Dỗ em say giấc nồng

Sau đó, dù Kỳ Dữu có thuyết phục thế nào đi chăng nữa thì bà lão vẫn một lòng muốn ra ngoài tìm cháu trai. Người nhà không thể làm gì được bà lão nên đành phải bảo tài xế lái xe tới. Kỳ Dữu giúp bà nội mặc áo khoác, chuẩn bị đưa bà lão đi ra ngoài.
 
Khi họ đến trước cửa sân, bà lão lại tỏ ra bực bội, ghét bỏ chiếc xe thương vụ màu đen khó coi, một mực muốn ngồi chiếc xe màu đỏ của Kỳ Dữu. Bà lão giữ lấy cửa chiếc xe Coupe, tinh nghịch đùa giỡn: “Bà muốn đi xe này, xe này đẹp nè.”
 
Bà lão khá kén chọn nhưng chiếc Coupe màu đỏ đó chỉ có thể chở được hai người, nếu để cho tài xế lái thì Kỳ Dữu chỉ có thể ngồi trong cốp xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau nhiều lần cân nhắc, cô quyết định tự mình lái xe đưa bà cụ đến công ty, để tài xế lái xe ở phía sau hộ tống.
 
Bà lão lên xe, thấy cục cưng Bentley của mình đang đứng trong sân, nhìn mình với ánh mắt ngây thơ.
 
Kể từ khi Bentley đến nhà, bà lão đã cực kỳ thích nó, đi đến đâu cũng muốn mang nó theo.
 
Bà lão lại mở cửa xuống xe, muốn mang Bentley đi cùng: “Bentley cũng đi tìm Tiểu Diễm, Bentley cũng nhớ Tiểu Diễm."
 
Kỳ Dữu đành phải bảo dì Chu lấy dây xích của Bentley để đưa nó lên xe. May mà Bentley rất ngoan, vừa lên xe là ngoan ngoãn ngồi ở một góc, không ầm ĩ, nghịch ngợm gì cả.
 
Kỳ Dữu thắt dây an toàn cho bà cụ, chuyển động vô lăng, chiếc Coupe chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự, hoà vào dòng xe cộ đông nghịt trong thành phố.
 
Vào giờ cao điểm buổi tối, đường xá tắc nghẽn, tòa nhà Kiều thị lại ở trong khu trung tâm kinh doanh sầm uất nhất. Một khi ô tô đi vào nội thành là gần như kẹt cứng không thể nhúc nhích.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải mất gấp đôi thời gian bình thường chiếc xe mới đến gần nội thành, bà lão nhìn thấy quán ăn vặt ven đường, nuốt nước miếng, ầm ĩ than đói.
 
"Dữu Dữu, bà muốn ăn cái kia."
 
Kỳ Dữu vốn định khuyên bà ấy không nên mua, nhưng lúc này đang là giờ ăn cơm, thức ăn trên máy bay cũng không hợp khẩu vị Kiều Thẩm Diễm nên chắc chắn anh cũng chưa ăn cơm, trong lòng cô hơi dao động.
 
Hay là đóng gói một phần mang qua cho anh?

 
Qua đèn xanh đèn đỏ, cô dừng xe ở ven đường. Kỳ Dữu nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe thương vụ màu đen phía sau đã bị một chiếc xe ô tô chạy ngược chiều chắn đường, cực kì xui xẻo, phải đợi thêm một cái đèn đỏ nữa.
 
Cô nới lỏng dây an toàn, nói với bà lão: "Bà nội, cháu xuống dưới mua đồ ăn ngon cho bà. Nhưng bà phải hứa với cháu là phải ngồi yên ở trong xe, không được đi đâu cả, có được không ạ?”
 
Bà lão vô cùng ngoan ngoãn, gật đầu, còn thúc giục cô đi nhanh một chút, nếu đến trễ sẽ có người khác mua hết mất.
 
Kỳ Dữu gọi điện thoại cho tài xế phía sau, bảo anh ta qua ngã tư thì dừng lại, để ý tới chiếc xe cho cô.
 
-
 
Quán ăn vặt có chút tiếng tăm ở khu vực này nên có rất nhiều người xếp hàng, còn có shipper giao đồ ăn đang ngồi xổm chờ làm đơn. Kỳ Dữu đợi hơn mười mấy phút mới được nhân viên phục vụ tiếp đón.
 
Cô gọi món xong lại ở bên cạnh đợi thêm vài phút thì nhân viên phục vụ mới đưa đồ ăn vặt đã đóng gói đến tay cô. Kỳ Dữu gọi món theo khẩu vị của bà nội và Kiều Thẩm Diễm: không cho rau thơm và không ăn cay.
 
Cô mang theo đồ ăn vặt, quay trở lại xe: “Bà nội, cháu mua về cho bà rồi đây."
 
Đáp lại cô chính là sự yên tĩnh, không hề có một tiếng động. Lúc này trong xe không một bóng người, không có bóng dáng bà lão, ngay cả Bentley cũng chẳng biết đi đâu rồi.
 
Tim Kỳ Dữu chùng xuống, ném đồ ăn vặt lên xe, vội vàng gõ cửa sổ xe thương vụ của tài xế ở phía sau.
 
“Anh có thấy bà cụ đi đâu rồi không?”
 
Tài xế: "Không có, tôi vẫn luôn quan sát ở đây mà.”
 
“Anh luôn quan sát kiểu gì mà lại không nhìn thấy bà ấy xuống xe lúc nào à?” Kỳ Dữu sốt ruột nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng bà lão.
 
Tài xế thấy không thể giấu được nữa, lúc này mới ấp a ấp úng đáp lại: “Xin lỗi bà chủ, tôi vừa rồi không kiềm chế được nên đã đi mua bao thuốc lá."

 
"..."
 
Kỳ Dữu tức giận đến mức muốn ngất xỉu, nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận, nói thêm nữa cũng vô ích, cô mở cửa xe kéo tài xế ra: “Anh còn ngây ra đấy làm gì! Đi tìm người đi!”
 
Bà cụ Kiều mắc hội chứng Alzheimer, không nhớ cũng không biết đường, một khi bà ấy lạc đường thì đó không phải là chuyện đùa đâu.
 
Kỳ Dữu lo lắng tìm kiếm tung tích của bà lão ở xung quanh, đồng thời hỏi những người qua đường và các cửa hàng gần đó xem có ai nhìn thấy bà lão không. Nhưng cô đã tìm kiếm khắp nơi xung quanh bà lão có thể đi nhưng mà không hề thấy bóng dáng bà lão.
 
Là cô đưa bà lão ra ngoài, nhưng lại để lạc mất bà lão.
 
Sắc trời dần dần tối đi từng chút, Kỳ Dữu ngồi ở ven đường, nước mắt không ngừng rơi xuống. Trong sự tuyệt vọng, cô gọi điện thoại cho Kiều Thẩm Diễm: “A lô, Kiều Thẩm Diễm, tôi không thấy bà nội ở đâu cả.”
 
//
 
Khi chiếc Maybach vội vàng lao tới rồi phanh gấp bên đường, Kỳ Dữu thấy Kiều Thẩm Diễm bước từ trên xe xuống. Cô chán nản đứng dậy khỏi băng ghế ven đường, lau khóe mắt, nói rõ tình hình cho anh.
 
Mặt Kiều Châm Diễm nặng như chì, trong lòng tràn đầy lo lắng. Anh nhìn dòng xe cô đông nghịt, một cảm giác bất an, đột ngột dâng lên.
 
Đối với người già mắc bệnh Alzheimer mà nói thì việc đi lạc không phải là chuyện nhỏ. Hơn nữa, thân phận của bà cụ Kiều rất đặc biệt, nếu có người có ý đồ xấu tống tiền hoặc bắt cóc bà lão thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
 
Anh bảo Lộ Siêu lập tức báo cảnh sát, còn mình dẫn theo người tiếp tục kiếm tung tích của bà nội ở quanh đây.
 
Thành phố bị màn đêm bao phủ, ánh đèn đường mờ ảo thắp sáng khắp phố lớn ngõ nhỏ, xe cộ trên đường cũng đang giảm bớt. Nhưng sau khi tìm kiếm toàn bộ khắp các con phố lớn nhỏ một lượt họ vẫn không thấy chút tung tích của bà nội. Có người chủ quán nói hình như thấy có một bà lão giống như thế đi ngang qua, theo sau là một chú chó Border Collie, nhưng không ai để ý bà lão đã đi hướng nào.
 
Đi tới đi lui tìm kiếm tận hai tiếng đồng hồ mà vẫn không có manh mối nào, Kỳ Dữu đi theo Kiều Thẩm Diễm đến đồn cảnh sát. Với sự giúp đỡ của cảnh sát, bọn họ đã lấy được hình ảnh của một số thiết bị giám sát đường bộ gần đó.
 

Hình ảnh cho thấy lúc năm giờ hai mươi phút chiều, Kỳ Dữu dừng xe thể thao ở ven đường, sau đó xuống xe gọi điện thoại, đi về hướng quán ăn vặt.
 
Lúc năm giờ hai mươi hai phút, chiếc xe thương vụ màu đen băng qua ngã tư và dừng gần chiếc Coupe. Tài xế tắt máy xuống xe, đứng bên cạnh xe thể thao trong chốc lát rồi đi bộ về phía cửa hàng tiện lợi gần nhất.
 
Nhưng vào lúc này, một vài đứa trẻ đi xe Scooter điện, tay cầm kẹo bông đi ngang qua, thu hút sự chú ý của bà lão. Bà lão thò đầu ra cửa sổ nhìn một chút, do dự một lát mới đẩy cửa xe ra đi theo đám trẻ.
 
Bentley trên xe thấy bà lão đi xuống xe, cũng nhảy ra khỏi cửa sổ xe đi theo sát sau lưng bà lão. Thỉnh thoảng nó còn cắn ống quần bà lão giống như muốn kéo bà lão quay trở lại.
 
Tình hình đường xá trong nội thành rất phức tạp, cảnh cuối cùng cho thấy bà cụ đi theo bọn trẻ rẽ vào một con hẻm rồi không thấy đâu nữa.
 
Đồn cảnh sát an điều động cảnh sát hỗ trợ tìm người, Kiều thị cũng cử ra lực lượng an ninh của mình tiến hành tìm kiếm khắp các khu vực lân cận.
 
Ban đêm, Kiều Tông Minh ở biệt thự xa xôi thấy người nhà mãi vẫn chưa về thì gọi mấy cuộc điện thoại từ Kiều Thẩm Diễm cho đến Kỳ Dữu.
 
Mặc dù Kiều Thẩm Diễm cố ý giấu ông nội, nhưng sự việc hơi ồn ào nên tin tức bà lão mất tích vẫn truyền tới tai Kiều Tông Minh.
 
Lúc này, ông lão lo lắng đến độ tái phát huyết áp cao, ôm ngực choáng váng hoa mắt. Nhưng có nói gì thì ông lão cũng không chịu đến bệnh viện trước, mà cố chịu đựng sự khó chịu bảo tài xế đưa mình đến đồn cảnh sát để chờ tin tức.
 
“Cháu biết rõ là trí nhớ bà ấy không tốt rồi mà! Tại sao cháu có thể để bà ấy ở lại trên xe một mình? Nếu bà ấy thật sự xảy ra chuyện gì, cháu bảo lão già này biết phải làm như thế nào bây giờ!” Trong lúc nóng nảy, ông lão đã phát cáu với Kỳ Dữu.
 
Bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng trở nên nghiêm trọng, Kỳ Dữu cố nén nước mắt, cúi đầu nghẹn ngào: “Cháu xin lỗi ông nội, là cháu đã không cẩn thận, cháu xin lỗi…”
 
Kiều Thẩm Diễm nhíu mày thật chặt, kéo cánh tay của Kỳ Dữu để cô núp sau lưng mình. Anh hít một hơi thật sâu, đỡ Kiều Tông Minh sang một bên ngồi xuống: “Ông nội, trước mắt không phải lúc truy cứu trách nhiệm, việc quan trọng là phải nhanh chóng tìm được bà nội đã."
 
Đương nhiên là Kiều Tông Minh hiểu đạo lý này, chỉ là căn bệnh của người bạn đời vẫn luôn là nút thắt trong lòng ông lão. Bây giờ xảy ra chuyện này, ông lão cũng thấy lo lắng quá nên mới giận chó đánh mèo sang Kỳ Dữu. Sau khi bình tĩnh lại ông lão cũng suy nghĩ cẩn thận, cô không phải là người duy nhất phải chịu trách nhiệm về việc này.
 
Kiều Thẩm Diễm trấn an ông nội xong bảo ông cụ ở lại đồn cảnh sát chờ tin tức, nếu có bất kỳ tình huống gì thì liên hệ với họ. Còn anh sẽ tự lái xe đưa Kỳ Dữu tiếp tục đi ra ngoài tìm người.
 
Thời gian tìm kiếm dài đằng đẵng càng khiến mọi người bị giày vò hơn, Kiều Thẩm Diễm đang lái xe thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại lạ.
 
Anh không nhìn số điện thoại, lập tức bấm loa ngoài.
 
“A lô, chào anh, tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát quận Triều Hồ, xin hỏi anh có phải là người nhà của bà cụ Đới Thu Hoa không?”

 
Kiều Thẩm Diễm và Kỳ Dữu liếc nhìn nhau.
 
Kỳ Dữu cướp lời nói tiếp: "Vâng, Đới Thu Hoa là bà nội của chúng tôi, hôm nay bà ấy đi lạc, xin hỏi anh có biết bà ấy ở đâu không?"
 
“Hiện giờ bà lão đang ở đồn cảnh sát của chúng tôi trên đường Phủ Hà, người nhà mau đến đón bà ấy đi.”
 
//
 
Đồn cảnh sát nằm trên đường Phủ Hà cách nơi bà cụ Kiều mất tích một đoạn rất xa, không thể tưởng tượng nổi bà lão làm thế nào mà lại có thể đi một mình đến đó.
 
Lúc Kỳ Dữu và Kiều Thẩm Diễm chạy tới, bà cụ Kiều đang ngồi ngủ gà ngủ gật trong đồn cảnh sát. Bentley mở to mắt canh giữ bên chân bà lão với ánh mắt đầy cảnh giác, nó thấy chủ nhân đã đến mới ngoe nguẩy cái đuôi không ngừng sủa lên.
 
Kiều Thẩm Diễm vỗ vỗ vai bà lão đánh thức bà lão dậy. Bà lão thấy cháu trai lập tức nghiêm mặt, còn dùng lòng bàn tay đánh vào cánh tay anh: “Tiểu Diễm, sao thằng nhóc nhà cháu không nghe lời thế hả? Bà nội gọi cháu cả buổi mà cháu không để ý đến bà! Bà nội đã bảo cháu tan học về nhà sớm một chút rồi, con xem bà phải tìm con bao nhiêu lâu! Bà còn chưa ăn cơm đây này!”
 
Thì ra bà lão tưởng cậu bé đi ngang qua là cháu trai mình lúc nhỏ nên mới đi theo cậu bé suốt chặng đường. Cuối cùng, đến khi cậu bé được mẹ ra đón, bà lão quay đầu lại mới phát hiện mình lạc đường rồi.
 
Sau đó, bọn họ kiểm tra camera giám sát của khu vực đường Phủ Hà, từ khoảng 8 giờ bà lão đã đi lang thang quanh một quảng trường nào đó. Bentley vẫn luôn đi theo bên cạnh bà lão, không cho phép bất cứ ai tới gần, cũng không để bà lão đi ra đường cái.
 
Theo lời cảnh sát trực ban lúc đó kể lại, bọn họ đã nghe thấy cứ có tiếng chó sủa ầm ĩ bên ngoài đồn cảnh sát mãi mới đi ra ngoài kiểm tra. Nói đến đây cũng phải khen chú chó này thật sự thông minh, Bentley vây quanh bà lão không cho bà lão đi đâu hết, mà cố ý dẫn bà lão đến chỗ cảnh sát này.
 
Cảnh sát tiến lên hỏi thăm tình huống của bà lão nhưng bà lão không biết gì cả, thậm chí bị hỏi nhiều còn cho rằng bọn họ là người xấu.
 
Cảnh sát cẩn thận phát hiện trên góc áo khoác của bà cụ có thêu tên và số điện thoại liên lạc, lúc này mới gọi điện thoại cho Kiều Thẩm Diễm.
 
Sau khi Kỳ Dữu đưa bà nội và Bentley trở lại xe, những giọt nước mắt tủi thân của cô cứ tuôn rơi.
 
May mà hôm nay bọn họ ra ngoài đưa chú chó Bentley từng được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ số thông minh cũng cao theo cùng. Nếu như đưa con chó Ferrari đần kia đi theo thì nó không tự đi lạc đã là hạnh phúc lắm rồi chứ đừng mong gì nó đưa được bà nội đi tìm sự trợ giúp của cảnh sát.
 
Bentley đi theo bà nội một đoạn đường rất dài đã bị mài rách đệm thịt trên cái chân nhỏ, vừa về tới xe là nó lập tức nằm sấp trong lòng Kỳ Dữu ngủ thiếp đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận