Đỡ eo

Sắc mặt Thái Tiêu Tử hơi phức tạp, hắn ta nhìn Âm Cửu Dạ một lúc.
Nhưng không động thủ.
Hắn ta ngồi xuống ghế bên cạnh Âm Cửu Dạ, nâng ly nhấp một ngụm rượu: "Ta không muốn giết ngươi."
“Nói như ngươi có thể giết được ta vậy.” Âm Cửu Dạ buồn cười.
Thái Tiêu Tử lại nói: "Bệ hạ lo ngươi sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Ôn gia, nếu hôm nay ông ta đến Ôn phủ, ngươi tỏ ra ngu dốt, thu liễm một chút, ông ta sẽ cảm thấy ngươi tầm thường, cũng sẽ không nổi sát tâm với ngươi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chờ một chút." Âm Cửu Dạ giơ tay ngăn lời hắn ta nói: "Coi bộ ngươi đang mở lòng tâm sự với ta? Ngươi và ta… cũng không thân thiết đến thế nhỉ?"
“Ta không muốn giết bất cứ ai."
"Ừm.” Ngươi chỉ khiến ta suýt tàn phế thôi.
“Ta nghĩ ngươi là người thông minh, đáng lẽ đã biết ta không ở bên phe tam hoàng tử.”
"Ta biết, ngươi là người hoàng đế tặng cho tam hoàng tử, vừa giám sát vừa bổ trợ hắn ta, nếu không chỉ dựa vào đầu óc của tam hoàng tử, chẳng phải kẻ địch của cả Ôn gia."
“Không sai.” Thái Tiêu Tử cúi đầu, giọng nói nhẹ tênh: “Tam hoàng tử rơi vào tình cảnh như vậy, cũng một phần là tại ta, ta biết tam hoàng tử sẽ đi vào ngõ cụt, là do ta đã đẩy hắn ta vào con đường đó.”
"Chà, ngươi định là có ý định xấu nhưng vẫn muốn có danh tiếng tốt à? Đừng nói với ta là ngươi đang đấu tranh, thấy áy náy.”
"Không phải thế, chỉ là ta không biết, cuộc tranh đấu không biết điểm dừng này chừng nào mới kết thúc.”
"Ngươi đưa thái tử trở về, thì không phải là xong chuyện rồi à?”
"Hắn ta rời khỏi Thái Huyền quan mới mau chết, với lại, chuyện hắn ta về kinh, ta cũng không thể quyết định.”
Âm Cửu Dạ liếc hắn ta một cái, chuyện gì vậy, ai cũng chắc chắn hắn phải chết đúng không? Thế giờ hắn là một con quỷ chắc?
Hắn buồn cười rót rượu, nhấp một ngụm: "Thái Tiêu Chân nhân, ngươi nên nói những lời này cho hồng nhan tri kỷ của ngươi thì hơn. Ta là gì của ngươi, là kẻ thù đấy, ngươi nói mấy thứ này với ta làm gì.”
“Thánh Nguyệt Cơ?” Thái Tiêu Chân nhân cười nói: “Nếu nàng hiểu được những điều này, sẽ không có kết cục như vậy.”
“Nữ nhân tự hạ thấp mình, cũng không thể khiến ngươi vĩ đại hơn.” Âm Cửu Dạ cười nói: “Cho dù ta rất hận nàng.”
Thái Tiêu Tử đặt phất trần lên bàn, ngước mắt nhìn Âm Cửu Dạ: "Ngươi đi đi, tránh xa Ôn gia, đừng thành hôn với Ôn cô nương, ta có thể nói với bệ hạ, ngươi đã chết rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ Âm Cửu Dạ thật không hiểu ý của Thái Tiêu Tử, người này bị sao vậy?
Thái Tiêu Tử nói: "Ta nói rồi, ta chưa từng muốn giết người."

"Nhưng ta sẽ không lấy ai ngoài Ôn Nguyễn."
"Đối đầu với Thiên gia, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp."
“Con người ta không tin tà đạo, không thử làm sao biết?"
“Thế thì xin đắc tội.”
Âm Cửu Dạ và Thái Tiêu Tử đánh nhau kịch liệt, đất đá tung bay, sao trăng vụt tắt.
Từ Hoa hai tay chống cằm ngồi sau cửa, nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, hắn bắt đầu thở dài không dứt, cảm thấy sầu muộn.
Hắn nhớ lúc ở Thái Huyền quan, kinh mạch toàn thân của Âm Cửu Dạ đứt đoạn, hắn nằm trên giường như kẻ tàn phế, nhưng khi đó hắn đã bộc lộ ra trí tuệ phi phàm.
Lúc tiểu đạo đồng ở Thái Huyền quan đến cho hắn ăn, hắn cố tình khiêu khích người đó, nói chờ khi hắn bình phục, sẽ giết hết thảy người trong cái đạo quán này để báo thù cho hắn.
Tiêu Đạo Đồng khinh thường nói, loại người vô dụng như ngươi, cả đời chỉ có thể nằm chờ chết trên giường, tuyệt đối không có khả năng đứng lên lần nữa.
Âm Cửu Dạ nói, tại sao không, ngươi chờ đi, một ngày nào đó ta đứng lên được, ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Sắc mặt của Tiêu Đạo Đồng thay đổi, ánh mắt hoảng loạn, hỏi Âm Cửu Dạ có phải đã đọc Tằm Kinh của Thái Huyền quan hay không.
Tằm Kinh.
Sau đó, Âm Cửu Dạ cố gắng hết sức, lấy được một cơ hội đọc sách, khi đó hắn đã quen giữ im lặng, học được cách giấu tất cả những hận thù vào sâu trong lòng, giả vờ thành kẻ đã từ bỏ đấu tranh, chỉ còn chờ chết ở cô đảo đó.
Mọi người đều coi hắn như phế vật, hắn trải qua bao ngày đêm, bao nhiêu toan tính, cuối cùng cũng tìm được quyển Tằm Kinh.
Tằm chết, bướm sinh, phá kén mà ra, thành nhộng sống tiếp.
Từ Hoa nhớ đến những lúc nửa đêm, Âm Cửu Dạ đau đến run người, mồ hôi ướt áo, nhưng hắn không dám phát ra tiếng.
Hắn phải đau tới mức nào?
Đau đến nỗi Âm Cửu Dạ chưa bao giờ kêu khổ, trong mắt lại hiện lên sự tuyệt vọng, thậm chí từng nghĩ đến cái chết.
Những kinh mạch đứt đoạn kia lại cùng nhau nối lại, nối không đúng chỗ hắn phải tự mình cắt đứt, hắn đau đến lăn lộn, cắm sâu ngón tay vào lòng đất, đất nâu vàng bị máu nhuộm đỏ tươi.
Những đau đớn thống khổ lúc đó, ngày qua ngày bóp méo Âm Cửu Dạ, hắn im lặng mấy năm trời, lúc thời cơ chín mùi, hắn giết hết tất cả người trong đạo quán.
Hắn dùng mạng người để giải tỏa lòng thù hận ngập trời một cách điên cuồng.
Những kẻ vũ nhục hắn, nói hắn là hoàng tử sống kiếp nô lệ thấp hèn, những kẻ bắt hắn làm trò cười buộc hắn bò lổm ngổm như giun đất, những kẻ nói hắn người cũng như danh, là đồ con hoang.
Hắn giết sạch không chừa một người.
Chỉ chừa lại Triệu Trung.

Vị đạo sĩ đó cảm thấy thương hại hắn, xin giúp hắn có sách để đọc, để giết thời gian.
Nhưng Triệu Trung vẫn chết, chết trong tay hai trưởng lão của Thái Huyền quan, trong cơn tức giận, Âm Cửu Dạ đã dùng hết sức giết chết hai vị trưởng lão, nhưng hắn cũng bị tổn thương tâm mạch, nhiều năm không khỏi .
Sau này Âm Cửu Dạ mới biết Triệu Trung là người Ôn gia, trong phòng của hắn ta có một chồng thư thật dày với Tĩnh Viễn Hầu, nội dung không có gì nhiều, chủ yếu hỏi thăm tình hình gần đây của thái tử, cũng chẳng lộ ra chút quan tâm nào cả.
Khi đó Âm Cửu Dạ cũng không biết Triệu Trung có phải là người Ôn gia phái tới để theo dõi hắn hay không, về sau hắn ta tranh thủ được rất nhiều chỗ tốt cho Âm Cửu Dạ, cũng có thể chỉ là lòng tốt của Triệu Trung.
Hoặc là, Triệu Trung được Ôn gia cử đến bảo vệ hắn.
Lúc đó Âm Cửu Dạ không tin bất cứ ai.
Vì vậy hắn đến Ôn gia làm môn khách, muốn thử thái độ của Ôn gia, có điều nếu Ôn Nguyễn không xuất hiện, Âm Cửu Dạ vẫn sẽ không tin Ôn gia.
Bởi vì người nhất quyết đưa Âm Cửu Dạ đến Thái Huyền quan không phải bệ hạ, mà là Ôn Trọng Đức.
Đó là nguồn gốc của mọi sự đau khổ.
Cho nên nghĩ lại, Âm Cửu Dạ phải yêu Ôn Nguyễn biết bao nhiêu, mới đành lòng tạm thời buông tay như thế.
Nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, Từ Hoa ngẩng đầu thở dài, muốn bảo Cửu Dạ từ bỏ Ôn Nguyễn, hắn sẽ thà ngọc nát đá tan, đừng ai mong sống tốt. 
Ngoài cửa, trong sân viện, ánh mắt Âm Cửu Dạ khát máu, đánh nhau với Thái Tiêu Tử đến khó tách rời.
Thái Tiêu Tử kinh ngạc nhìn Âm Cửu Dạ, lui về phía sau mấy bước.
Âm Cửu Dạ che giấu rất tốt, nhưng vừa rồi có một chiêu khiến Thái Tiêu Tử nhìn ra manh mối, hắn ta kinh ngạc hỏi: "Tằm Kinh*?"
Âm Cửu Dạ cười: "Thèm muốn* cái gì? Ta chẳng thèm thân thể của ai cả."
(*Tằm Kinh (canjing) gần âm với thèm muốn (chanjing))
"Ngươi là người của Thái Huyền quan? Là môn hạ của ai!"
"Ngươi biết Triệu Trung không?"
"Triệu Trung?"
Âm Cửu Dạ thừa lúc Thái Tiêu Tử mất tập trung, vỗ một chưởng vào ngực Thái Tiêu Tử.
Thái Tiêu Tử phun ra một ngụm máu, vấy lên đạo bào sạch sẽ, hắn ta lui về phía sau mấy bước: "Triệu Trung tuyệt đối không có loại võ công này!"
"Ngươi lại biết là không có?”

Người nói lời này không phải Âm Cửu Dạ, mà là... Tĩnh Viễn Hầu, Ôn Trọng Đức.
Ôn Trọng Đức đang đứng ở cửa Ngư Tiếu quán, ông chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Thái Tiêu Tử: “Nửa đêm cẩu đạo sĩ như ngươi không tĩnh tọa không tu hành cũng không chịu đi ngủ, lại chạy đến chỗ này, ngươi muốn giao lưu võ nghệ với Âm Cửu Dạ à?”
“Tĩnh Viễn Hầu?” Thái Tiêu Tử ngày càng khó hiểu.
Âm Cửu Dạ cũng nghi hoặc.
Tĩnh Viễn Hầu chậm rãi đi vào, liếc mắt nhìn Âm Cửu Dạ, rồi đi tới trước mặt hắn, nhìn Thái Tiêu Tử mỉm cười: "Triệu Trung, là người của ta."
Lại chỉ vào Âm Cửu Dạ: "Hắn, người của Triệu Trung."
"Tay của Tĩnh Viễn Hầu cũng thật dài, thò vào tận Thái Huyền quan!"
"Ta thò vào đấy rồi sao, đừng tưởng cái quan nát bét gì đó của ngươi là thánh địa gì, người ngoài không vào được chắc? Năm đó ta đưa thái tử vào Thái Huyền quan của ngươi, rồi tìm người âm thầm chiếu cố hắn, đã thế thì sao nào?”
"Nếu bệ hạ biết chuyện này..."
“Ngươi không nói ta cũng không nói, bệ hạ làm sao biết?” Tĩnh Viễn Hầu cười cười: “Thái Tiêu Tử, ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng, ngươi rời khỏi đạo quán mấy năm, ngoài mặt bệ hạ không nói gì, nhưng khó tránh thấy bất mãn trong lòng, nếu bệ hạ biết được chuyện của Triệu Trung, ông ta nên phạt ngươi tội gì đây?”
"Cho dù bệ hạ muốn phạt, ông thoát được sao?”
"Tại sao không, ta quen một người muốn làm đạo sĩ, nên ta giới thiệu Thái Huyền quan thiên hạ đệ nhất cho hắn ta, thế thì có vấn đề gì?”
"Bệ hạ có bất mãn đi nữa thì làm gì được ta? Thái Tiêu Tử, Ôn gia cũng không dễ đối phó như vậy, nếu lúc này bệ hạ ra tay công kích Ôn gia, thì cũng lưỡng bại câu thương, ta đây không sợ, tuy chỉ là danh gia vọng tộc, nhưng ông ta là thiên tử triều đình, món nợ này rất dễ giải quyết nhỉ?"
“Vậy người này cũng là người của ngươi?” Thái Tiêu Tử nhìn Âm Cửu Dạ.
"Đúng vậy, hắn vốn họ Triệu, đừng nói ngươi thật sự tin ta sẽ giao nữ nhi cho một tên không rõ lai lịch chứ? Đương nhiên ta phải biết tận gốc rễ của hắn mới yên tâm được.”
"Mưu kế của Tĩnh Viễn Hầu quả là thâm sâu."
“Thâm với sâu cái gì, chỉ lo trước khỏi họa mà thôi.” Tĩnh Viễn Hầu vẫn cười, dáng vẻ đơn thuần thành thật: “Chuyện hôm nay cho qua, bệ hạ kêu ngươi giết Cửu Dạ, nhưng ngươi giết người không thành, còn trúng một chưởng, về dưỡng thương cho tốt đi. Ta tin bệ hạ sẽ không khó dễ ngươi, ngày sau lại chiến tiếp, dù sao ngày tháng vẫn còn dài.”
Thái Tiêu Tử nhìn Âm Cửu Dạ một lúc, không biết có phải hắn ta đã bị Tĩnh Viễn Hầu thuyết phục hay không.
Nhưng rõ ràng nếu hắn ta tiếp tục, đã không còn ở thế thượng phong.
Thái Tiêu Tử vụt qua tường rời đi.
Tĩnh Viễn Hầu quay lại vỗ một phát lên người Âm Cửu Dạ, nhảy dựng lên chửi: “Tiểu tử thối, người có quan hệ gì với Triệu Trung?”
Âm Cửu Dạ: Mém chút còn tưởng ông biết hắn là ai rồi, ai dè cả buổi cũng ngơ ngơ.
Âm Cửu Dạ chớp chớp mắt: "Ta là cậu bé hái thuốc dưới chân núi, Triệu Chân nhân thường xuyên xuống núi, nên ta mới biết hắn."
"Hắn dạy võ công cho ngươi?"
"Đúng. Đúng cái đầu ngươi! Ngươi nghĩ ta già rồi nên hồ đồ chắc, võ công Triệu Trung thế nào chẳng lẽ ta không biết?"
"Ta thông minh bẩm sinh, có thể suy một ra ba."
"Sao không nói tự ngươi học thành tài luôn đi?"

"Thế thì giả quá."
"Chứ như thế thì không giả chắc!"
Âm Cửu Dạ mỉm cười.
“Thôi, nếu tiểu tử ngươi dám lừa ta, ta sẽ mở sọ của ngươi!” Tĩnh Viễn Hầu lại chỉ chỉ đống hỗn độn trong viện: “Dọn dẹp đi, nói cho cùng cũng là địa bàn của Ôn gia, để ngươi phá thế, không cần tiền à!” 
“Vâng, tiểu tử hiểu, cung tiễn Hầu gia.” Âm Cửu Dạ chắp tay.
Sau khi Tĩnh Viễn Hầu rời đi, Âm Cửu Dạ vẫn đứng ở trong sân, nhìn về phía cửa, vẻ mặt nghi ngờ.
Vừa rồi Ôn Trọng Đức tự bịa đặt lời nói giải vây giúp hắn, hay là… còn có nguyên nhân khác?
Từ Hoa lặng lẽ bước ra, vỗ vai Âm Cửu Dạ: "Lão đầu này đoán ra được ngươi là ai hay chưa vậy?"
"Không biết, nếu dễ đoán được tâm tư của ông như vậy, thì đã không phải là cáo già."
"Nếu Tĩnh Viễn Hầu nghi ngờ rồi thì sao?"
"Không nghi ngờ thì tốt hơn à?"
"Là sao? Ngươi đội não lên chỉ để trông cao hơn à?"
“Nếu Tĩnh Viễn Hầu nghi ngờ, chẳng phải sẽ càng giúp đỡ cho thái tử sao?”
"Sao ta thấy, ông ta có thể hành chết ngươi nhỉ?"
"Là sao? Ngươi đội não lên để trông cao hơn à?"
"Từ Hoa?"
"Sao nào, ngươi được phép bắt nạt người khác, nhưng không cho ai cười nhạo ngươi? Ngươi cũng đừng quên mất, lúc đầu là ông ta kiên quyết đưa ngươi vào Thái Huyền quan, ông ta vẫn luôn viết thư qua lại với Triệu Trung, làm sao mà không biết ngươi hận chuyện này thấu xương chứ? Nếu như ngươi hồi kinh, sau này làm hoàng đế, ông ta còn sống tốt được sao? Nói không chừng cũng không chịu gả Ôn Nguyễn cho ngươi.”
"Nói cũng có lý."
"Hay là gạo nấu thành cơm trước đi?"
"Ta nấu ngươi trước đã."
"Ta thích nữ tử! Chúng ta làm huynh đệ nửa đời rồi, ngươi đừng có suy nghĩ gì với ta! Ta không thuận theo đâu."
"Cút!"
Từ Hoa cút lẹ, cút được hai bước lại quay đầu lại: "Cửu nguyệt đại dã bạch, thương sầm tủng thu môn. Vượt qua sinh tử, vạn thọ vô cương."
Âm Cửu Dạ cười khẽ: "Đa tạ."
Từ Hoa vừa bước tới cửa, ngàn vạn mũi tên nhọn ầm ầm ập xuống như mưa rào!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui