Ôn Nguyễn có linh cảm rằng, cái cửa cung này, rất có thể A Cửu bước vào, nằm xuống, đắp vải trắng lên, cả làng từ già đến trẻ sẽ đến ăn cơm.
Nguyên chủ Ôn Nguyễn muốn lấy Kỷ Tri Dao, nhưng Ôn gia và Ôn Nguyễn đều chết.
Đó là bởi vì Kỷ Tri Dao là một tướng quan trọng trong quân đội, mà vào thời điểm đó lại không có ai như Bàng Đào đứng ra phân chia quân quyền của hắn ta.
Vì thiên hạ xã tắc, cộng với ân oán cá nhân, Văn Tông hoàng đế ông ta lựa chọn động đến Ôn gia.
Mà vào giờ phút này, A Cửu cùng lắm cũng chỉ là một môn khách, Văn Tông hoàng đế có thể giết mà không tốn chút sức nào, không cần phải lựa chọn lời giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Ôn Nguyễn rất nhanh đã nghĩ biện pháp, nàng nên làm cách nào để cự tuyệt Văn Tông hoàng đế trong chuyện này, thậm chí sau này Văn Tông hoàng đế cũng không còn truyền A Cửu vào cung nữa.
Đang lúc nàng vắt hết óc suy nghĩ, thì Hoàng hậu nương nương yêu kiều cười nói: “Bệ hạ nói lời này ngược lại khiến thần thiếp rất cảm động.”
Văn Tông hoàng đế cười nhìn hoàng hậu: “Sao vậy Nguyệt nhi?”
Hoàng hậu nắm tay Ôn Nguyễn, nhìn nàng đầy trìu mến: “Mẹ của Nguyễn Nguyễn mất đã lâu, chín bỏ thành mười thì thần thiếp cũng là một nữa mẹ của Ôn Nguyễn, bệ hạ đương nhiên cũng là một nữa cha của Nguyễn Nguyễn, bây giờ con bé có người mình thích, thần thiếp với bệ hạ cũng đều muốn gặp người này, nên để trong lòng chúng ta yên tâm, bệ hạ, nói ra thì cũng đã lâu chúng ta không ra khỏi cung, nếu không thì, ngày khác bệ hạ cho thần thiếp một ân điển, chúng ta cùng nhau xuất cung dạo chơi đi?"
Văn Tông hoàng đế khẽ nhíu mày.
Một người cha?
Lời này của hoàng hậu không phải đã ám chỉ quá rõ ràng rồi sao.
Ôn Nguyễn thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho hoàng hậu, hoàng hậu hình như đang tiện tay lặp đi lặp lại làm ra loại chuyện nhảy vào đường chết này.
Thấy Văn Tông hoàng đế không nói lời nào, hoàng hậu nhẹ giọng giận dỗi nói: "Hoàng thượng, lần này người đồng ý với thần thiếp đi mà, cũng đã lâu thần thiếp không ra khỏi cung, bệ hạ không muốn dẫn thần thiếp đi ngoài một chút sao?"
Văn Tông hoàng đế lắc đầu, cười nói: "Nàng đó, thân là hoàng hậu mà tính tình vẫn còn luôn như trẻ nhỏ như vậy. Được rồi, trẫm đồi ý với nàng, ngày mai trẫm cùng nàng xuất cung, tiện đường đi gặp Tĩnh Viễn Hầu một lát, cái lão gia hỏa này cũng đã không vào triều vài ngày rồi, trẫm rất mong chờ được gặp ông ấy đây."
“Tạ ơn bệ hạ." Hoàng hậu hành lễ tạ ơn bệ hạ, trong mắt hiện lên nụ cười.
Ôn Nguyễn nhìn cảnh hoàng hậu được hoàng đế sủng ái mà sống lưng có chút ớn lạnh, hai người này đều là diễn viên giỏi, diễn mấy chục năm như vậy mà vẫn không thể lộ ra một chút khuyết điểm nào, bản lĩnh lớn như vậy khiến Ôn Nguyễn cảm thấy hổ thẹn vì không bằng.
Nhìn thôi mà cũng đã thấy mệt rồi.
Hoàng hậu nắm tay Ôn Nguyễn dắt nàng ra khỏi cung, đến chỗ mà Văn Tông hoàng đế không nhìn thấy nữa, liền vội vàng hất tay nàng ra, vô cùng chán ghét mà phủi tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay tạ ơn nương nương đã giúp đỡ.” Ôn Nguyễn hạ người hành lễ.
“Ai giúp đỡ ngươi, tự ta muốn xuất cung, liên quan gì đến chuyện của ngươi, cút đi.” Hoàng hậu liếc mắt.
Ôn Nguyễn cũng không thèm so đo với hoàng hậu, nương nương là một bà dì cả kiêu ngạo.
Ôn Nguyễn đi càng lúc càng xa, trong lòng hoàng hậu cảm thấy ngũ vị tạp trần, đặt tay lên tay nữ quan, tự lẩm bẩm than thờ: “Nghiệp chướng mà, trở thành kiểu người vô tâm thì có gì không tốt, lại càng muốn giống như mẹ nó, Nguyễn Minh Nguyệt à Nguyễn Minh Nguyệt, ngươi thật sự để lại một mầm tai họa mà."
Nữ quan suy nghĩ một chút rồi nói: “Nương nương yên tâm, Ôn cô nương tinh lanh hơn người, nhất định sẽ không có chuyện gì ?”
“Ngươi thì biết cái gì.” Hoàng hậu mắng một câu.
Nữ quan im miệng.
Hoàng hậu xoay người quay về Nghiễm Lăng điện, đi được hai bước lại có chút ngờ vực: “Vừa rồi bản cung thấy Ôn Nguyễn gặp Thục quý tần, hình như có chút lạ lạ?”
Nữ quan không nói lời nào, ta cái gì cũng không biết.
“Hỏi ngươi sao ngươi không trả lời.” Hoàng hậu bất mãn nhìn nữ quan.
Nữ quan: ...Ta thực sự cũng quá khó khăn mà.
Nữ quan nói: "Có thể là thần nhìn không kỹ."
Hoàng hậu bĩu môi: "Ngươi mù sao? Thục quý tần cũng chỉ thiếu điều tát vào mặt nó, nó cũng không nhìn kỹ sao, hai mắt bị ghèn dính mờ luôn rồi à?"
Nữ quan: "...Dù sao Thục quý tần nương nương cũng là phi tử của bệ hạ, cho dù trong lòng Ôn tiểu thư có nghi hoặc thì cũng không dám biểu lộ ra, huống hồ là hỏi cặn kẽ."
Hoàng hậu chế nhạo: “Vậy thì xem như nó còn có chút đầu óc, không đúng, ý ngươi nói là bản cung không thể suy nghĩ được thấu đáo như vậy hả?”
Nữ quan: ... Nương nương, người muốn nghĩ sao thì nghĩ, đừng có hỏi ta mà.
Hoàng hậu liếc nữ quan một cái, không thèm xoắn xuýt nữa.
Sau khi lâm triều vào sáng hôm sau, bệ hạ và hoàng hậu đi cùng với Ôn Bắc Xuyên, cùng nhau đi đến Hầu phủ.
Từ tối hôm qua Tĩnh Viễn Hầu đã bắt đầu chửi mắng, thầm mắng chửi xối xả Văn Tông hoàng đế, mồ mả tổ tiên bốc khói.
Nhưng mà hôm nay bày ra bộ mặt đầy vẻ được sủng mà lo sợ, cảm kích rơi nước mắt, thiên ân vạn tạ tạ chủ long ân, vô cùng khiếp sợ.
Hắn dẫn Ôn Nguyễn và Ôn Tây Lăng đứng ở cửa chính đón Văn Tông hoàng đế và hoàng hậu, đứng đến mức chân ông có chút tê dại.
Trên người Văn Tông hoàng đế mặc thường phục, không che giấu thiên uy, giơ tay cười nói: "Trọng Đức, ngươi không cần khách sáo như vậy, hôm nay cô và cùng hoàng hậu vi phục đến đây, chẳng qua là tới gặp ngươi một lát, cũng trò chuyện một chút với ngươi về chuyện nhà."
Tĩnh Viễn Hầu chắp tay nói: “Bệ hạ mến thần như vậy, trong lòng thần vô cùng cảm động, thật sự không biết nên diễn đạt như thế nào.”
“Vậy thì đừng bày tỏ nữa, vào trong ngồi đi.” Văn Tông hoàng đế nâng cánh tay của Tĩnh Viễn Hầu, một trước một sau đi cùng ông vào phòng khác, lại nói: “Cai người môn khách kia đâu?”
"Đã ở trong phủ rồi, chỉ chờ bệ hạ truyền đến."
"Không gấp, trẫm và Nguyệt nhi khó lắm mới xuất cung một lần, trước cùng ngươi và Nguyễn Nguyễn nói chuyện một lát đã."
Nguyễn Nguyễn đang đứng đợi ở một bên, Ôn Tây Lăng nhân cơ hội chạy như một làn khói chạy đến căn phòng sát vách, thấy Ân Cửu Dã đang thản nhiên uống trà.
“Âm Cửu, Âm Cửu!” Ôn Tây Lăng chạy vào trong phòng, đóng chặt cửa lại, lo lắng nói: “Bệ hạ và nương nương đến rồi!"
“Ta biết, ta đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài rồi.” Ân Cửu Dã cười nói: “Làm sao?”
"Lão đệ à, ngươi phải nhớ kỹ, bệ hạ người này tính tình thất thường, tâm quân khó đoán, đại ca của ta làm quan dưới tay hắn cũng sắp bị tra tấn đến chết, ngươi ngàn lần vạn lần phải cẩn thận, hắn hỏi ngươi cái gì thì liền trả lời cái đó, ngươi đừng trả lời quá tốt, cũng không nên trả lời bậy bạ, tóm lại thì cứ ba phải là được, ngươi ngàn vạn lần không nên lỗ mãng như ngày thường, lần này là bệ hạ chứ không phải là con chó con mèo gì đâu, cũng không thể mặc cho ngươi làm loạn được."
Ôn Tây Lăng nói rất nhiều, có lời tha thiết, có lời lo lắng.
Ân Cửu Dã nhìn Ôn Tây Lăng một lúc, biết là y đang lo lắng cho mình, nhắc nhở mình không được phạm vào thiên uy.
Hắn cười nói: "Đa tạ Nhị thiếu gia đã chỉ điểm, ta sẽ chú ý."
“Không được xưng là ta!” Ôn Tây Lăng sốt ruột: “Khi gặp bệ hạ, phải tự xưng là thảo dân, biết chưa?”
"Được rồi, biết rồi."
"Còn nữa còn nữa, cái vị hoàng hậu dì cả của ta cũng là một người rất kỳ lạ, bà ấy luôn nói chuyện như kẹp thương mang gậy* vậy, ngươi cũng không nên để ý, bà ấy luôn nói như vậy, nhưng chắc chắn không có ác ý gì với ngươi cả, nếu ngươi nghe thấy điều gì đó không tốt thì cũng đừng để trong lòng.”
*Giáp thương đái bổng/夹枪带棒: Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)
"Ừ, ta đã nhớ."
"Đúng rồi, lúc đó tiểu muội của ta nhất định sẽ ở đó, ngươi không nên liếc mắt đưa tình với muội ấy, trước mặt thiên tử đó là cử chỉ không đứng đắn, nhớ kỹ!"
"Vâng, ta đã nhớ."
"Để ta nghĩ thử còn cái gì nữa, à đúng rồi!"
Ôn Tây Lăng tiến lên vài bước, bảo Ân Cửu Dã đứng dậy, sửa lại quần áo hắn một chút, vuốt phẳng những nếp nhăn nhỏ: "Đối với chuyện gặp vua thì dáng vẻ cũng rất quan trọng, đừng để cho bệ hạ tìm được kẽ hở nào của ngươi mà đâm chọc, đừng ngồi nữa, cứ đứng đi, để không làm nhăn quần áo của ngươi."
Ân Cửu Dã thấy Ôn Tây Lăng bận tới bận lui vì hắn, lộ vẻ hơi có chút cảm động.
Nếu không phải là đã thực sự xem hắn như người nhà thì sẽ không quan tâm, lo lắng, nhắc nhở nhiều như vậy phải không?
Ôn Tây Lăng nặng nề thở dài một hơi: “Ân Cửu à, tiểu muội của ta thích ngươi, Ôn gia sẽ tự mình bảo vệ ngươi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, bệ hạ sẽ không tùy tiện động đến người của Ôn gia, không có chuyện gì đâu.”
Ân Cửu Dã chắp tay cảm tạ Ôn Tây Lăng: "Đa tạ Nhị ca."
"Nhị ca cái gì đó, hai người các ngươi cũng còn chưa thành thân đâu đó, nhị công tử!"
"Vậy cảm tạ Nhị công tử."
Người hầu bên ngoài khẽ gọi: “Ân công tử, bệ hạ truyền chỉ mời ngài đi đến phòng khách.”
Ân Cửu Dã nhìn Ôn Tây Lăng, bảo y an tâm, mở cửa phòng, xốc áo choàng đi về phía phòng khách.
Thà nói đây là con rể tương lai của Ôn gia đi ra mắt di phụ và di mẫu thì không bằng nói hắn một đứa con trai đi gặp phụ hoàng đại nhân thân ái và mẫu hậu đại nhân thì hơn.
Hắn cũng rất muốn biết đã nhiều năm như vậy, cái lão Văn Tông hoàng đế khốn kiếp bây giờ ra sao.
Ân Cửu Dã ngẩng đầu sải bước tiến vào phòng khách, Ôn Nguyên nhìn bóng dáng hắn từ xa đi tới, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ân Cửu Dã vén áo dập đầu bái lạy: “Bái kiến ấy bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, bái kiến nương nương, nương nương kim an.”
Hắn bỏ bớt đi hai chữ "thảo dân".
“Đứng lên đi.” Văn Tông hoàng đế vung tay, nghe giọng vô cùng thờ ơ.
Ân Cửu Dã đứng dậy, nửa cúi đầu.
Văn Tông hoàng đế trầm mặc một hồi không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã đúng mực, cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, mặc cho Văn Tông hoàng đế quan sát.
“Đứa nhỏ này lớn lên dáng người cao lớn, nhưng mà không biết vì sao trên mặt lại đeo mặt nạ vậy?” Hoàng hậu khẽ cười hỏi.
Ân Cửu Dã hơi xoay người, hành lễ với hoàng hậu: “Từ nhỏ thần đã mang bệnh cũ trên mặt, chỉ sợ dung mạo xấu xí đụng phải phạm thánh giá phượng nghi, mong nương nương thứ tội. "
Hoàng hậu tò mò hỏi: “Là bệnh cũ gì, không thể trị hết được sao?”
Ân Cửu Dã: "Cảm ơn nương nương quan tâm, đã vô phương cứu chữa."
“Thật đáng tiếc, nhìn phong thái dáng vẻ của ngươi thì thật sự rất tốt.” Hoàng hậu mỉm cười: “Phải không, bệ hạ?”
Ngươi có tức giận hay không? Hoàng đế, ngươi có tức giận hay không? Nguyễn Nguyễn thà nhìn trúng một tên xấu xí không quyền không thế chứ cũng sẽ không làm phi tử của ngươi, có phải ngươi tức giận muốn chết hay không?
Văn Tông hoàng đế bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà: "Nguyễn Nguyễn đã nhìn thấy khuôn mặt thật sự của ngươi rồi sao? Đừng để khi hai người các ngươi thành hôn, cũng còn chưa từng thẳng thắn nhìn mặt nhau, như vậy thì không khỏi có chút qua loa lấy lệ rồi."
Ôn Nguyễn đi ra, đứng bên cạnh Ân Cửu Dã, hành lễ nói: “Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ đã nhìn thấy, trên mặt huynh ấy quả thật có một vết sẹo.”
“Ồ?” Văn Tông hoàng đế nhướng mắt.
“Thần cũng đã nhìn thấy.” Tĩnh Viễn Hầu ngồi phía dưới chắp tay cười nói: “Giống như một con rết, xấu đến mức khiến người ta oán thán trời cũng nổi giận, ngàn vạn lần không dám làm bệ hạ giật mình. "
Ân Cửu Dã: "..."
Văn Tông hoàng đế cười nói: "Quên đi, chuyện dung mạo không quan trọng, nhân phẩm mới là quan trọng nhất, nếu có thể lọt vào mắt của Tĩnh Viễn Hầu, thì chắc là cũng sẽ không tệ lắm."
Tĩnh Viễn Hầu vẫn mỉm cười ha hả nói: "Chủ yếu vẫn là người Nguyễn Nguyễn thích, thần thân là cha, chỉ mong cho con gái của mình hạnh phúc, tâm ý của bọn chúng mới là quan trọng nhất."
“Đừng đứng đó nữa, Nguyễn Nguyễn, lại đây, dẫn hắn qua đây để đại di nhìn kỹ một chút, dù sao từ nay về sau cũng là cháu rễ của ta.” Hoàng hậu vẫy tay với Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã.
“Vâng, nương nương.” Ôn Nguyễn gật đầu, lại nhìn Ân Cửu Dã.
Đi đến bên hoàng hậu vẫn còn tốt hơn đi đến bên Văn Tông hoàng đế.
Hoàng hậu nhìn Ân Cửu Dã với khoảng cách gần, vô cùng kỳ quái, nàng nhìn Ân Cửu Dã hình như có cảm giác quen thuộc, trong lòng có chút ưu tư kỳ lạ lướt qua.
Nàng không nói được đó là cảm xúc gì, chỉ có thể cho rằng đây là nam nhân thật sự đã cướp đi nữ nhân từ trong tay của Văn Tông hoàng đế, cho nên cũng sinh ra mấy phần thân thiết.
Những người gây rắc rối với hoàng đế đều là bạn tốt của cô Nguyễn Thanh Nguyệt nàng!
Hoàng đế nhìn Ân Cửu Dã nói: “Nghe nói ngươi không có ý định theo con đường làm quan?”
Ân Cửu Dã nói: “Vâng, bệ hạ.”
“Ôn gia đa số đều là đại thần trong triều, tận trung vì nước, nếu ngươi không có chí làm quan, không quan tâm đến việc đền nợ nước, há chẳng phải là đang làm nhục cửa nhà Ôn gia sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...