Tĩnh Viễn Hầu cầm lấy sách, lật hai cái, nhưng một chữ cũng không đọc
Mỗi khi Văn Tông Hoàng đế nhắc đến một cái tên, trái tim của Ôn Trọng Đức lại chùng xuống thêm một chút.
Nhưng trái tim của ông chìm đến đáy vực, Văn Tông Hoàng đế cũng chưa chắc đọc xong tất cả các tên.
Văn Tông Hoàng đế vẫn mỉm cười như cũ nhìn Tĩnh Viễn Hầu, hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: “Ngươi nói xem, nhiều nhân tài như vậy, trẫm bỏ bọn họ ở bên ngoài, có phải là không biết trọng dụng nhân tài, lãng phí hay không?”
Tĩnh Viễn Hầu khép sách lại, đặt lại trên bàn, ngẩng đầu đón ánh mắt của Văn Tông Hoàng đế: “Bọn họ già rồi, đã không còn có thể vì bệ hạ gánh vác triều chính rồi, giờ đây an hưởng tuổi già ở nơi nơi, lúc nhàn hạ vẫn phát huy sức tàn lực kiệt, đã là cống hiến to lớn nhất bọn họ có thể làm vì bệ hạ rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vừa nãy ngươi còn nói, trẫm là thiên tử, trẫm nói cái gì thì chính là cái đó, sao vừa quay đầu đã nuốt lời rồi?” Văn Tông Hoàng đế cười hỏi.
“Tấm thân già này của lão thần, bằng lòng nghe bệ hạ sai khiến.”
“Ha ha ha, Trọng Đức, con người ngươi thật là.” Văn Tông Hoàng đế cười to.
“Con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là không thích nói lời thật lòng, mấy người này trước kia đều là thuộc hạ cũ của ngươi, trẫm điều bọn họ hồi kinh, bọn họ có thể không nghe theo, nhưng nếu như ngươi lên tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ bằng lòng dù cho máu chảy đầu rơi. Ngươi nói ngươi bằng lòng nghe trẫm sai khiến, trẫm chẳng qua chỉ bảo ngươi triệu bọn họ quay về, tại sao lại không chịu chứ?”
Tĩnh Viễn Hầu chắp tay: “Bệ hạ nâng đỡ lão thần, người trong thiên hạ, bất kể quan dân, đều nghe lệnh của bệ hạ, sao lại nghe lão thần nói bậy nói bạ chứ?”
“Trước kia ngươi mang theo quần thần liều chết can gián, lúc ép buộc trẫm, ngươi không hề nói như vậy.”
“Bệ hạ nhớ lầm rồi, lão thần chưa bao giờ ép buộc bệ hạ.”
“Vậy sao? Vậy thái tử là tự trẫm muốn đưa đi sao?”
“Thái tử mệnh trung cô sát, xung khắc với bệ hạ, vốn không nên ở trong cung lâu dài, tất cả là vì tốt cho bệ hạ.”
“Đã xung khắc với trẫm, bất kể có phải là con trai của trẫm hay không, nó đều đáng chết!”
“Thần không muốn bệ hạ phải gánh chịu danh tiếng tự mình giết con.”
“Ồ, nói như vậy, ngươi là vì tốt cho trẫm, trẫm nên cảm động, đúng không, Ôn Trọng Đức?”
“Thần không dám.”
“Chuyện này đã qua mười… mười mấy năm rồi?”
“Bẩm bệ hạ, mười lăm năm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm, mười lăm năm, thái tử năm nay cũng đã hai mươi hai tuổi, lúc trẫm ở độ tuổi như nó, cũng đang âm thầm chuẩn bị chuyện hoàng vị , nói ra thì, phải cảm ơn ngươi đấy, trước kia nếu như không có ngươi, Thất Hoàng tử như trẫm, làm sao sờ vào được long ỷ, bên trên vẫn còn có sáu vị ca ca, Trọng Đức, có phải ngươi đang muốn tiếp tục nâng đỡ một vị Hoàng đế nữa đi lên không?”
“Thần không dám!” Ôn Trọng Đức đứng dậy, chắp tay tạ tội.
“Hầy, ngồi xuống, ngồi xuống đi.” Văn Tông Hoàng đế giơ tay, bảo Ôn Trọng Đức ngồi trở lại vào ghế: “Chẳng qua cũng chỉ là đang tán dóc mà thôi, đừng lo lắng như vậy, lúc nào cũng hành lễ.”
Văn Tông Hoàng đế dựa vào ghế, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi hỏi: “Gần đây trẫm vẫn đang nghĩ, ngươi nói xem, con trai của ngươi có giống ngươi năm đó hay không, cũng ở trong triều ẩn nhẫn khiêm nhường, trung gian bí mật, im hơi lặng tiếng sắp xếp người, nó làm rất tốt, nếu như không phải trẫm phá lệ yêu thương cháu trai này, đoán chừng cũng không nhìn ra, nó có bao nhiêu môn khách? Mấy ngày trước trẫm tính sơ qua, hình như cũng mười mấy hai mươi mấy tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”
Ôn Trọng Đức cúi đầu: “Chút bản lĩnh này của khuyển tử, có thể lọt vào mắt của bệ hạ, đúng là vinh hạnh của nó.”
“Ừm, con trai của ngươi giỏi lắm, ngươi dạy dỗ rất tốt, trẫm còn đang nghĩ, nó có thể một mình cưỡi ngựa vạn dặm, đi tìm chư vương nào đó hay không, sau đó trẫm nghĩ mãi, triều Đại Tương giờ đây cũng không có chư vương như thế này, ngược lại có một Kỷ Tri Dao rất khá, nó có qua lại nhiều với Kỷ Tri Dao không?”
“Kỷ tướng quân trung quân ái quốc, mối quan hệ với khuyển tử không hề thân thiết, thậm chí còn rất thù ghét nhau.”
“Vậy à? Trẫm còn tưởng rằng, lúc đầu Nguyễn Nguyễn thích Kỷ tướng quân, là ý của ngươi chứ, hóa ra không phải à?”
“Thần chắc chắn sẽ không lấy chung thân đại sự của con gái ra đùa giỡn như vậy!”
“Đừng nghiêm túc như vậy chứ, trẫm cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nào nào nào, uống trà đi.” Văn Tông Hoàng đế đẩy ly trà: “Đứa trẻ Kỷ Tri Dao này, số khổ, tổ phụ và phụ thân đều chết vì chiến đấu cho Đại Tương, trẫm thấy mà đau lòng, phong tước vị cho nó, ngươi sẽ không tức giận chứ? Dù sao ở Đại Tương này, người có tước vị cha truyền con nối, cũng chỉ có ngươi, Tấn Thân Vương và nó, nó còn quá trẻ đã ngồi ngang hàng với ngươi và Lữ Lương Hãn, nghe có chút phô trương quá.”
“Kỷ tướng quân công danh cái thế, đương nhiên nên có vinh hạnh đặc biệt này, sao thần lại bất mãn chứ?”
“Nói đúng lắm, Kỷ Tri Dao, trẫm bảo nó đi làm một chuyện, lúc đầu nó vẫn luôn không hiểu, không hiểu tại sao trẫm bảo nó đi bắt nhiều người như vậy, có điều trẫm nói với nó, chuyện này đều là vì sự yên ổn của triều Đại Tương, vậy là nó đi ngay. Tướng quân tốt, Tướng quân không đa nghi, cứ nghe lệnh làm việc, kỷ luật nghiêm minh, mới là một phẩm hạnh tốt mà một tướng quân nên có.”
Ôn Trọng Đức hiểu rồi.
Kỷ Tri Dao rút quân về trong là ngụy trang, đi đuổi bắt thuộc hạ cũ như Trần Văn và môn khách của Ôn Bắc Xuyên, mới là thật.
Văn Tông Hoàng đế dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi (*).
(*) Là kế sách thứ 27 trong Tam thập lục kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.
Vì chuyện này, ông ta đã nhẫn biết bao nhiêu năm rồi chứ?
Nếu như ông ta muốn, ông ta sớm đã có thể làm như vậy rồi, dù sao lúc ông ta nói đến những chuyện này, không hề dừng lại, thong dong tự nhiên, chứng minh ông ta đã sớm khắc ghi trong lòng.
Nhưng ông ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một thời cơ tốt, có thể toàn lực xuất kích, dựa vào núi đổ cây gãy, dễ như trở bàn tay nghiền nát Ôn gia thành từng mảnh, đánh rơi vào vực sâu không đáy.
Bệnh tình của Hoàng hậu nguy kịch, muốn triệu Thái tử hồi kinh hầu bệnh, chính là cơ hội này.
Giống như trước đây Ôn Nguyễn xin Văn Tông Hoàng đế ban hôn, gả cho Kỷ Tri Dao vậy.
Tới tới lui lui, Văn Tông Hoàng đế vẫn muốn đi đến tình cảnh này.
Bỗng nhiên Văn Tông Hoàng đế lại dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: “Đúng rồi, lão nhị nhà ngươi kiếm tiền rất giỏi, đúng không?”
Tĩnh Viễn Hầu ổn định lại tâm trạng có chút dao động hiếm thấy của mình, đáp lời: “Đúng vậy.”
“Trước đó vài ngày có một số bạc lớn rót vào Tiền Trang của nó, đó không phải là một số tiền nhỏ, nó làm rất tốt, trên sổ sách cũng không nhìn ra được một chút vấn đề, trước đó trẫm rất coi thường nó, con trai của ngươi cũng tài giỏi lắm đấy.” Văn Tông Hoàng đế cười nói: “Trọng Đức à, khoản tiền kia, là ai cho nó thế?”
“Thần không biết, thần rất ít hỏi đến chuyện làm ăn kinh doanh của nó.”
“Trùng hợp thật, trẫm cũng không biết. Trẫm rất tò mò, bảo người đi dò hỏi, lại không tra được nguyên nhân, kỳ lạ thật, chẳng lẽ trước đó nó nộp thuế thiếu, giấu tiền riêng à?”
“Nếu thật sự như thế, lão thần trở về nhất định sẽ dạy dỗ lại nghiêm khắc, bảo nó nộp lại đủ tiền thuế, sau đó thỉnh tội với bệ hạ.”
“Không cần đâu, thương gia à, lúc nào cũng như thế, vô gian bất thương có đúng hay không? Trẫm là Hoàng đế, không thể làm lạnh lòng của những thương gia này, nhắm một mắt mở một mắt, coi như xong chuyện.”
“Tạ bệ hạ lượng thứ.”
“Nhưng vẫn còn một việc, chắc chắn Trọng Đức ngươi cũng không biết, chắc ngươi vẫn chưa biết hiệu buôn của con trai ngươi đã là hiệu buôn số một của Đại Tương phải không?” Ánh mắt Văn Tông Hoàng đế lộ ra vẻ khen thưởng: “Đây chính là thiên hạ đệ nhất giàu có đấy.”
“Thiên hạ đệ nhất giàu có, là quốc khố, là tên hiệu “Cửu” hoàng thương của bệ hạ, khuyển tử không dám gánh vác danh tiếng này.”
“Tiền của Hoàng Thương Quốc Khố, là của thiên hạ. Hành binh đánh trận cần tiền, mở kho cứu trợ thiên tai cần tiền, phát bổng lộc cho bách quan trong triều cần tiền, ngay cả chi tiêu hàng ngày của các phi tử trong hậu cung cũng cần tiền, số tiền này không rơi được vào trong túi của trẫm đâu, lấy của thiên hạ thì nuôi thiên hạ, cho nên nói, chuyện này bàn đến vẫn là con trai của ngươi có tiền, nó cứ quản lý Ôn gia là tốt rồi.”
“Ôn gia cũng là của bệ hạ.”
“Nói hay lắm, trẫm thích nghe ngươi nói những lời hoa mỹ này nhất, khiến trong lòng trẫm cảm thấy rất thoải mái.” Văn Tông Hoàng đế lại cười: “Thế thì lần trước, trẫm muốn Ôn Tây Lăng giao tiền ra, tại sao ngươi lại không chịu? Trọng Đức, ngươi đừng cứ luôn nói một đàng, làm một nẻo như thế chứ, trẫm bị ngươi làm cho hồ đồ luôn rồi.”
Tĩnh Viễn Hầu thở dài trong lòng, nhẹ thở hắt ra một hơi, Văn Tông Hoàng đế là đang tính toán nợ nần .
Dù sao cũng đã nói đến mức này rồi, Ôn Trọng Đức cảm thấy mình cũng không còn gì để giả vờ nữa .
Ông ta ngẩng đầu, rất thẳng thắn nhìn Văn Tông Hoàng đế: “Bệ hạ, hôm nay người đã nói với lão thần rất nhiều chuyện, là muốn nói cho lão thần biết, người chắc chắn sẽ không đón Thái tử hồi cung, phải không?”
“Ngươi nói xem? Thế thì Hoàng hậu phải làm như thế nào?”
“Phải hỏi ngươi chứ, tại sao Hoàng hậu lại bệnh, không phải ngươi biết rõ nhất sao?”
“Thần chắc chắn sẽ vì Hoàng hậu tìm danh y tuyệt thế, để cầu cho Hoàng hậu nương nương phượng thể an khang.”
“Muộn rồi.”
Ôn Trọng Đức hơi ngạc nhiên.
“Muộn rồi Trọng Đức à, người của ngươi, trẫm muốn, tiền của ngươi, trẫm cũng muốn, tính toán của ngươi, cũng đừng tính nữa.” Văn Tông Hoàng đế cười nhìn Ôn Trọng Đức: “Trẫm chính là thiên tử, há có thể bị người uy hiếp? Có một lần nhục nhã như vậy đã là nỗi sỉ nhục cả đời, ngươi còn nghĩ tới lần thứ hai? Xáo trộn nền móng của triều đình, tội của ngươi phải làm như thế nào đây, xem thử những đề án luật điển Trịnh Sấm viết đi? Ngươi luôn nói ngươi là trung thần, chi bằng xung phong đi đầu một lần, giúp trẫm xem thử trước luật điển này có thích hợp hay không?”
Văn Tông Hoàng đế lật tờ thứ nhất của luật điển ra, phía trên viết một loạt chữ lớn: “Nhìn xem, xem thử xem cái này viết gì, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Vậy thì Hầu gia ngươi, chắc cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ? Nói khó nghe, ngươi còn đặc biệt hơn cả thiên tử nữa mà, đúng hay không?”
Ôn Trọng Đức nghe vậy, bỗng nhiên bật cười.
“Có gì buồn cười, nói cho trẫm nghe thử một chút, trẫm cũng cười theo?”
“Bẩm bệ hạ, thần đang cười, bệ hạ đa mưu túc trí, anh minh sáng suốt, thật là may mắn của Đại Tương.”
Văn Tông Hoàng đế chợt nói sang chuyện khác, ông ta ngắm mưa rơi đập vào cây chuối ngoài cửa sổ, không hiểu sao dùng giọng điệu u sầu nói: “Trẫm nhớ, lúc ấy chúng ta còn trẻ, cũng thường ngồi cùng nhau nghe tiếng mưa rơi, nàng thích ngày mưa, thích nghe tiếng mưa chìm vào giấc ngủ, khi đó chúng ta rất tinh ngịch, tìm rất nhiều tre nhỏ, gỡ các khớp tre, đặt ở trên mái hiên, lại đổ nước lên trên mái nhà, làm màn mưa cho nàng.”
“Không sai, sau đó thần quen biết với Trần Văn, hắn dạy thần trên thế gian có một loại đình gọi là Tự Vũ Đình, ngày mưa tích nước, ngày thường nước mưa giống như một bức màn từ bên cạnh buông xuống, là một khung cảnh tuyệt vời.”
“Đúng vậy, ngươi xây cho nàng một tòa Tự Vũ Đình, sau này xây một cái ở Hầu phủ, lần trước trẫm đến chỗ của ngươi thì không còn thấy nữa, thật đáng tiếc.”
“Đã dỡ bỏ rồi, ngay cả hải đường của phủ cũng không còn nữa.”
“Sợ nhìn vật nhớ người sao?”
“Sợ lúc nào cũng nhớ đến nàng chết như thế nào.”
Sắc mặt Văn Tông Hoàng đế chìm xuống: “Ngươi trách trẫm à?”
“Thần không dám trách móc, vẫn là câu nói kia, bệ hạ là thiên tử, nắm quyền sinh sát trong tay, cũng là thiên ân.”
“Trọng Đức, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn chưa buông bỏ.”
“Tại sao thần phải buông bỏ, Nguyệt Nguyệt là thê tử của thần, lúc nào thần cũng phải đặt nàng ở trong lòng, ngày ngày tưởng niệm.”
“Đã là chuyện của quá khứ rồi, đến độ tuổi của chúng ta, còn nói chuyện tình yêu, có hơi nực cười. Trẫm mời ngươi ngắm một cảnh, thế nào?”
“Cảnh gì?”
“Xem người của ngươi, chết như thế nào.”
Văn Tông Hoàng đế cười: “Bọn họ ở ngay cửa thành, tính thử thời gian, lúc này hẳn là lúc đầu rơi xuống đất rồi, trẫm ra lệnh cho Kỷ Tri Dao, treo đầu bọn họ ở trên cửa thành, để cho ngươi đưa tiễn bằng hữu cũ của ngươi, nhìn cho kỹ càng. À, đúng rồi, môn khách của Ôn Bắc Xuyên cũng ở trong đó, những tân thần này ngươi không nhận ra hết đâu, không sao, trẫm biết, trẫm chỉ cho ngươi xem.”
Ôn Trọng Đức chậm rãi giương mắt, kiên định nói: “Tốt nhất bệ hạ đừng làm như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...