Tĩnh Viễn Hầu nghe vậy lập tức không vui.
Cẩu hoàng đế, ngươi đang chửi ai đấy hả? Lão nhị nhà bọn ta không có cạy cửa Ôn gia!
Ông nói: “Bệ hạ, lão nhị của lão thần không có công trạng gì trong triều, hắn chỉ thích con đường làm thương gia. Lão thần thấy, đây cũng giống như phụng sự đền đáp triều đình, hàng năm đều nộp thuế, cũng chẳng phải là đang làm giàu quốc khố của bệ hạ đó sao? Lão thần nghĩ, lòng trung với nước không kể lớn nhỏ, chỉ cần một lòng trung thành với vua với nước, đã làm rạng danh Ôn gia ta, càng là trung thành với bệ hạ.”
Văn Tông Hoàng đế buồn cười nói: “Người cũng thật biết ăn nói.”
Tĩnh Viễn Hầu thưa: "Bách tính trong thiên hạ, tất bật làm ăn, mỗi người đều có việc của riêng mình, an cư lạc nghiệp, người người đều trung thành với bệ hạ. Bệ hạ thấu tình đạt lý, mới là cảnh sắc hưng thịnh mà thiên hạ này hướng tới, đây đều là thiên uy oai hùng của bệ hạ, lão thần già rồi, chỉ giúp người trong thiên hạ nói cho bệ hạ biết mà thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông đội chiếc mũ cao này, nếu Văn Tông Hoàng đế còn tính toán truy hỏi nữa, vậy thì ông là đang vô cớ làm loạn.
"Trọng Đức, may mà ngươi không hay thượng triều, nếu ngày nào người cũng ca tụng ta như thế, e là trẫm đã bay lên trời."
"Những gì thần nói đều là sự thật, không dám khi quân."
“Được rồi, hôm nay trẫm chỉ tiện đường ghé qua thăm ngươi, chủ yếu muốn nhìn con rể nhà ngươi, ngươi nói hết rồi, vậy thì hắn còn gì để nói chứ?”
Văn Tông Hoàng đế quay đầu nhìn Âm Cửu Dã.
Âm Cửu Dã cũng ngẩng đầu nhìn ông ta.
Nhìn thẳng vào mắt vua, là việc đại bất kính.
Nhưng Âm Cửu Dã không sợ hãi, hắn nhìn khuôn mặt của Văn Tông Hoàng đế, là khuôn mặt hắn muốn xé nát vô số lần trong mơ, hắn có hơi muốn bật cười.
SSo với nhiều năm trước, Văn Tông Hoàng đế của Long Chương Phượng Tử, năm tháng không hề để lại nhiều dấu vết trên người ông ta.
Tóc mai không sợi bạc, tư thế vẫn thẳng tắp, nhưng khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, khí chất càng thêm thâm sâu khó dò.
Âm Cửu Dã vẫn nhớ như in ánh mắt chán ghét và căm hận của ông ta khi đưa hắn đến Thái Huyền quan, như thể hắn không phải nhi tử của ông ta mà là kẻ thù.
Bây giờ hai cha con gặp nhau, lại trong hoàn cảnh lạ lùng như vậy.
Âm Cửu Dã đang nghĩ, nếu hắn tiến lên một bước, nhấc tay lên, liệu có thể cắt đứt cổ họng của Văn Tông Hoàng đế hay không?
Hậu quả sẽ ra sao?
Có thể rúng động cả triều đình và bách tính, hắn có thể thuận thế quay về triều, bước lên ngai vàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng có thể, cay đắng hận thù trong bao năm qua của hắn có thể ra gieo được cây hoa màu máu, nhờ công hắn tưới máu mà ra hoa kết trái, đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Văn Tông Hoàng đế cảm giác được ánh mắt của Âm Cửu Dã dừng trên mặt mình, nhưng cũng không hẳn, giống như là trên cổ, ông ta hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
"Được diện kiến thánh thượng, ta vui mừng khôn xiết, khó giấu được nỗi hưng phấn, mong bệ hạ thứ tội." Âm Cửu Dã thu hồi ánh mắt, cúi đầu đáp.
“Vui mừng khôn xiết?” Văn Tông Hoàng đế mỉm cười, không cho rằng ánh mắt Âm Cửu Dã vừa rồi là thế thật.
“Vâng, bệ hạ.” Âm Cửu Dã đáp.
“Trẫm nghe nói, lúc Tam Hoàng tử đến tìm Nguyễn Nguyễn để tạ lỗi, thái độ của ngươi ngạo mạn, không quan tâm gì đến Tam Hoàng tử, Âm Cửu, ngươi thân là một môn khách, nhưng cậy vào Ôn gia nên mới dám làm như thế? Chuyện khiến Thiên gia nhục mặt này, ngươi đã biết tội chưa?”
Ôn Bắc Xuyên nghe thế, sắc mặt hơi thay đổi, vừa định nói gì đó thì Tĩnh Viễn Hầu đã lén giơ tay ngăn lại.
Để Âm Cửu tự đáp lời.
Âm Cửu Dã đáp: “Tam Hoàng tử điện hạ muốn làm điều bất chính với Ôn Nguyễn, lúc đó ta còn đang tức giận, cho nên không hòa nhã mấy với Tam Hoàng tử điện hạ, thật là không nên, nếu Tam hoàng tử điện hạ vẫn còn giận, ta xin bồi tội.”
Hoàng hậu ngồi bên cạnh hết sức kinh ngạc: “Bất chính? Nguyễn Nguyễn, Hiển nhi đã làm gì ngươi?”
Ôn Nguyễn: Nương nương, ngài muốn che chở cũng đừng để lộ quá.
Lúc đó ở biệt viện, ta đã nói gì ấy nhờ?
Ôn Nguyễn lúng túng nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Văn Tông Hoàng đế: "Cái này…"
Văn Tông Hoàng đế đoán được Âm Cửu Dã đang nhắc tới chuyện ở biệt viện kia, lạnh nhạt nói: “Làm gì có chuyện gì, hôm qua Nguyễn Nguyễn tiến cung cũng nói qua, lão tam chỉ là nhất thời hồ đồ, bắn Thái Tiêu Chân nhân một tên, làm Nguyễn Nguyễn bị thương, hẳn là Cửu Âm tức giận vì chuyện này.”
Hoàng hậu bình tỉnh đại ngộ: “Ôi chao, thế có phải nên nói, Âm Cửu là người biết quan tâm, không sợ cường quyền, chỉ muốn người trong lòng an toàn, bệ hạ, thần thiếp thấy thật ngưỡng mộ.”
“Ngưỡng mộ gì chứ, trẫm đối xử với nàng không tốt sao?” Văn Tông Hoàng đế cười nói.
"Bệ hạ là thiên tử, thần thiếp sao dám để Bệ hạ mạo hiểm? Nếu có tên bay tới, thần thiếp sẽ đỡ cho bệ hạ, hi sinh thân mình cho bệ hạ, đây là vinh hạnh của thần thiếp, thần thiếp nguyện ý.”
“Nàng đó.” Văn Tông Hoàng đế nghe mà cảm thấy buồn cười, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
Đến bây giờ, Văn Tông Hoàng đế đã âm thầm ngáng chân Âm Cửu Dã hai lần.
Lần đầu hỏi tại sao hắn không nhậm chức trong triều, chẳng lẽ muốn ăn cơm mềm, để Tĩnh Viễn Hầu gánh cho.
Lần thứ hai hỏi tại sao hắn dám vô lễ với Tam Hoàng tử, có phải là vô lễ với Thiên gia, để Âm Cửu Dã lấy chuyện ở biệt viện ra gánh nốt.
Nhưng hôm nay Văn Tông Hoàng đế quyết phá hủy mối hôn sự này, lần thứ ba rất nhanh đã tới.
Lần này, Văn Tông Hoàng đế nói: “Trẫm gặp Trọng Đức khi còn là hoàng tử, tuy là quân thần nhưng càng giống huynh đệ, hai tỷ muội nhà Nguyễn gia gả cho hai ta, tình cảm giữa đôi bên càng sâu đậm. Lúc mẹ của Nguyễn Nguyễn còn sống, trẫm thường dẫn theo hoàng hậu tới chơi ở phủ Tĩnh Viễn Hầu, sau đó sợ Nguyệt nhi nhìn vật nhớ người nên cũng không đến thường xuyên nữa.”
Những lời này khiến tất cả mọi người đều ghê tởm muốn chết.
Ai cũng đã từng thấy kẻ đạo đức giả, nhưng thật sự là lần đầu tiên thấy kẻ đạo đức giả như Văn Tông Hoàng đế.
Tĩnh Viễn Hầu chậm rãi nói: “Đa tạ bệ hạ ưu ái.”
"Trẫm nói những điều này, chỉ là có chút thương cảm mà thôi, qua nhiều năm như vậy, Trọng Đức cũng không tái giá, hẳn ông rất nhớ người vợ quá cố của mình, càng thương yêu Nguyễn Nguyễn đến như khắc vào cốt thịt. Trẫm cũng như thế thôi, theo trẫm thấy, Nguyễn Nguyễn là niềm an ủi, giống như người vợ đã khuất còn sống trên đời của ngươi.”
Ôn Nguyễn khẽ nhắm mắt lại, không được, buồn nôn quá.
Nhưng tất cả mọi người đều im lặng, chờ Văn Tông Hoàng đế độc tấu xong.
“Nguyễn Nguyễn sắp xuất giá, sau này đã thành người nhà khác, trầm muốn để Nguyễn Nguyễn tiến cung ở một đoạn thời gian, bồi bên trẫm cũng như hoàng hậu, Tĩnh Viễn Hầu thấy thế nào?”
Hoàng hậu hừ một tiếng: “Bệ hạ, ngươi cũng biết Nguyễn Nguyễn sắp xuất giá, cha Nguyễn Nguyễn mới là ngươi không nỡ nhất, ngươi để nàng tiến cung...”
“Nguyệt nhi.” Văn Tông Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu, cười trìu mến: “Thái tử ở Thái Huyền quan xa xôi, ngươi không có hài tử bên cạnh, trẫm thương ngươi, nên muốn Nguyễn nhi vào cung, để nàng có nhiều thời gian ở bên ngươi, chờ đến khi nàng xuất giá, ngươi muốn gặp nàng cũng khó.”
Sắc mặt Hoàng hậu hơi cứng lại, không nói lên lời, chỉ nói: “Tạ bệ hạ thương tình.”
Văn Tông Hoàng đế gật đầu rồi nhìn Tĩnh Viễn Hầu: “Trọng Đức nghĩ thế nào?”
Tĩnh Viễn Hầu nói: “Bệ hạ thương yêu Nguyễn Nguyễn như vậy, lão thần đương nhiên cảm kích, nhưng Nguyễn Nguyễn là người ở đầu quả tim thần, thần không nỡ.”
Văn Tông Hoàng đế nói: “Cũng không hề quá xa, chỉ ở ngay trong cung, nếu ngươi nhớ Nguyễn Nguyễn, vào cung thăm là được. Ngươi muốn tiến cung không phải rất dễ dàng sao?”
Này là mềm không được nên muốn cứng rắn cướp người đây mà.
Nếu Ôn Nguyễn thật sự sống lâu trong cung thì cả đời này nàng cũng đừng nghĩ đến việc xuất cung, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thời khắc này, Ôn Nguyễn nghĩ đến một câu nói đặc biệt ghê tởm, nhưng không hiểu sao lại rất phù hợp, cẩu hoàng đế là đang thèm khát thân thể của ta!
Thấy tình hình đang nghiêng về phía Văn Tông Hoàng đế, Âm Cửu Dã đứng dậy.
“Bệ hạ long ân, ta và Ôn Nguyễn đều cảm thấy vinh hạnh. Lời bệ hạ nói đều là sự thật, Ôn Nguyễn đã nói với ta Hoàng hậu nương nương rất quan tâm tới nàng, nếu như Ôn Nguyễn có thể vào cung bồi bên Hoàng hậu nương nương, cũng là chuyện tốt.”
“Ngươi cũng nghĩ như vậy phải không?” Văn Tông Hoàng đế vốn tưởng rằng Âm Cửu Dã không biết được tính toán của ông ta, thậm chí có hơi đắc ý trong lòng.
Nhưng Âm Cửu Dã lại chuyển chủ đề: “Chỉ là gần đây Ôn Nguyễn ở nhà tổ Ôn gia tụng kinh cho mẫu thân quá cố, coi như lời từ biệt trước khi xuất giá, mong bệ hạ thành toàn cho lòng hiếu thảo này.”
Văn Tông Hoàng đế khẽ thu lại ý cười trên mặt: “Lời ngươi nói là có ý gì?"
Âm Cửu Dã khẽ cười: “Nếu không thì chuyển linh cữu mẫu thân của Ôn Nguyễn vào cung luôn, kẻo việc tụng kinh bị gián đoạn đột ngột, sẽ bất kính với mẫu thân.”
Ôn Nguyễn và Hoàng hậu đồng thời nhịn cười.
Hoàng hậu thậm chí còn nghĩ, Âm Cửu này bị điên rồi sao?
Hoàng hậu nói: “Đúng vậy, bổn cung đang định sai người đưa bàn thờ Phật vào Quảng Lăng điện, rồi thỉnh linh cữu của muội muội vào cung, Nguyễn Nguyễn à, lòng hiếu thảo không thể như ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới được, ngươi phải kiên trì, tốt nhất là nên ăn chay tẩy trần, tự tay thắp hương, có thế mới đủ cung kính.”
Ôn Nguyễn cố nén cười, hành lễ nói: “Thần nữ đa tạ nương nương dạy bảo, nhất định sẽ tụng kinh cho mẫu thân.”
Tĩnh Viễn Hầu lặng lẽ trợn mắt nhìn Âm Cửu Dã, tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi đáng chọc ngoáy ai đấy? Rốt cuộc nhà ngươi đang ghê tởm Văn Tông Hoàng đế hay là ta?
Nhưng quả thật là ý hay, có bản lĩnh thì Văn Tông Hoàng đế giở trò với Ôn Nguyễn trước linh vị của Nguyễn Minh Nguyệt đi!
Bài vị của Nguyễn Minh Nguyệt giống cái gì nhỉ, giống cái vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không.
Không biết trong lòng Văn Tông Hoàng đế đã trải qua những cảm xúc gì, ông ta chỉ nhìn Âm Cửu Dã hồi lâu, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, thậm chí còn không hề che giấu.
Ngoài mặt chỉ thấy Âm Cửu Dã đưa ra thỉnh cầu có vẻ buồn cười, nhưng nội tình bên trong ai ai cũng biết, thỉnh cầu này chính là một cái tát trời giáng vào mặt Văn Tông Hoàng đế.
Văn Tông Hoàng đế vốn tưởng rằng Âm Cửu Dã chỉ là vô tình nói ra những lời này, vô tình đâm vào quá khứ trong lòng ông ta.
Còn Âm Cửu Dã, điều hắn muốn là khiến Văn Tông Hoàng đế cho rằng hắn vô ý nói như thế.
Trong cuộc đối đầu phân tranh, âm thầm tính toán này, Văn Tông Hoàng đế không chiếm được thế thượng phong.
Đúng vào lúc này, Tĩnh Viễn Hầu tỏ vẻ tủi thân ghê gớm chen vào nói một câu: “Lão thần quyến luyến, ngày nào lão thần cũng đến thăm thê tử quá cố, nếu chuyển vào cung rồi, lão thần cũng khó đi, bệ hạ, hay là cứ thôi đi.”
Văn Tông Hoàng đế đành phải thuận theo: “Đã như vậy thì thôi, trẫm cũng không muốn ngươi khó xử.”
Tĩnh Viễn Hầu nhấc tay: “Bệ hạ nhân từ.”
Sau mấy câu nói chuyện phiếm vô nghĩa, Văn Tông Hoàng đế không còn tâm tư gì nữa, Âm Cửu Dã từ đầu đến cuối luôn đáp trả thỏa đáng.
Hoàng hậu đã lâu không thấy Văn Tông Hoàng đế chịu thua như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, quay lại nhìn Âm Cửu Dã mấy lần, càng xem càng thích chí, trông hơi giống mẹ vợ nhìn con rể.
Sau khi hồi cung, Văn Tông Hoàng đế đang ngồi viết chữ trong Thái Bình điện, một cảm giác căm hận cắn nuốt tâm can ông ta.
Chữ viết dưới tay lộn xộn, nguệch ngoạc.
Thái Tiêu Chân nhân tiến cung vấn an: “Bệ hạ triệu thần không biết là có chuyện gì?”
“Giết Âm Cửu.”
Thái Tiêu Chân nhân ngẩng đầu.
Văn Tông Hoàng đế nói: “Bằng bất cứ giá nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...