Thái Tiêu Tử lặng im một hồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta vẫn khuyên: “Bệ hạ, cho dù không có Âm Cửu, sau này cũng sẽ có người khác.”
Văn Tông Hoàng Đế đặt bút xuống, nhìn Thái Tiêu Tử, cười hỏi: “Ngươi cho rằng trẫm chỉ vì một nữ nhân mà giết hắn sao?”
Thái Tiêu Tử cúi đầu im lặng.
Văn Tông Hoàng đế cười nói: “Hôm nay ta đi gặp hắn, lần đầu tiên diện thánh, hắn không bối rối hoảng loạn, rất bình tĩnh đối đáp với trẫm, Ôn Trọng Đức cũng rất quý trọng hắn, Thái Tiêu Tử, hắn là Ôn Bắc Xuyên thứ hai, thậm chí còn xảo quyệt mưu mô hơn Ôn Bắc Xuyên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái Tiêu Tử cau mày: “Ý của bệ hạ là…”
"Trẫm nhất định phải chấn chỉnh Ôn gia, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, con quái vật này cắm sâu gốc rễ trong triều, bề ngoài Ôn Trọng Đức có vẻ như đang thoái vị về hưu, nhưng trẫm không tin thật sự là như vậy.”
"Mỗi khi thượng triều, nhìn đám quan văn quan võ triều Mãn Thanh, trẫm luôn tự hỏi có bao nhiêu người trong đây là thủ hạ của Ôn Trọng Đức, trước mỗi tối say giấc, trẫm cũng sẽ nghĩ, nếu khi đó Ôn Trọng Đức có giao tình với mấy vị hoàng tử khác, hoàng vị bây giờ, phải chăng chẳng liên quan gì tới trẫm hay không.”
“Năm đó lúc thế lực Ôn Trọng Đức lớn mạnh, hô mưa gọi gió khắp nơi, văn võ bá quan đều cho rằng ông ấy thật sự là người đứng đầu, âm thầm xưng ông thành nhiếp chính vương, thánh chỉ của trẫm cũng không bằng một câu nói của ông ta.”
“Trẫm mất tròn mười năm, mới gây dựng được chút thế lực trong triều, mười năm ấy, mỗi ngày trẫm đều không dám ngủ sâu, sợ đêm nào đó đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Ôn Trọng Đức đứng trước giường trẫm, giết chết trẫm, đoạt lấy ngai vàng.”
“Mười năm ấy đã dạy cho trẫm một đạo lý, thần tử trung thành hay không không quan trọng, quan trọng là trẫm có thể dùng được hay không, bây giờ nhìn ra, Ôn Trọng Đức không thể.”
“Nguyễn Nguyễn chẳng qua chỉ là trẫm có chút không cam lòng mà thôi, nàng không ảnh hưởng gì đến quyết định của trẫm, nếu như cần thiết, nàng cũng có thể chết.”
Thái Tiêu Tử nghe lời trong lòng của Văn Tông Hoàng Đế, chắp tay nói: “Bần đạo đã hiểu.”
Văn Tông Hoàng Đế cười nhạt nói: “Tuy Âm Cửu nói mình không có tâm triều chính, nhưng nếu hắn thật sự vào Ôn gia, Ôn gia sẽ như hổ thêm cánh, hơn nữa, vào Ôn gia rồi mà còn nói vô tâm với triều đình, cũng thật nực cười. Hắn không kính Thiên gia, không kính hoàng thất, còn dám đánh lão tam, người như vậy, giết chết quân vương hắn cũng dám làm.”
Thái Tiêu Tử nghe vậy vội vàng cúi thấp người: “Bệ hạ nặng lời.”
“Ngươi đi đi.” Văn Tông Hoàng Đế lại cầm bút lên, vẫn là viết chữ, nhưng nét chữ không còn lộn xộn mà tựa như rồng bay phượng múa, hoa lệ mà uy nghiêm.
Sau khi Văn Tông Hoàng Đế rời khỏi Ôn gia, Âm Cửu Dã cũng không lập tức rời đi, hắn ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện với người Ôn gia.
Nhị Cẩu Tử chạy quanh phòng với tiểu Tiên Miêu của mình.
Tiểu Tiên Miêu là một chú mèo Ragdoll, đẹp thì thật sự rất xinh đẹp, nhưng nó rất nhút nhát, luôn tỏ vẻ đáng thương, Ôn Nguyễn nhìn mà thương mến, nhẹ nhàng bế nó vào lòng dỗ dành.
Ôn Bắc Xuyên nói: “Âm Cửu, hay là từ giờ trở đi ngươi ở lại Hầu phủ đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm Cửu Dã trêu chọc con mèo trắng nhỏ trong lòng Ôn Nguyễn, cười nói: “Trước khi thành hôn đã vào phủ ở, cái danh ăn cơm mềm của ta chắc chắn vững như bàn thạch.”
Ôn Bắc Xuyên nghe xong cười nói: “Ngươi ở chỗ này sẽ tốt hơn.”
Âm Cửu Dã cảm tạ: "Ta biết đại công tử lo lắng bệ hạ sẽ hại ta, nhưng ở trong phủ sẽ mang tiếng xấu cho Ôn Nguyễn, ta cũng không yếu hèn tới mức phải trốn trong Hầu phủ, đại công tử cứ yên tâm.”
“Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không ép được, mọi việc đều phải cẩn thận, nếu có chuyện gì cứ đến phủ tìm chúng ta.”
"Đa tạ đại công tử."
Tĩnh Viễn Hầu nghe Âm Cửu Dã nói, âm thầm gật đầu, ông rất hài lòng, hắn không sợ gặp chuyện, cũng rất lễ phép, có chừng mực.
Ôn Nguyễn tiễn Âm Cửu Dã ra phủ, lúc chia tay, Ôn Nguyễn đặt con mèo trên tay xuống, dang rộng vòng tay lao vào lòng Âm Cửu Dã: “Hôm nay huynh vất vả rồi.”
Thân hình mềm mại và hương thơm cơ thể của thiếu nữ tràn vào lòng Âm Cửu Dã, khiến hắn hơi ngơ ngác, sau đó mới giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Ôn Nguyễn, tựa cằm lên đỉnh tóc nàng: “Vậy nàng định thưởng cho ta thế nào đây?”
Ôn Nguyễn ngẩng mặt lên trong lòng hắn: “Ta chỉ khách sáo chút thôi, huynh còn tưởng là thật à?”
Âm Cửu Dã cười đến mắt lấp lánh ánh nước: “Ăn cơm mềm phải có bộ dáng của ăn cơm mềm.”
“Vậy nên đậu hũ nên ăn cũng phải ăn cho bằng được à?”
Âm Cửu Dã vô thức liếc nhìn trước người Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn rút tay nâng cằm hắn lên, di dời tầm mắt của hắn, nàng hỏi: “Huynh nhìn đi đâu đấy?”
“Nhìn đậu hũ.”
“Đồ lưu manh!"
“Nàng chiếm tiện nghi của ta trước, nàng nhào vào lòng ta, rồi giờ lại nói ta lưu manh à?”
“Ta còn có thể lưu manh hơn.”
Ôn Nguyễn kiễng chân, ngước đầu nhắm thẳng vào môi hắn.
Âm Cửu Dã lợi dụng chiều cao, ngửa ra sau một chút, Ôn Nguyễn hôn không tới.
Ôn Nguyễn trừng mắt, huynh dám trốn?
A Cửu, cánh huynh cứng rồi đúng không?
“Thấp xuống!” Ôn Nguyễn trừng mắt nạt hắn một tiếng.
Âm Cửu Dã nhịn cười, lẽ ra hắn nên chủ động.
Hắn cúi người xuống, dùng đôi môi mỏng mát lạnh nhẹ nhàng hôn lên trán Ôn Nguyễn.
Hắn tựa vào trán Ôn Nguyễn, nhìn vào mắt nàng, dịu dàng nói: “Dù gặp phải Thịnh Nguyệt Cơ hay Văn Tông Hoàng Đế, những thứ này liên quan đến sắc dục, bẩn đến mức khiến người ngạt thở. Ôn Nguyễn, ta muốn để lại một nơi sạch sẽ bên nàng, để nàng biết rằng, trên thế giới này không phải ai cũng như nhau, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện giường chiếu.”
Ôn Nguyễn cười nói: “Không giống nhau. Rung động vì tình khác với chỉ biết đến dục vọng, ta vẫn chưa suy sụp tới mức mất hết niềm tin với con người, cũng sẽ không như vì mắc nghẹn mà bỏ miếng ăn.”
“Nàng vẫn luôn mạnh mẽ, nhưng ta muốn cho nàng thứ tốt nhất.” Âm Cửu Dã cười nói.
Ôn Nguyễn không khỏi nghĩ, nếu bọn nàng không thành hôn được, chẳng lẽ mình phải thủ tiết cả đời sao? Thế thì thảm quá nhỉ?
Nhưng nàng chỉ nghĩ, cười thầm một tiếng.
“Nàng cười cái gì?” Âm Cửu Dã khó hiểu.
“Cười huynh tuổi còn trẻ mà đã cổ hủ cứng nhắc, như một vị cổ giả.”
“Cổ giả thì tốt chứ sao, cổ giả chính trực ngay thẳng, cố định khó đổi, cả đời chỉ thích một người."
“Huynh đang tán tỉnh đấy à?”
“Nàng có thể không vạch trần trực tiếp như vậy.”
Ôn Nguyễn cười híp mắt, chỉnh lại vạt áo trước, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng nhất định sẽ làm chuyện gì đó với huynh, nếu như huynh đánh không lại, đừng chạy ra bên ngoài như lúc trước, cứ đến Ôn gia, nhảy tường vào Xuân Vĩnh Quế là được.”
"Nàng đang mời ta tối đến gặp riêng nàng ư?"
“Ta sợ lão cổ giả như huynh không dám tới.”
“Ta dám tới, nàng dám để ta ở lại sao?”
“Huynh cứ thử đi rồi biết.”
Âm Cửu Dã nhếch môi, áp đầu Ôn Nguyễn vào ngực mình, dịu dàng nói: “Không sao đâu, nàng yên tâm.”
Ôn Nguyễn “ừm” một tiếng, nhưng nói thật sự không lo lắng, thì không thể nào.
Nàng cũng đoán được, Văn Tông Hoàng Đế sẽ phái Thái Tiêu Chân nhân tới.
Lần trước A Cửu không đánh lại hắn, hai người bất phân thắng bại, nhưng lần này thì sao?
Ôn Nguyễn nói: “Đánh không lại thì chạy, không mất mặt, ta không chê cười huynh.”
“Ta chưa bao giờ lâm trận chạy trốn.” Âm Cửu Dã nói: “Ta là nam nhân của nàng, nàng gặp chuyện sẽ cứng, đương nhiên ta cũng không mềm.”
Ôn Nguyễn lại nghĩ, A Cửu, huynh đang kể chuyện màu vàng à? Đang lái xe đấy hả? (vàng/lái xe=sex)
Âm Cửu Dã cười có chút xấu xa, Ôn Nguyễn khẳng định, người này đang lái xe.
Nàng đá nhẹ Âm Cửu Dã: “Mới nói huynh chính trực, bây giờ lại như thế.”
Âm Cửu Dã cười, xoa xoa đỉnh tóc nàng: “Trở về đi, ta không sao.”
Đêm đến, Ôn Nguyễn ôm ragdoll ngồi trong tiểu viện Xuân Vĩnh Quế, nàng đặt tên cho nó là "Kê Thối Tử", Nhị Cẩu Tử bày tỏ rất không hài lòng, nó tên “Nhị Cuồng Cẩu tử” thì thôi đi, sao lại đặt cái tên quê mùa như thế cho tiểu Tiên Miêo của nó!
Ôn Nguyễn không thuận theo, cuối cùng cũng có thể đặt là “Nhị Cẩu Tử” và “Kê Thối Tử”, không muốn đổi tên khác.
“Kê Thối Tử” rất ngoan, ngoan gấp trăm lần Nhị Cẩu Tử, lúc trước vật nhỏ này bị ngược đãi, sau khi ở chỗ Ôn Nguyễn luôn rất nghe lời, thậm chí còn lấy lòng chủ mới, sợ sẽ bị hành hạ nữa.
Vật nhỏ ngoan ngoãn rúc vào lòng Ôn Nguyễn, há há miệng, không phát ra tiếng, nhưng đôi mắt tròn xoe, thịnh thế mỹ mèo, Nhị Cẩu Tử đúng là đứng trên đỉnh cuộc đời.
Ôn Nguyễn đang vẫy chiếc quạt nhỏ bằng gỗ đàn hương, bế “Kê Thối Tử” trên tay, nhìn mây mỏng giăng ngang trời, vừa mong thấy Âm Cửu Dã nhảy tường vào, vừa không muốn hắn đến.
“Nguyễn Nguyễn, ngươi lo lắng thế, hay là để ta đi xem thử?” Nhị Cẩu Tử liếm chân mình hỏi.
“Không cần, nếu như xảy ra chuyện gì, A Cửu còn phải cứu ngươi, ngươi cứ ở lại đây đi.” Đây cũng là nguyên nhân Ôn Nguyễn không đi Ngư Tiều quán cùng Âm Cửu Dã.
Nhiều lúc không phải cứ gắn bó bên nhau mới là tình yêu quý hơn vàng, gian nan cũng không sợ, lúc không giúp được, không kéo chân đã là sự giúp đỡ tốt nhất.
Nàng rất lý trí, cũng rất bình tĩnh.
“Tiểu muội.” Ôn Bắc Xuyên từ ngoài sân gọi vào.
“Đại ca vào đi.” Ôn Nguyễn ôm Kê Thối Tử đứng dậy.
Ôn Bắc Xuyên bế Kê Thối Tử từ trong lòng Ôn Nguyễn: “Con mèo này còn hợp với muội hơn con trước, xinh đẹp hơn rất nhiều."
Nhị Cẩu Tử:... Ông đây đẹp trai được chưa!
Ôn Nguyễn cười: “Sao đại ca lại qua đây?”
“Ta sợ muội lo lắng, cho nên tới tìm muội.” Ôn Bắc Xuyên ngồi xuống nói: “Vốn dĩ ta định phái thủ hạ tới canh giữ Ngư Tiếu quán, nhưng cha nói, đi tới đó cũng là nộp mạng, nên ta đành thôi.”
Ôn Nguyễn gật đầu: “Ừm, võ công của Thái Tiêu Chân nhân huyền diệu, người bình thường không phải là đối thủ của hắn ta.”
Ôn Bắc Xuyên nói: "Ta chờ cùng ngươi."
Âm Cửu Dã bưng một vò rượu, ngồi trong tiểu viện Ngư Tiếu quán, thưởng rượu cùng với Từ Hoa.
Từ Hoa miễn cưỡng cũng coi như là điểm yếu duy nhất hắn để lộ ở kinh thành, cho nên hắn dứt khoát gọi Từ Hoa qua.
Từ Hoa uống bữa rượu mà tim đập chân run: “Cửu Dã, sao ta thấy trăng đêm nay tối quá?”
“Ừm, là ngày tốt để giết người.
Hắn vừa dứt lời, một trận gió thổi tới.
Âm Cửu Dã nâng Từ Hoa ném vào phòng, Từ Hoa, lẳng lặng đóng cửa lại, ầy.
“Nếu Thái Tiêu Chân nhân đã đến, sao không cùng ta cạn một ly?” Âm Cửu Dã cười nói.
Thái Tiêu Chân nhân khoác chiếc bào màu trắng, tung bay trong gió, đứng ngay trên sân, hắn ta nhìn Âm Cửu Dã: “Ngươi đang đợi ta sao?”
“Kính cẩn chờ đợi đã lâu.” Âm Cửu Dã nâng ly rượu lên.
"Ngày đó bên ngoài Tiên Âm yến, người trên mái nhà là ngươi sao?"
“Ngươi đang nói cái gì?” Âm Cửu Dã giả bộ không hiểu, hỏi một cách kỳ lạ: “Có phải ngươi đang hỏi cái đêm ta hóa trang thành nữ hay không?”
Ánh mắt Thái Tiêu Chân nhân tối xuống: "Trên đời này chẳng mấy người tiếp được vài chiêu của ta.”
“Ngươi cũng đừng đánh giá mình cao quá, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi chắc gì đã giỏi nhất, Thái Tiêu Chân chân đừng bị ràng buộc bởi triều đình và tình cảm, nên ra ngoài dạo xem, rồi ngươi sẽ phát hiện, thế gian có biết bao người có thể tiếp được vài chiêu của ngươi.”
"Còn ngươi?"
"Thử xem?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...