Chiếc xe Maybach chậm rãi dừng lại trước cửa câu lạc bộ, Lộ Siêu xuống xe mở cửa cho Kiều Thẩm Diễm. Sau đó, anh ấy nhìn chằm chằm vào Bối Nhị đang sững sờ tại chỗ.
Sau khi lên xe, anh ấy quay lại chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình với Kiều Thẩm Diễm: “Xin lỗi sếp Kiều, là dô tôi đã không làm tròn trách nhiệm, không ngờ lại để cho cô ta lẻn vào đây.”
Kiều Thẩm Diễm ấn huyệt Thái Dương: “Không có gì đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kế tiếp, anh lại trầm giọng “ừ” một tiếng, cũng không nói nói thêm gì nữa.
Lộ Siêu lại hỏi: “Chuyện này có cần nói cho bà chủ biết không?”
Kiều Thẩm Diễm im lặng.
Anh hiểu rõ tính tình của Kỳ Dữu, trong mắt cô không thể chứa được dù chỉ một cát, nếu biết cái loại chuyện này thì chắc chắn sẽ nổi giận. Huống chi đối phương còn là bạn cùng phòng ở chung bốn năm của cô, chưa nói đến quan hệ tốt thế nào, chí ít cũng là có chút tình cảm, biết được bạn mình có ý đồ khác, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Anh lắc đầu: “Không cần.”
Dừng lại một lúc lại hỏi: “Việc thu thập bằng chứng của phó tổng giám đốc Trương thế nào rồi?”
Lộ Siêu: “Đã đang được tiến hành rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đẩy nhanh tốc độ lên.”
“Vâng.”
//
Khi Kỳ Dữu về đến nhà, trong nhà vẫn chỉ có một người giúp việc. Công việc của Kiều Thẩm Diễm gần đây rất bận rộn, lúc nào cũng đến tận nửa đêm anh mới về đến nhà.
Đi dạo bên ngoài nguyên một ngày trời, cả người Kỳ Dữu mệt mỏi, chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là ngâm mình vào trong bồn tắm, thoải mái tắm nước nóng.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, ngồi trong bồn tắm ấm áp, trong đầu Kỳ Dữu chỉ toàn là khuôn mặt của Kiều Thẩm Diễm, cô như đang cưỡi ngựa xem hoa ngẫm lại từng cảnh tượng hiện lên trước mắt kể từ khi cô gặp gỡ anh, những lời nói của Trần Kim An và Kiều Tầm Tuân cũng quanh quẩn không ngừng ở bên tai cô.
Có phải cậu thích anh ấy không?
Không rung động mới lạ ấy!
Anh ấy đối với cậu tốt như vậy!
Nhưng bọn họ chẳng phải là liên hôn thương mại hay sao?
Ai yêu trước chính là người thua cuộc.
...
Trong lòng Kỳ Dữu có một ác quỷ và một thiên thần đang cãi nhau, cãi qua cãi lại, ồn ào đến mức đầu cô sắp nổ tung rồi, nhưng mà vẫn không rút ra được kết quả gì.
Có lẽ nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, cô ngâm mình trong nước quá lâu, khiến cô có chút chóng mặt.
Cô lấy khăn tắm đang định lau người thì mới phát hiện ra là chưa cầm quần áo để thay vào đây.
Dù sao hiện tại trên lầu cũng không có ai, Kỳ Dữu suy nghĩ một chút, quấn khăn tắm bọc kín người rồi cứ như vậy mà bước ra ngoài.
Khăn tắm rất ngắn, chỉ có thể che được phần đùi, che được những bộ phận quan trọng, làn da trắng như tuyết lộ ra bên ngoài cả một mảng, mang theo hơi nước lượn lờ, hiện lên một màu hồng phấn nhàn nhạt.
Một tay cô giữ khăn tắm, một tay kia thì mở tủ quần áo lật tìm đồ ngủ.
Cũng không biết lần này dì Chu sắp xếp quần áo kiểu gì, bộ đồ ngủ thường ngày hôm nay lại bị cất ở trên ngăn cao nhất, cô kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng với tới được , nhưng vừa mới giơ tay lên, cảnh xuân ở bên dưới lặng lẽ lộ ra ngoài.
Mà chẳng may, đúng lúc này Kiều Thẩm Diễm đã im lặng đi lên trên lầu, dựa vào cửa nhìn thấy hết cảnh tượng mê người này. Chỉ là Kỳ Dữu quá tập trung lục lọi quần áo nên không hề để ý đến anh.
Hôm nay, anh đã uống khá nhiều, dáng vẻ quyến rũ, nửa kín nửa hở này của Kỳ Dữu giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi vào lòng anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
Dục vọng đột nhiên ập đến, đôi mắt anh tối sầm, yết hầu hơi chuyển động, kéo mạnh cà vạt rồi bắt đầu cởi khuy áo sơ mi một cách chậm rãi.
Kỳ Dữu vừa tìm được bộ đồ ngủ của mình thì bất ngờ bị ai đó ôm từ phía sau, bàn tay to lớn vén mở chiếc khăn tắm ra rồi len lỏi vào bên trong.
Đôi môi mỏng của người đàn ông lướt qua vành tai cô, cọ xát đảo quanh, giọng nói khàn khàn: “Muốn quyến rũ tôi à?”
“Anh... Anh về khi nào đấy?” Hơi thở Kỳ Dữu khựng lại, hoảng loạn rụt vai lại: “Tôi không có.”
Không có dụ dỗ anh, mà là do anh không nói tiếng nào mà đã đi vào rồi.
Bàn tay Kiều Thẩm Diễm đang làm loạn trên người cô, khiến cô phải hít một hơi thật sâu, siết chặt chiếc khăn tắm trước người, cảm thấy lo lắng hơn.
Nhưng bàn tay người đàn ông kéo ra một cách dễ dàng, chiếc khăn tắm bị ném xuống đất, trên người cô không còn gì để che chắn, cuối cùng chỉ đành thẳng thắn đối mặt.
Kỳ Dữu cắn môi thở hổn hển: “Không được đâu, tôi vẫn còn đang dưỡng thương, bác sĩ bảo tôi vẫn chưa thể vận động mạnh được.”
Kiều Thẩm Diễm xoay bả vai Kỳ Dữu lại, đặt cô lên vách tủ, hôn từ trán của cô, từng tấc từng tấc lướt xuống cánh môi mềm mại.
“Đang dưỡng thương mà còn chạy ra ngoài à?”
Kỳ Dữu bị anh hôn đến mức đôi mắt trở nên mơ màng, tay đặt lên ngực anh khẽ đẩy nhẹ: “Sao anh biết?”
“Lịch sử quẹt thẻ đã bán đứng em.”
“…”
“Nhưng anh vẫn còn chưa tắm.”
“Ngoan, đợi lát nữa lại đi tắm cùng tôi.”
Sau đó, đôi môi của Kỳ Dữu hoàn toàn bị bịt kín, nụ hôn của anh triền miên, lúc nhẹ lúc nặng. Kỳ Dữu bị đặt nằm ngửa trên giường, cơ thể nóng bỏng của người đàn ông áp đè lên, cô chỉ cảm thấy trên người vừa nóng vừa lạnh, rất khó chịu.
Lần này cô bị thương, Kiều Thẩm Diễm đã phải nhẫn nhịn rất lâu, mỗi buổi tối khi ôm cô ngủ, anh luôn cố kiềm chế, bình tĩnh rất lâu mới có thể đè nén dục vọng trong lòng xuống.
Vất vả lắm mới đợi được cô bình phục, sao anh có thể để tha cho cô một cách dễ dàng được.
Nhưng suy cho cùng thì vẫn thương tiếc cô, động tác cũng nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều, tư thế thì cũng nghĩ cho vết thương ở chân cô, sợ làm cô bị đau.
Vào thời khắc đỉnh điểm nhất, Kiều Thẩm Diễm siết eo của Kỳ Dữu, hôn thật sâu vào “lớp kem tươi” mềm mại nhất trên cơ thể cô, áp sát vào cô, liên tục nỉ non tên của cô. “Dữu Dữu...”
Âm thanh này đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong trái tim của Kỳ Dữu, cô vòng tay qua cổ anh, cơ thể bất giác run lên.
Lăn qua lăn lại một lúc hồi lâu, Kỳ Dữu mệt mỏi đến không mở mắt ra được, ngủ say trên cánh tay Kiều Thẩm Diễm.
Đêm qua trời đổ cơn mưa, sắc trời xám xịt, từng tầng mây đen chồng chất, gió thu thổi bay làm lá khô vàng trên mặt đất, một luồng gió se lạnh lùa vào qua khe cửa sổ.
Sau khi vết thương lành lại, việc Kỳ Dữu bám tay bám chân vào người Kiều Thẩm Diễm vào buổi tối ngày càng thoải mái hơn, chỉ thiếu điều biến thành một con gấu túi, bám trên người anh cả đêm.
Sáng sớm ngày ra cô lại đá chăn, mặc dù nửa đêm anh đã dậy đắp lại chăn vài lần rồi, nhưng tay chân của cô vẫn không nghe lời mà thò ra bên ngoài.
Khi Kiều Thẩm Diễm tỉnh dậy, phần da thịt bị lộ ra bên ngoài của cô đã trở nên lạnh ngắt.
Đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ mười phút, hôm nay Kiều Thẩm Diễm thức dậy sớm hơn bình thường.
Tối qua, vừa về đến nhà, anh đã bị dụ dỗ bởi cô vợ nhỏ, vô cùng kích động, giày vò đến tận khuya, công việc ban đầu định mang về nhà để hoàn thành cũng bị gác lại.
Sáng nay, có một cuộc họp quan trọng, có một số nhóm dữ liệu cần phải sắp xếp trước, mặc dù nữ sắc khiến người ta mê muội không nỡ rời đi, nhưng Kiều Thẩm Diễm vẫn không thể không rời giường sớm hoàn thành công việc còn dang dở.
Anh xoa nắn xương mày, tùy tiện choàng một chiếc áo choàng tắm, nhét bàn tay không ngoan ngoãn của người phụ nữ lại vào trong chăn, hôn nhẹ lên mái tóc đen của cô rồi quay người đi vào phòng làm việc.
Tám giờ sáng, Kỳ Dữu tỉnh dậy bởi vì lạnh.
Cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đưa tay trở về ổ chăn, xoay người chui sang bên kia, tìm kiếm hơi ấm.
Duỗi bắp chân gác sang bên cạnh, gác phải không khí, phía bên kia giường đã trống rỗng.
Kiều Thẩm Diễm đứng trước gương dài chỉnh lại cổ áo, nhìn thấy Kỳ Dữu chậm rãi ngồi dậy qua gương, nhướng mày cười thầm: “Dậy rồi à?”
Kỳ Dữu gật đầu, để chân trần đi xuống giường, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ đi tới trước mặt Kiều Thẩm Diễm, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Sao anh dậy sớm vậy? Vì lạnh quá nên tôi mới tỉnh dậy.”
Trong giọng nói của cô còn mang theo vẻ nỉ non khẽ khàng, giống như là đang oán trách, nhưng thực chất lại là đang làm nũng.
“Ừm, tối qua có một vài công việc chưa kịp hoàn thành.” Anh mở ngăn kéo chuyên dụng cất cà vạt ra: “Chọn giúp tôi một chiếc.”
Kỳ Dữu liếc nhìn chiếc áo khoác vest mà anh phối đồ ngày hôm nay, đầu ngón tay lướt qua mấy cái cà vạt, chọn một chiếc màu xanh đậm rồi đưa qua.
Kiều Thẩm Diễm lật cổ áo sơ mi lên, nhưng lại không đón lấy mà hơi cúi cổ xuống, dùng ánh mắt ám chỉ bảo cô thắt giúp mình.
Đổi lại trước kia, chỉ sợ là Kỳ Dữu đã sớm phát cáu một trăm tám mươi lần từ lâu rồi, đẩy mặt anh ra xa, muốn cô đây đây thắt cà vạt cho anh á? Tên đàn ông khốn kiếp này nằm mơ giữa ban ngày à!
Nhưng hôm nay cũng không biết cô trúng phải tà thuật gì, ma xui quỷ khiến lại kiễng chân lên, quàng cà vạt vào cổ anh, trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Động tác thắt cà vạt của Kỳ Dữu cũng không thành thạo cho lắm, loay hoay một hồi lâu vẫn không thể thắt nổi một chiếc cà vạt hẳn hoi, Kiều Thẩm Diễm cũng không vội, hạ mí mắt xuống, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn cô.
Trong gương, hai người đứng rất gần nhau, nhìn từ một góc độ nào đó thì bọn họ dường như đang ôm nhau, yết hầu gợi cảm của người đàn ông gần trong gang tấc, quanh chóp mũi tràn đầy mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh.
Kỳ Dữu không nhịn được suy nghĩ miên man, trong đầu toàn là sự tiếp xúc da thịt thân mật với anh tối qua, cô hoàn toàn không giành sự chú ý cho chiếc cà vạt.
Vấn đề tối hôm qua vẫn rối rắm ở trong đầu cả một đêm vẫn chưa có đáp án, nhưng cô nghĩ chỉ nhìn diện mạo của tên đàn ông khốn kiếp này, bản thân hẳn là cũng không tính là chán ghét anh đâu nhỉ.
Ít nhất trong chuyện sinh hoạt vợ chồng này, tên chó này quả thực không tồi chút nào.
Phải mất nhiều thời gian hơn bình thường mấy lần mới miễn cưỡng thắt nút được, Kỳ Dữu nhìn vào gương, nhìn về hướng Kiều Thẩm Diễm với ánh mắt hết sức chân thành không cho phản bác: “Tôi cảm thấy thắt cực kỳ đẹp, anh thấy sao?”
Kiều Thẩm Diễm cúi đầu xuống nhìn một cái, cực kỳ phối hợp nói “ừ” một tiếng.
Kỳ Dữu nghe được câu trả lời khẳng định của anh, vui vẻ thỏa mãn đi vào phòng tắm tắm rửa, Kiều Thẩm Diễm quay lưng về phía cô chỉnh lại áo sơ mi, âm thầm điều chỉnh lại cà vạt.
Kiều Thẩm Diễm: “Ở nhà có USB không? Tôi có một tập dữ liệu cần phải mang đến công ty.”
“Trên móc chìa khóa của tôi có một cái, để ở trên bàn đầu giường ấy, anh tự tìm xem.” Kỳ Dữu đang đánh răng, trong miệng toàn là bọt bóng, nói một cách không rõ ràng.
Lộ Siêu đã đứng đợi ở dưới lầu và cũng đã gọi điện nhắc anh ra ngoài, Kiều Thẩm Diễm cố gắng tìm nhanh, quả nhiên anh tìm được chiếc USB trên bàn cạnh đầu giường ngủ theo lời nói của cô, là hình dạng của một con Totoro mũm mĩm, khá dễ thương.
Anh đi đến phòng làm việc, kết nối USB với máy tính, sao chép một tệp dữ liệu mà anh đã làm sáng nay vào ổ USB.
Chiếc USB này hẳn là đã được Kỳ Dữu sử dụng khi cô còn học đại học, trong đó chứa rất nhiều bản phác thảo thiết kế và bài tập của cô, có mấy chục cái thư mục, được sắp xếp gọn gàng.
Kiều Thẩm Diễm đang chuẩn bị thoát ra an toàn thì đuôi mắt vô tình liếc nhìn thấy một thư mục ở phía cuối cùng có tên là [Thỏa thuận trước hôn nhân].
Anh bấm vào, đôi mắt nhanh chóng đọc lướt qua, trái tim vừa được sưởi ấm lại lạnh xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...