Đỡ eo

Ôn Nguyễn bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng toàn thân không khỏi phát lạnh, đây là lần đầu tiên nàng chân chính cảm nhận sự đáng sợ của Văn Tông Hoàng đế.
Sự đáng sợ nằm ở chỗ, không ai có thể biết được ông ta đã bố trí việc này được bao lâu, chôn nước cờ bao sâu, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào.
Sự đáng sợ này khiến cho Ôn Nguyễn phải run rẩy, cứ như nhìn thấy bộ mặt thật của ma quỷ.
Hoàng hậu thấy Ôn Nguyễn không trả lời, bèn huých vai nàng: “Hỏi ngươi đấy.”
Ôn Nguyễn khó khăn lắm mới kiểm soát được hô hấp, để bản thân trông vẫn như bình thường, nàng chỉ tựa đầu vào vai Hoàng hậu nhưng cũng không nói những phán đoán trong lòng cho Hoàng hậu biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng hậu đang không khỏe, nàng đã rất khó chịu rồi, nếu như còn để cho nàng biết Hoàng đế có dính líu đến ca cơ, sợ là nàng sẽ thấy kinh tởm mà nôn ra mất.
Hoàng hậu còn phải đóng vai hiền lương thục đức trước mặt Hoàng đế, nàng thật sự không muốn làm tăng gánh nặng trong lòng Hoàng hậu.
Quan trọng nhất là Ôn Nguyễn vẫn chưa làm rõ manh mối, nếu như cứ tùy tiện nói cho Hoàng hậu, sợ rằng sẽ phát sinh biến số.
Ôn Nguyễn đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, chỉ hỏi: “Cô mẫu, Bệ hạ diệt trừ cựu thần là vì dọn đường cho tân đế hay sao? Tân đế này chắc hẳn không phải Thái tử, ông ta có vừa ý Hoàng tử nào không?”
Hoàng hậu nghĩ một lát rồi nói: “Có rất nhiều hoàng tử trong hậu cung, nhưng Bệ hạ chỉ thực sự chú trọng đến hai người.”
Ôn Nguyễn ôm cổ Hoàng hậu, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai nàng, nũng nịu nhẹ nhàng nói: “Vậy mà cô mẫu không định giết hại họ, cô mẫu quả thật là người tốt.”
“Ai da, ngươi tránh ra đi.” Hoàng hậu hơi đẩy nhẹ Ôn Nguyễn như là ghét bỏ nàng, rồi lại nói: “Ngươi thôi đi, đừng tưởng nói chút lời ngon tiếng ngọt mà dụ được bổn cung vào tròng nhé.”
Miệng Hoàng hậu thì nói vậy, nhưng miệng vẫn cứ mỉm cười, tay nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Nguyễn.
Đột nhiên thái giám truyền lời, Hoàng thượng đến.
Hoàng hậu rõ ràng cảm thấy người của Ôn Nguyễn hơi cứng lại một chút.
“Làm sao vậy?” Hoàng hậu hỏi.
“Không sao ạ.”
Ôn Nguyễn nhìn thấy chén trà bên cạnh, nàng nhỏ vài giọt nước lên gối đầu của Hoàng hậu.
Rồi nàng lại nhanh nhẹn bôi hai vệt nước làm ướt mí mắt, trông như vừa mới khóc hết nước mắt xong.

Cuối cùng nàng lại bôi một chút nước lên mặt Hoàng hậu, sau đó nàng đỡ Hoàng hậu nằm xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng hậu mặt mày ngơ ngác, ngươi làm cái trò gì vậy?
Ôn Nguyễn làm như vậy chỉ là để che giấu gương mặt đáng ra nên nhợt nhạt một chút cùng với biểu cảm đau khổ của mình, nàng không dám chắc mình có thể bình tĩnh đối mặt với con rồng thần đáng sợ- Văn Tông Hoàng đế như bình thường được không.
Văn Tông Hoàng đế bước vào, Ôn Nguyễn liền khóc thút thít hành lễ: “Thần nữ bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế.”
“Sao lại khóc thế?”  Văn Tông Hoàng đế giơ tay định đỡ cánh tay của Ôn Nguyễn để nâng nàng dậy.
Ôn Nguyễn lén lút tránh đi bàn tay của Hoàng đế, nàng đi đến bên cạnh hoàng hậu, cung kính nói: “Vừa nãy thần nữ nói chuyện với nương nương, nói về mọi chuyện vui vẻ đời thường, nương nương quá đỗi ưu tư, thần nữ nhìn cũng thấy đau lòng, cho nên bộ dạng không được đoan trang, xúc phạm đến Bệ hạ, mong Bệ hạ thứ tội.”
Hoàng hậu nghe đến đây, lập tức ‘khóc’ thút thít nấc vài cái.
Vừa nấcvừa chửi thầm trong lòng: “May nha đầu chết tiệt này không phải là phi tần trong hậu cung, nếu không thì mình đau đầu chết mất.” 
Văn Tông Hoàng đế nghe thấy vậy thì không nói lời nào, chỉ nhìn bộ dạng trông rất sợ hãi ông ta của Ôn Nguyễn, ông ta cảm thấy hơi là lạ.
Ông ta ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Hoàng hậu, dịu dàng an ủi: “Nguyệt nhi yên tâm, Thái Tiêu Chân Nhân đã nói với trẫm rồi, Thái tử vẫn bình an.”
Trong lòng Ôn Nguyễn nghĩ, bình an cái đầu nhà ông!
Hoàng hậu yếu ớt nói: “Khiến Bệ hạ chê cười rồi…thực ra là do thần thiếp nhìn thấy Nguyễn Nguyễn lại nhớ đến nhi tử của mình…bộ dạng yếu đuối như vậy…thật sự là không nên có.”
Văn Tông Hoàng đế vân vê ngón tay của Hoàng hậu, rồi lau đi “vệt nước mắt”  trên mặt nàng, “Nàng thật sự nhớ Thái tử như vậy sao?”
Hoàng hậu xót xa thở dài: “Đương nhiên rồi, Bệ hạ không nhớ sao?”
Văn Tông Hoàng đế nhìn vẻ mặt đau buồn của Hoàng hậu, nhưng vẫn bật cười.
Trước giờ ông ta vẫn biết Nguyễn Thanh Nguyệt diễn giỏi, nhưng diễn đến mức tự lừa được bản thân luôn thì Văn Tông Hoàng đế cũng phải chịu phục.
Giao hậu cung vào tay nàng nhiều năm như vậy quả là lựa chọn sáng suốt.
Trong hậu cung do Nguyễn Thanh Nguyệt chưởng quản, có một quy định bất thành văn, đó là cung phi có thể đấu đá nhau chết đi sống lại, nàng đều không để ý, nhưng nếu như làm hại đến hài đồng vô tội, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Văn Tông Hoàng đế rất thích quy định này.

Văn Tông Hoàng đế cười làm Hoàng hậu nhất thời cứng đờ người, ngay cả ánh mắt cũng dao động, nàng đưa mắt nhìn về phía Ôn Nguyễn, “Nguyễn Nguyễn, ngươi đến thăm bổn cung cũng lâu rồi, đi về đi, bổn cung có chuyện cần nói với bệ hạ.”
Ôn Nguyễn hành lễ: “Vâng, nương nương bảo trọng, thần nữ cáo từ.”
“Đợi đã” Văn Tông Hoàng đế gọi Ôn Nguyễn lại.
Ôn Nguyễn dừng lại, giữ bình tĩnh rồi quay người lại: "Vâng thưa Bệ hạ.”
“Hoàng hậu đã thích ngươi như thế, vậy sau này ngươi thường vào hậu cung gặp nàng đi.” Văn Tông Hoàng đế nhìn Ôn Nguyễn bằng ánh mắt sâu thẳm, như có thể nhìn thấu mọi bí mật trong lòng Ôn Nguyễn vậy, nhưng giọng nói của ông ta thì vẫn như bình thường: “Chăm tiến cung nói chuyện với Hoàng hậu, như vậy nàng ấy cũng thấy thoải mái hơn.”
Ôn Nguyễn giữ bình tĩnh, cố gắng để không khiến bản thân lộ ra dáng vẻ e sợ, hành lễ nói: “Thần nữ tuân chỉ.”
“Nguyệt nhi, nàng nói xem Nguyễn Nguyễn làm sao vậy, trước đây luôn gọi trẫm là di phụ, thân thiết với trẫm lắm, sao hôm nay lại xa cách như vậy.” Văn Tông Hoàng đế cười nói: “Nguyễn Nguyễn nghe bóng nghe gió ở đâu, khiến ngươi sợ à?”
Hoàng hậu liếc Ôn Nguyễn, tim đập thình thịch, lập tức cười nhẹ: “Đâu có, chỉ là bây giờ Nguyễn Nguyễn lớn rồi, làm sao mà không biết điều trước mặt Bệ hạ mãi được, phải hiểu chuyện dần chứ.”
“Phải vậy không, Nguyễn Nguyễn?” Văn Tông Hoàng đế nắm lấy bàn tay của Hoàng hậu, cười nhìn Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn cúi người hành lễ: “Đúng vậy, thưa Bệ hạ.”
“Hiểu chuyện cũng tốt, mấy đứa con của trẫm không có vài đứa hiểu chuyện được như Nguyễn Nguyễn đâu.” Văn Tông Hoàng đế nhìn kĩ Ôn Nguyễn, cuối cùng vẫy tay nói: “Ngươi lui ra đi.”
Ôn Nguyễn thong thả bước ra khỏi điện Quảng Lăng, đi đến bên ngoài đại sảnh, nàng dựa vào cột nhà thở hổn hển, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng mới giật mình phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn bao nhiêu cung điện trước mắt, sơn son thiếp vàng, đột nhiên cảm thấy nơi này chính là địa ngục.
Người ở đây, không phải ác quỷ thì là nạn nhân.
“Khuê nữ, làm sao vậy?” Tĩnh Viễn Hầu đang đợi ở đó bước đến vài bước, vỗ nhẹ lên lưng Ôn Nguyễn, quan tâm hỏi.
“Cha” Ôn Nguyễn do dự gọi một tiếng, nhìn Cảnh Nguyên Hầu một cách đầy phức tạp.
“Ừ, cha đây.” Tĩnh Viễn Hầu ôm lấy Ôn Nguyễn, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao thế? Không có chuyện gì đâu, có cha ở đây rồi, ngoan, đừng sợ.”
Ôn Nguyễn liếc nhìn điện Quảng Lăng ở đằng sau, kéo tay áo của Tĩnh Viễn Hầu: “Cha à, chúng ta xuất cung trước đi.”

Tĩnh Viễn Hầu gật đầu, vỗ mu bàn tay của Ôn Nguyễn, rồi hai người bước ra khỏi cung.
Dọc theo đường đi, thái giám trong cung né sang bên cạnh, quỳ xuống hành lễ TĨnh Viễn Hầu, thực ra lúc phụ thân mặc áo mãng bào vào, có thể dọa dẫm người khác được, bởi vì nhìn rất có uy nghiêm của người quyền cao chức trọng.
Tĩnh Viễn Hầu quen được đối đãi long trọng như vậy rồi, nhìn không chớp mắt, chỉ hỏi Ôn Nguyễn: “Hoàng hậu thế nào rồi?”
“Bệnh rất nặng, con cũng nghe theo lời cha chọc tức bà ấy vài lần, mong là nương nương không để trong lòng.”
“Hoàng hậu là người cứng miệng nhưng mềm lòng, bà ấy đối xử với con rất tốt, nếu như nói gì đó, con cũng đừng coi là thật.”
“Con biết rồi.” Ôn Nguyễn nghĩ một lát rồi hỏi: “Cha, hồi đó vì sao Hoàng hậu lại gả cho Bệ hạ?”
“Sao lại hỏi như thế?”
“Con thấy Hoàng hậu có vẻ như không yêu Bệ hạ lắm.”
Tĩnh Viễn Hầu nhìn ra xa, thở dài nói: “Thời còn trẻ ai không bị mù một lần?”
“Chính cha đấy thôi, cha đâu có nhìn nhầm người, yêu đúng mẫu thân còn gì?”
“Dẻo mỏ quá, đi thôi, về cha làm gì đó ngon cho mà ăn, để còn nuôi khuê nữ nhà ta trắng trẻo béo tốt nữa chứ.”
Tĩnh Viễn Hầu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ôn Nguyễn, bàn tay của cha già rất to lớn và ấm áp, khiến người ta cảm thấy ỷ lại.
Hai người về đến nhà, Tĩnh Viễn Hầu đã đi thay quần áo, ở nhà mặc áo mãng bào cũng kì, Ôn Nguyễn đang đợi ông ấy thì thấy đại ca đang ngồi dưới giàn hoa đánh cờ với A Cửu, một người thì nho nhã thanh cao, người còn lại thì kiêu ngạo thần bí.
Chàng trai bảnh bao tuấn tú ngồi bên cạnh đang ngáp dài ngao ngán, người rất ít khi nhàn rỗi ở nhà thay vì ngoài kiếm tiền chính là nhị ca.
Ôn Nguyễn nhìn ánh nắng mùa thu vàng óng xuyên qua giàn hoa rơi xuống người bọn họ, đột nhiên cảm thấy bọn họ cách mình rất xa, xa như một giấc mộng đẹp.
Nàng sợ giấc mộng này tan thành mây khói.
 Suốt đường về nàng vẫn nghĩ, bình thường với thế lực của Ôn gia, cùng với trí tuệ của cha và ca ca, cho dù Văn Tông Hoàng đế có sắp xếp như thế nào, Ôn gia cũng sẽ không bao giờ có kết cục diệt vong như trong sách.
Nàng không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nàng thậm chí còn đang nghĩ, chẳng lẽ tác giả của cuốn sách gốc thực sự đã hạ thấp trí tuệ của tất cả các nhân vật phụ để làm nổi bật hào quang Thịnh Nguyệt Cơ như một nữ anh hùng bất khả chiến bại ư?
Vậy thì việc hạ thấp trí tuệ này là quá là thái quá, quá là vô lý.
Ôn Nguyễn nhìn thấy Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử cùng với Đùi Gà suốt ngày dính nhau như keo, ôm ôm ấp ấp; nàng hỏi Nhị Cẩu Tử về những nghi ngờ của mình.
Nhị Cẩu Tử nóng lòng muốn hôn hít con mèo nhỏ của nó, vì thế nói thẳng: “Hệ thống sẽ tự động hoàn thành cài đặt, nếu có một BUG trong sách gốc không thể bỏ qua, hệ thống sẽ vá lại lỗi đó. Có gì nữa không?"
Văn Nguyễn suy nghĩ một chút nói: "Sao chị nghe như thể hệ thống mới là tử địch của chị vậy?"

"Hệ thống là cứu tinh của ngươi, cám ơn."
"Trái tim biết ơn, cám ơn vì có bạn."
“Cùng ta cả đời…” Nhị Cẩu Tử vô tình hát lên nửa câu sau liền phát hiện có gì đó không đúng, nó liền nhảy lên đánh vào đầu gối Ôn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, ngươi thật là một đóa hoa ảo ma canada đấy! "
"Cảm ơn."
"Cút."
Ôn Nguyễn xoa xoa khuôn mặt to bự của nó, thầm nghĩ, miếng vá mà hệ thống sử dụng để chữa trị BUG nhất định là Văn Tông Hoàng đế.
Miếng vá này sẽ mạnh đến mức nào?
Thay vì nói đó là một miếng vá, có lẽ mô tả nó là một loại virus thì đúng hơn?
“Tiểu muội muội, chọc mèo xong rồi lại đây, đại ca sắp thua Âm Cửu rồi.” Ôn Bắc Xuyên nhìn thấy Ôn Nguyễn, cười gọi.
"Muội tới cũng vô dụng, dù sao muội cũng đánh không lại huynh ấy.” Ôn Nguyễn cười ngồi ở bên cạnh, nhìn quân cờ đang đấu đá nhau trên bàn cờ, “Nhưng ta có thể làm cho huynh không thua đó, đại ca.”
“Ồ?” Ôn Bắc Xuyên cười nhìn Ôn Nguyễn.
“Đừng!” Ân Cửu Dạ lập tức kêu lên.
Nhưng vẫn là chậm một bước, bàn tay nhỏ bé của Ôn Nguyễn kéo một cái, cả bàn cờ hoàn toàn bị phá hỏng.
Âm Cửu Dã đau đầu: “Ta sắp thắng rồi, đánh cược mười lượng bạc lận!”
Ôn Bắc Xuyên không nhịn được cười: "Ta không có thua."
Ôn Tây Lăng âm thầm giơ ngón tay cái lên, tiểu muội làm tốt lắm!
Sau khi Tĩnh Viễn Hầu thay thường phục đi ra, từ xa nhìn thấy bốn người bọn họ ồn ào nhốn nháo, cười cười rồi thở dài nói: "Nguyệt Nguyệt à, nàng có nhìn thấy từ trên bầu trời không, mấy đứa nhỏ nàng yêu thương đều vẫn sống tốt."
"Cha qua đây ngồi đi, con có chuyện muốn nói với cha."
Ôn Nguyễn cười gọi Tĩnh Viễn Hầu, quyết định nói cho họ biết tất cả những nghi ngờ và thắc mắc trong lòng mình.
Đến lúc trao đổi bí mật, bổ sung tin tức rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui