Hoàng hậu nằm trên giường bệnh, cả người uể oải, không còn chút sức lực, hơi thở yếu ớt, bệnh tình nghiêm trọng.
Những người ngồi xung quanh nàng trong phòng ngủ đều là phi tần trong cung, Thục Quý Tần cũng ở trong đấy, bên ngoài thì nàng ta giả bộ lo lắng, còn trong lòng chỉ mong Hoàng hậu sớm đi chầu trời.
Nhưng những phi tần khác thì không như vậy, những phi tần khác vẫn mong Hoàng hậu nương nương khỏe lại.
Dù sao rất hiếm khi gặp được vị Hoàng hậu nào không để ý đến mớ hỗn loạn của phi tần lục cung, cũng không đi đầu hãm hại các phi tần sảy thai.
Nói tóm lại, nhân duyên của Hoàng hậu ở trong cung cũng khá tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù bình thường nàng không nói chuyện cùng với phi tần lục cung, nhưng cũng không bắt thần hôn định tỉnh*, ai nên thưởng thì thưởng, phi tử nào nên tấn chức nàng cũng không phá rối, chỉ cần không có ai dám gây sự, tự tìm đường chết trước mặt nàng thì nữ tử trong cung vẫn sống tốt.
*Buổi sáng dậy sớm thỉnh an, buổi tối trải chăn đệm.
Điều này nghĩa là nếu như đổi sang một vị Hoàng hậu khác, có lẽ cuộc sống của các nàng sẽ không êm đẹp được như vậy nữa.
Hoàng hậu nghe thấy tiếng khóc nức nở của các phi tần, đầu càng đau hơn, cố gắng giơ tay, bảo cung nữ đưa bọn họ ra ngoài.
Lão nương còn chưa chết, khóc tang sớm thế làm gì?
Nàng không phải là người bao dung độ lượng, thương hại gì các phi tần, chỉ là nàng lười chơi mấy cái trò đấu đá trong hậu cung thôi, hao tâm tốn sức lắm.
Sau đó nàng lại mắng thầm trong long, lão bất tử Ôn Trọng Đức này, không thể đổi loại thuốc khác được à, không làm cho ta khó chịu thế này thì ông không chịu được phải không?!
Chuyện Hoàng hậu bệnh nặng khó chữa đã kéo dài dăm ba ngày, ngự y vẫn không tìm ra được phương thuốc chữa bệnh.
Thấy bệnh của Hoàng hậu càng lúc càng nặng, không còn cách nào khác, có người góp lời với Bệ hạ, không bằng dán hoàng bảng, xem trong dân gian có vị thần y ở ẩn nào không, tiến cung bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương.
Bệ hạ không đồng ý, ông ta nói: “Ngự y trong cung đều là người tài giỏi, nếu bọn họ đều không nghĩ ra được cách nào, không lẽ ở vùng nông thôn dân dã sẽ có một vị thần y phi phàm sao? Làm càn, chớ có lấy phượng thể ra làm trò đùa!
Vì thế, dăm ba ngày nữa lại trôi qua.
Bệnh tình của Hoàng hậu ngày càng nghiêm trọng hơn, thấy như sắp tắt thở rồi.
Hoàng hậu nằm trên giường bệnh, kéo lấy tay của Văn Tông Hoàng đế, nước mắt giàn giụa: “Bệ hạ, thời gian của thần thiếp không còn nhiều nữa, thần thiếp có thể thỉnh Bệ hạ cho thần thiếp nhìn thấy Thái tử trước khi ra đi được không?”
Văn Tông Hoàng đế đặt bàn tay to lên mu bàn tay của hoàng hậu, an ủi: “Nguyệt nhi, đừng nói linh tinh, nàng sẽ khỏe lên thôi, trẫm đã ra lệnh cho ngự y dốc hết sức chữa trị cho nàng rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hoàng hậu khẽ thở dài: “Ài, tạ Bệ hạ long ân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ban đầu Văn Tông Hoàng đế còn nghi ngờ Hoàng hậu giả bệnh, nhân cơ hội này đón Thái tử hồi kinh.
Sau đó thấy Hoàng hậu bệnh lâu như vậy vẫn không khá lên, ông ta lại nghi ngờ không biết có phải bản thân mình đã đoán sai rồi không, có lẽ Hoàng hậu thật sự bị bệnh, không phải đang giả vờ.
Ông ta dò hỏi thái y vài lần, thái y cũng nói thẳng bệnh của Hoàng hậu vô cùng kì lạ, thực sự là bệnh nan y khó chữa.
Thậm chí ông ta còn gọi cả Thái Tiêu Tử đến, Thái Tiêu Tử cũng nói mạch tượng của Hoàng hậu rất kì lạ, không phải đang giả bệnh.
Cứ như thế nửa tháng nữa lại trôi qua, Văn Tông Hoàng đế vẫn không đồng ý dán hoàng bảng, sự việc này dường như đi vào ngõ cụt.
Nhưng Ôn Nguyễn đã biết trước việc Hoàng hậu bị bệnh nặng rồi, nàng thở dài nói: “Hoàng hậu nương nương quả là người tàn nhẫn, dùng khổ nhục kế đến mức này, ra tay tàn nhẫn với bản thân mình thật đấy.”
Hoàng hậu: Ai ra tay tàn nhẫn với bản thân mình cơ, đều tại cha ngươi bày trò cả đấy!
Ân Cửu Dã ở bên cạnh nghịch quân cờ, nói: “Hoàng hậu bệnh nặng, đáng ra Thái tử phải hồi kinh thăm bệnh, nếu như Hoàng thượng không đồng ý thì trái với luân thường đạo lý, Hoàng thượng coi trọng thanh danh nhất, nếu như ông ta không muốn bị đàm tiếu, cách tốt nhất là triệu Thái tử hồi kinh.”
Ôn Nguyễn nghĩ một lát rồi nói: “Sợ là rất khó, ta thấy Hoàng đế rõ ràng không muốn Thái tử sống sót trở về, đến bây giờ ngay cả hoàng bảng cũng không muốn dán lên, có nghĩa là không muốn chuyện này lưu truyền tới dân chúng, để tránh bị ý dân bức ép.”
Ân Cửu Dã cười: “Ông ta làm sao chặn được miệng đời chứ? Hơn nữa trong triều còn có ngôn quan, chỉ cần cố ý, chuyện này chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, thậm chí truyền vào Thái Huyền quan, sau khi Thái tử biết, lo lắng cho mẫu hậu cũng có thể yêu cầu hồi kinh.”
Ôn Nguyễn gật đầu: “Huynh nói cũng có lý, người sĩ diện thì thường khổ mà.”
Ân Cửu Dã lại nghĩ, chẳng qua là làm bộ làm tịch thôi, trong Thái Huyền quan làm gì có người.
Việc Hoàng hậu bị bệnh nặng, về tình hay về lý thì Ôn Nguyễn đều nên tiến cung thăm hỏi, chuyện này là không thể tránh khỏi.
Nhưng người đưa Ôn Nguyễn tiến cung là Tĩnh Viễn Hầu, Tĩnh Viễn Hầu cùng Ôn Nguyễn đi vào cung, lại còn không sợ chết mà ở trong ngự thư phòng dây dưa với Văn Tông Hoàng đế.
Ôn Nguyễn đi đến trước giường của Hoàng hậu, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng cô mẫu, nàng thở dài: “Nương nương chịu khổ rồi, sắc mặt cũng không được tươi tắn như hồi trước nữa.”
Hoàng hậu trợn trắng mắt, chỉ muốn chửi tục, nhưng nàng không có chút sức lực nào.
Ôn Nguyễn ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hoàng hậu, nhỏ nhẹ nói: “Thực ra nương nương không cần thiết phải làm như vậy đâu, người giả bệnh là được rồi, nhờ Lạc Lạc giúp nương nương trang điểm như đang bị bệnh, rồi lại mua chuộc thái y là được, dù sao nam nhân đều mắt mù, không nhìn ra thật giả gì cả đâu.”
Hoàng hậu thật sự rất muốn mắng Ôn Nguyễn, ngươi tưởng Hoàng đế là nam nhân bình thường à? Nhưng nàng thật sự không còn chút sức lực nào, chỉ đành trợn trắng mắt một cái.
Ôn Nguyễn vừa thấy đau lòng vừa thấy buồn cười, nàng chống má cười, nói: “Nương nương, có phải người rất muốn mắng thần nữ không?”
“Bây giờ để dành đã, đợi bao giờ người khỏe rồi lại mắng, lúc Thái tử trở về là nương nương sẽ khỏe lại chứ? Nhưng biểu ca Thái tử ở Thái Huyền quan nhiều năm như vậy rồi, dựa theo thái độ của Bệ hạ, thần nữ thấy bệ hạ sẽ không để Thái tử đọc sách, học lễ nghĩa gì nhiều đâu, sau này nương có lẽ phải để ý nhiều hơn.”
“Không sao, bổn cung thấy ngươi rất hiểu lễ nghĩa, về sau ngươi giúp bổn cung dạy hắn đi.”
“Nương nương, người bị bệnh bất ngờ như thế, có phải do cha thần nữ làm không? Thần nữ thấy người giống nương nương không ra tay tàn nhẫn được như thế.”
Nương nương đang bệnh hấp hối bỗng đột nhiên ngồi dậy, tức giận mắng: “Sao lão nương không ra tay tàn nhẫn được như thế, lão nương muốn cứu nhi tử của mình còn không ra tay tàn nhẫn được thì đợi chuyện gì mới ra tay cơ chứ!”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên nhìn Hoàng hậu: “Nương nương thật uy phong!”
Ôn Nguyễn sắp làm Hoàng hậu tức chết rồi, “Ngươi đến đây để chọc tức bổn cung hay sao?”
“Thần nữ nào có dám? Thần nữ thực sự hết lòng tận tâm với nương nương, bây giờ nương nương đã thấy thoải mái hơn nhiều chưa?”
Ôn Nguyễn nhếch miệng cười, lúc nàng tiến cung, lão phụ thân cũng đã dặn dò trước, nếu như nương nương có thể trút giận thì cơ thể sẽ thấy thoải mái hơn nhiều, cho nên Ôn Nguyễn mới cẩn thận chọn từ ngữ, kích thích Hoàng cô mẫu một chút như vậy.
Cô mẫu hất tay Ôn Nguyễn ra, ôm chăn trừng mắt nhìn Ôn Nguyễn: “Sao ngươi đáng ghét thế nhỉ?”
Ôn Nguyễn lại tiến lên phía trước, ôm lấy Hoàng hậu, nhẹ nhàng nói: “Cảm tạ Hoàng cô mẫu vì đã chiếu cố thần nữ những ngày qua, đợi đến khi Thái tử hồi kinh, thần nữ chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ở cửa thành đón huynh ấy.”
“Thôi đừng, lần trước ngươi đón Lữ Trạch Cẩn, lại đón về cỗ quan tài đấy.”
“Làm sao? Bổn cung nói gì sai à?”
“Cô mẫu nói không sai, nhưng nếu cô mẫu đã biết chuyện này, chi bằng cô mẫu nói cho thần nữ là ai đã giết hắn ta.”
“Còn có thể là ai được nữa, óc ngươi là óc heo à? Chỉ có thể là Bệ hạ thôi.”
“Tại sao ư? Tại vì Tấn Thân Vương là vương gia do tiên đế phong sắc, mà các vương gia trước đều phải chết, nếu không thì làm sao Bệ hạ nâng đỡ người mới được? Lữ Trạch Cẩn vừa qua đời thì Lữ gia của Tấn thân vương không có người kế tục, Bệ hạ không cần phải làm gì cả, số mệnh của Lữ gia cũng tự đi đến cuối cùng, đạo lý đơn giản như vậy cũng cần bổn cung phải dạy cho người à?”
Mặt Hoàng hậu hiện lên sự ghét bỏ.
Ôn Nguyễn nhớ lại kết cục của Lữ Trạch Cẩn trong nguyên tác, hắn ta cũng bị biếm đi biên quan chịu khổ sai, cả đời không được hồi kinh, đời thứ ba của Lữ gia không được phép làm quan, Lữ gia của Tấn vương cứ thế đi xuống dốc, không vực dậy lại được.
So với kết cục bây giờ thì không khác biệt gì mấy.
Không biết vì sao mà Ôn Nguyễn thấy lạnh cả sống lưng.
Tại vì trung tâm của tất cả những việc này đều chỉ hướng về một người, Thịnh Nguyệt Cơ.
Ôn gia cũng vậy, Lữ gia cũng thế, nguyên nhân khiến cho hai Hầu gia sa sút đều có liên quan đến Thịnh Nguyệt Cơ
Xem ra, nàng ta không phải là người của Tam Hoàng tử, mà là người của Văn Tông Hoàng đế.
Sao Văn Tông Hoàng đế có thể làm được?
Ông ta sai Thịnh Nguyệt Cơ quyến rũ Lữ Trạch Cẩn, điều này đương nhiên sẽ chọc giận Hữu Thừa tướng có hôn ước với nhà hắn ta, nhưng ông ta lại không cho hai nhà giải trừ hôn ước, vẫn cứ nối duyên cho bọn họ, điều khiển những thế gia vọng tộc này, khiến cho bên ngoài nhìn vào thì thấy bọn họ luôn luôn có quan hệ lợi ích, hình thành hiệp nghị để chống lại Ôn gia.
Nhưng thực chất, bọn họ đã sớm mỗi người một ngả rồi, chỉ đợi một thời cơ là có thể li gián, xử lí từng nhà.
Mà thời cơ đó chính là lúc Vu Duyệt bị Lữ Trạch Cẩn làm hại.
Bất kể là như thế nào, Lữ Trạch Cẩn cũng không có kết cục tốt đẹp, hoặc là rời kinh làm khổ sai, hoặc là chết, sự xuất hiện của Ôn Nguyễn sẽ không làm thay đổi được gì cả, vì đây là kết cục không thể thay đổi mà Văn Tông Hoàng đế đã sắp xếp sẵn.
Cũng giống như việc ông ta sắp đặt kết cục của Ôn Bắc Xuyên là xử trảm mãn môn vậy, việc Ôn Nguyễn trong tiểu thuyết cầu Văn Tông Hoàng đế hạ chỉ ban hôn cũng chỉ là một thời cơ vừa vặn mà thôi.
Đây có khác gì đưa đầu cho Văn Tông Hoàng đế đâu.
Ôn Nguyễn trong nguyên tác đáng thương thật, lúc đấy nàng làm sao suy nghĩ thấu đáo được những việc này?
Kể cả Ôn Nguyễn bây giờ, nếu như không nhờ Hoàng hậu biết được Văn Tông Hoàng đế muốn động thủ với Tấn Thân vương, nàng cũng không đoán được chân tướng về cái chết của Lữ Trạch Cẩn, lại càng không liên tưởng được chỗ dựa lớn nhất của Thịnh Nguyệt Cơ là Văn Tông Hoàng đế.
Vị khách thần bí trong biệt viện đó, không phải là Thục Quý Tần, cũng không phải là Tam Hoàng tử, mà là Văn Tông Hoàng đế.
Tất cả mọi việc đều là do bọn họ gánh tội thay cho Văn Tông Hoàng đế.
Chẳng trách ngày đó Tam Hoàng tử bị Thịnh Nguyệt Cơ hãm hại trên thuyền hoa, Thái Tiêu Tử lại bảo y đừng giết nàng ta, bởi vì đây là việc Văn Tông Hoàng đế sắp đặt.
Có một lần Tam Hoàng tử suýt nữa lỡ lời nói ra đại ca bị Thịnh Nguyệt Cơ mê hoặc, không phải do tầm nhìn, hiểu biết của Thinh Nguyệt Cơ mà là có nguyên nhân khác.
Bây giờ nghĩ lại, người bày mưu tính kế cho Thịnh Nguyệt Cơ chính là Văn Tông Hoàng đế.
Ông ta hận Ôn gia như thế, hận Tĩnh Viễn Hầu cưới nữ tử mà ông ta yêu nhất, vì thế ông ta hủy hoại nhi tử của Tĩnh Viễn Hầu cũng coi như là báo thù được.
Văn Tông Hoàng đế đã dệt một tấm lưới, thoạt nhìn thì tất cả mọi việc không liên quan gì đến nhau, sau đó dùng một nữ ca cơ phong lưu, tầm thường liên kết tất cả mọi chuyện lại; còn ông ta thì ngồi ở đằng sau, đợi cả hai lưỡng bại câu thương mới buông câu hưởng lợi.
Dù sao ai mà nghĩ ra được, đường đường là thiên tử mà lại có liên hệ mật thiết với một ca cơ thanh danh bê bối như vậy đâu?
Mà Thái Tiêu Tử rất có thể chỉ là người yểm hộ cho ông ta thôi, người thật sự bảo vệ Thịnh Nguyệt Cơ không phải là Thái Tiêu Tử, mà là Văn Tông Hoàng đế.
Văn Tông Hoàng đế đáng sợ thật đấy.
Quả nhiên tập hợp đủ bảy viên ngọc rồng thì có thể triệu hoán rồng thần , mà rồng thần ở đây là Văn Tông Hoàng đế.
Buồn cười nhất là, sợ là đến cả Thịnh Nguyệt Cơ cũng không biết, người đứng sau lưng mình là Văn Tông Hoàng đế, nàng ta hoàn toàn không biết bản thân mình bị cuốn vào ván cờ to nhường nào.
Ôn Nguyễn nghĩ đến những việc này, cảm thấy sợ hãi trong lòng, Hoàng hậu ngày nào cũng phải ở bên cạnh vị Hoàng đế thâm sâu khó dò này chắc cũng mệt mỏi lắm nhỉ?
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Hoàng hậu hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...