắc Xuyên là đang tiếp tay cho Ôn Nguyễn gây chuyện mới đúng.
Kỷ Tri Dao quay đầu lại nhìn tên thị vệ kia, nói, "Có khi nào là do Giả Trăn bị doạ sợ nên mới hồ ngôn loạn ngữ như thế không?" 
Tên thị vệ kia thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng chỉ có thể chắp tay đáp lại, "Chuyện đó, ừm, không biết có thể mời Ôn cô nương đi theo ta một chuyến hay không, tiện thể giải thích rõ ràng chuyện này."
"Vương Thành, ngươi to gan thật đấy!" Ôn Bắc Xuyên đặt mạnh chén trà xuống, vang lên một tiếng thật lớn, khiến cho Vương Thành sợ tới mức run rẩy, "Đường đường là thiên kim Hầu phủ, thế mà lại để ngươi dẫn đi thẩm tra, ngươi nói xem người trong kinh thành sẽ nói muội ấy như thế nào?"
"Nhưng... Thánh mệnh khó trái!"
"Có Dụ chỉ không?"
"Không, không có."
"Ngươi dám giả mạo hoàng mệnh, nên chém đầu."
"Thiếu khanh đại nhân... Không, tiểu Hầu gia!" Vương Thành sợ tới mức quỳ xuống, "Hạ quan không dám!"
Ôn Bắc Xuyên đột nhiên ôn hoà trở lại, khoé miệng giương lên, ân cần săn sóc nói với Vương Thành, "Thôi bỏ đi, ngươi cũng chỉ là làm việc của mình mà thôi, ngươi tự mình đến hậu viện xem thử đi, muội muội ta vẫn luôn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tạ Thiếu khanh đại nhân!" 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Thành nhanh chóng đứng dậy đi về phía hậu viện, còn Ôn Bắc Xuyên lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của mình, uống một ngụm trà.

Trong giây phút này, Kỷ Tri Dao cảm thấy, nội tâm của người ngồi trước mặt mình, thâm sâu khó lường.
"Đa tạ Kỷ tướng quân."
"Là Ôn thiếu khanh mưu trí."
"Quá khen."
Hôm nay Kỷ Tri Dao hắn đã bị Ôn Bắc Xuyên dắt mũi đi một vòng.
Nếu như chỉ có một mình Ôn Bắc Xuyên đứng ra làm chứng cho Ôn Nguyễn thì chắc chắn sẽ không ai tin vào lời của Ôn đại công tử nói cả, nhưng hiện tại là có thêm lời làm chứng của Kỷ Tri Dao, vậy chuyện này nhất định phải tin.
Cho dù Giả Trăn có đến chỉ thẳng vào mặt Ôn Nguyễn nói cô là hung thủ đi nữa cũng không thể nào định tội cô được.
Bởi vì, như vậy sẽ biến thành An Lăng Quân Kỷ tướng quân nói dối, phạm tội... Khi quân.
Vương Thành đi vào hậu viện của Ôn phủ, quả nhiên bắt gặp được Ôn Nguyễn đang ngồi cạnh cửa sổ trong Xuân Dung khuyết, vừa đọc sách vừa giải cờ.
Hắn cũng không dám mạo muội xông vào khuê phòng của cô, chỉ đứng quan sát từ xa, thấy không có gì đáng nghi thì lập tức rời đi.
Dù sao có mặt ở đây là được.
Giả Trăn có chết oan thì cứ chết oan đi.
Mỗi ngày trong kinh này có không biết bao nhiêu người phải chết oan đấy.
"Hắn đi rồi sao?" Ôn Nguyễn nhìn Ân Cửu Dã bước ra từ trong phòng, bỏ sách trong tay xuống, hỏi hắn.
"Ừ."
"Ván cờ này khó thật đấy."
"Khó sao? Rõ ràng là rất đơn giản mà." Ân Cửu Dã đặt thêm hai quân cờ xuống, ván cờ cứ như vậy được đảo ngược rất dễ dàng, thành công chế giễu chỉ số thông minh của Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn hất tay một cái, ván cờ được tỉ mỉ sắp xếp ở trên bàn tan tành.
Ân Cửu Dã thấy nàng làm như vậy, cảm thấy rất buồn cười, đối với mấy chuyện đại sự thì nàng ấy rất bình tĩnh, thế mà với chút chuyện vặt rãnh này lại không giữ nổi được tính tình nóng nảy của bản thân.
Ân Cửu Dã đi đến chỗ đối diện nàng, ngồi xuống hỏi, "Vì sao nàng không để ta giết chết Giả Trăn ngay lúc ấy luôn?"
"Lúc đó không phải ngươi nói trong cung phái người đến rồi sao? Điều này đã nói lên có người muốn cứu hắn, biết bao nhiêu người ngã gục dưới váy Thịnh Nguyệt Cơ, có trời mới biết trong đó có những ai đấy! Tuy ta cũng không rõ người muốn cứu hắn là ai, nhưng nếu như hắn chết thật, thế thì đại ca ta nhất định sẽ bị liên luỵ."
"Ta đã làm liên luỵ đến nhị ca rồi, chẳng lẽ bây giờ lại tiếp tục liên luỵ đến đại ca sao? Hơn nữa, để hắn chết như vậy thì quá dễ dàng cho hắn rồi, phải sống không bằng chết mới gọi là đau khổ."
Có kết cục của nguyên chủ trong sách làm ví dụ, Ôn Nguyễn hiểu rõ cảm giác sống không bằng chết rốt cuộc là như thế nào.
Ân Cửu Dã: "Đúng là không nên đắc tội với phụ nữ."

"Đúng vậy, độc nhất là lòng dạ đàn bà đấy, làm sao?" Ôn Nguyễn cầm quân cờ lên nghịch trong tay, nhỏ giọng nói, "Ta là muốn làm hắn tức chết đấy, để cho nửa đời sau của hắn làm một tên tàn phế, ta còn muốn mỗi ngày đến trước mặt hắn đi qua đi lại á, cho hắn tức chết luôn."
"Nếu nàng muốn làm kẻ ác thì nhất định sẽ gây ra tội ác tày đình." Ân Cửu Dã mím môi cười.
"Cho nên, nếu bây giờ ngươi bỏ chạy thì vẫn còn kịp đấy." Ôn Nguyễn đùa.
"Tại hạ nhất định sẽ đi theo cô nương, làm những chuyện xấu xa nhất thế gian này."
"Ngươi đang thổ lộ với ta sao?"
"......"
"Ha ha ha, nói giỡn thôi."
"......"
Mẹ nó ai muốn nói giỡn với nàng chứ?
Ôn Nguyễn nhấp một ngụm trà, tuỳ tiện hỏi lại một câu, "Nhưng hôm nay ngươi gặp chuyện gì sao?"
Ân Cửu Dã rũ con ngươi xuống, cười đáp, "Ta là một quái vật."
"Ừ, ta thấy được mà."
"Hình như cách nàng an ủi người khác có chút không đúng lắm đấy?"
"Ồ, ngươi thích kiểu dịu dàng hả? Vậy để ta an ủi lại, ngươi không phải quái vật, ngươi chỉ không được bình thường thôi."
"...."
Ôn Nguyễn cười khẽ một tiếng, "Ta sẽ không nói với đại ca ta đâu."
Ân Cửu Dã cố ý hỏi ngược lại cô, "Làm sao nàng biết đại công tử không biết việc này?"
Ôn Nguyễn cười ngọt ngào đáp, "Bởi vì nếu huynh ấy biết, nhất định sẽ không để ngươi đi theo ta."
Ân Cửu Dã: "Vậy sao nàng còn muốn gạt hắn thay ta chứ?"
Ôn Nguyễn nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lát mới đáp lại, "Có một tiểu tuỳ tùng làm phu tử của ta, khi đến lớp ta có thể đi cửa sau á."
"Chỉ vì chuyện này?"
"Chứ còn gì nữa? A Cửu~"
Ân Cửu Dã bật cười nhìn Ôn Nguyễn, nàng ấy đúng thật là, giảo hoạt y như hồ ly.

"Hình như nàng chưa từng hỏi ta vì sao lại mang mặt nạ." Ân Cửu Dã bất chợt nói.
"Có thể là vì ngươi lớn lên xấu thì sao, yên tâm, ta sẽ không kì thị ngươi." Ôn Nguyễn vô cùng nghiêm túc nói.
"...."
Ôn Nguyễn cúi đầu nhịn cười, nói, "Ngươi làm vậy ắt hẳn sẽ có lí do của ngươi thôi, ta hỏi làm gì chứ? Có lẽ là do mặt ngươi có tật thật, không muốn trực tiếp đối diện với người khác, nếu ngươi đã mang mặt nạ, vậy dưới lớp mặt nạ kia là bí mật của ngươi, ta không muốn đào bí mật của người khác lên đâu."
"Rốt cuộc là phải gặp chuyện gì thì nàng mới có thể có hứng thú với bí mật của người khác chứ?" Ân Cửu Dã cười, hỏi.
"Nếu như ta có hứng thú với người nào đó, vậy thì ta sẽ có hứng thú với bí mật của người đó."
"Cho nên, nàng không có hứng thú với ta sao?"
"Ngươi hy vọng ta có hứng thú gì với ngươi hả, A Cửu?"
Ôn Nguyễn nghiêng người về phía trước, mỉm cười nhìn Ân Cửu Dã, đột nhiên trong nụ cười cô có chút sượng lại.
Không lẽ Âm Cửu thật sự thích cô đấy chứ?
"Nguyễn Nguyễn, có khi nào hắn thích cô không? Thảm dữ vậy chời?" Nhị Cẩu Tử thầm cảm thán một câu.
Ôn Nguyễn ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mèo con, thích cô thì thảm cái gì chứ?
"Vậy chẳng phải sau này mỗi ngày hắn đều sẽ bị cô chọc tức chết hay sao?" Nhị Cẩu Tử tặng cho vị phu quân 'may mắn' trong tương lại của Ôn Nguyễn ba giây mặc niệm.
À, chưa chắc gì sau này cô đã lấy được chồng, mỗi cái tính thích làm liều của cô thôi là đã không có ai chịu nổi rồi.
__________
Chuyện kinh động đến Cấm vệ quân, Ôn Nguyễn hiểu rõ bản thân đã gây ra chuyện lớn nhường nào, thế nên cô chủ động đến nhận sai với Ôn Bắc Xuyên trước.
Không ngờ đại ca chỉ dịu dàng cười, đáp lại cô, "Không sao, có đại ca ở đây."
"A Cửu là bị muội bắt phải đi." Ôn Nguyễn nói.
"Muội muốn bảo vệ hắn sao?"
"Đúng vậy."
"Được thôi."
"Cảm ơn đại ca."
"Nếu như muội thật sự muốn cảm ơn ta, vậy thì đừng nói ra hai chữ cám ơn này nữa. Đều là người một nhà, ta giúp muội là lẽ đương nhiên, sao lại phải cứ nói cảm ơn tới cám ơn lui làm gì?  Nếu như Giả Trăn không làm hại đến nhị đệ, vậy thì muội cũng sẽ không làm như vậy, chẳng phải sao? Không lẽ muội xem nhị đệ là ca ca, còn ta thì không phải sao?"
Ôn Nguyễn cười, nắm lấy cánh tay của hắn, "Sao lại như vậy được, huynh cũng là ca ca của ta."
Ôn Bắc Xuyên bật cười, đầy cưng chiều xoa đầu Ôn Nguyễn, "Yên tâm, cho dù có chuyện gì đi nữa thì vẫn có ta ở đây."
Ôn Nguyễn không hỏi Ôn Bắc Xuyên sẽ giải quyết mối quan hệ giữa hắn và Thịnh Nguyệt Cơ như thế nào, cô tin tưởng, đại ca cô nhất định sẽ giải quyết ổn thoả.
Ngay khi Ôn Bắc Xuyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần lên triều đấu võ mồm với mấy tên ôn thần trên triều, giúp Ôn Nguyễn thoát tội thì Giả Trăn đã sửa lại lời khai.
Giả Trăn nói, hôm qua là hắn đã nhìn lầm, người đến gây chuyện không phải là Ôn Nguyễn và hạ nhân của cô mà là một đám đạo tặc.

Ôn Bắc Xuyên có chút kinh ngạc.
_______
Ở Ngư Tiều quán.
Lam Quyển khom lưng chắp tay bẩm báo lại mọi chuyện với người trước mặt, "Công tử, đã giải quyết mọi chuyện bên phía Giả Trăn thoả đáng rồi."
Ân Cửu Dã đưa tay đỡ trán, đáp, "Ừ!"
"Không biết việc này làm sao lại kinh động đến trong cung." Không chỉ Lam Quyển cảm thấy chuyện này có điểm khó hiểu mà tất cả mọi người đều không thể hiểu được.
"Giả Trăn có từng lén lút qua lại với trong cung không?" Ân Cửu Dã hỏi.
"Chưa từng, tay của hắn cũng không vươn được dài như thế."
"Vậy thì đúng là lạ thật." Ân Cửu Dã cười một tiếng, "Giả Trăn xem như là phế rồi, về sau không cần phải để ý đến hắn nữa, nhưng đừng để hắn chết, ta muốn hắn sống."
Lam Quyển cảm thấy chuyện này thật tàn nhẫn, hai chân của Giả Trăn bây giờ đã bị chặt mất, thà chết đi còn sướng hơn.
Nhưng Ân Cửu Dã lại nghĩ, về sau có thể thường xuyên dẫn Ôn Nguyễn đến chỗ Giả Trăn lắc qua lắc lại, để hắn tức chết.
Ân Cửu Dã vừa tưởng tượng đến chuyện này vừa cảm thấy, Ôn Nguyễn đúng là một người đặc biệt.
Lam Quyển không đoán được Ân Cửu Dã đang nghĩ gì, cẩn thận dò hỏi, "Mấy cửa hàng kinh doanh dưới tay hắn..."
"Giao hết cho Ôn Tây Lăng đi." Ân Cửu Dã nhẹ nhàng nói.
"Công tử...." Lam Quyền không rõ hành động của Ân Cửu Dã là có tính toán gì,  "Dưới trướng của Giả Trăn có không ít tiệm vải, tiệm vàng, lại còn cùng bên thuỷ vận ở phía nam lui tới thường xuyên, lợi nhuận cực kì nhiều, nếu giao hết cho Ôn gia Nhị công tử, vậy những thứ đó sẽ không còn là của Thái Phủ Tự nữa đâu, bạc kiếm được từ chỗ đó cũng sẽ không vào quốc khố nữa, ta sợ bệ hạ...."
Ân Cửu Dã nói tiếp lời của Lam Quyển, "Bạc không vào được quốc khố mà là chạy đến chỗ Ôn gia, ngươi sợ bệ hạ bất mãn."
Lam Quyển chắp tay nói, "Tĩnh Viễn Hầu phủ mấy năm gần đây làm gì cũng đều rất cẩn thận, cố ý tránh xa mấy chuyện phân tranh trong triều, tiểu nhân nghĩ, mọi chuyện ắt hẳn là vì Ôn Đại công tử muốn tránh Bệ hạ nghi kị."
"Nếu bây giờ công tử đem mấy cửa hàng đó giao hết cho Ôn Nhị công tử, tiểu nhân cảm thấy, Ôn Đại công tử nhất định sẽ nghi ngờ."
Những gì Lam Quyển nói không phải là không có lý, hắn là người đứng giữa, cách nhìn nhất định sẽ rõ ràng hơn so với người khác, Ân Cửu Dã hiểu.
"Vậy thì giải quyết chuyện này ổn thoả một chút, Ôn Tây Lăng bị Giả Trăn hại như vậy, đương nhiên là muốn trả thù, với tính cách của hắn, nhất định sẽ đoạt hết những thứ trong tay của Giả Trăn, ngươi chỉ cần đi theo hắn là được." Ân Cửu Dã tính toán một chút.
"Vâng thưa công tử." Dù vậy Lam Quyển vẫn cứ lo lắng như cũ, "Công tử, ngoại trừ chuyện tiền nông này ra, ta càng sợ công tử sẽ để lộ thân phận hơn, nếu như Bệ hạ biết công tử tự mình rời khỏi Thái Huyền quan, thậm chí còn đang trốn trong kinh, nhất định sẽ nổi giận."
Ân Cửu Dã đưa tay gõ gõ lên chiếc mặt nạ trên mặt, ngữ khí lười biếng, "Ngươi có tò mò bộ dạng của ta dưới lớp mặt nạ này không?"
Lam Quyển lập tức quỳ xuống, kinh sợ đáp: "Công tử!"
"Không cần phải căng thẳng như vậy, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi." Ân Cửu Dã tiến lên đỡ hắn dậy, "Ta nên làm thế nào thì nàng ấy mới có hứng thú với ta đây."
Lam Quyển: "......"
Công tử, ngài có ý gì vậy?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui