Chủ tiệc sinh nhật đứng ra hòa giải, Kiều Tầm Tuân nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại, xin lỗi chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật.
“Thật ngại quá, bà Vương, phá đám chuyện của bà rồi.”
Bà Vương và Kiều Tầm Tuân quen biết đã lâu, hiểu rõ tính tình của cô ấy, cô ấy sẽ không tùy ý đắc tội với người khác, nhưng cũng không phải dễ trêu chọc. Có thể ép cô ấy động tay động chân tại chốn đông người thế này trước công chúng, nhất định là cô gái nhỏ này này đã nói gì đó làm cô ấy tức giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà Vương nói vài câu, sau đó cô gái nhỏ bị ép phải xin lỗi Kiều Tầm Tuân.
Kiều Tầm Tuân ngoảnh mặt làm ngơ, cầm lấy túi xách đi về phía Kỳ Dữu, kéo tay cô: “Đi, Dữu Dữu, chúng ta về nhà.”
Không thể không thừa nhận, tranh giành sự yêu thương với Kiều Tầm Tuân nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Kỳ Dữu bị cô ấy làm cho cảm động.
Trước kia cô rất kháng cự sự tồn tại của Kiều Tầm Tuân, bởi vì có thêm một người mẹ kế nhỏ như vậy, cô sẽ bị người ta chê cười rất nhiều.
Nhưng trong khoảnh khắc được Kiều Tầm Tuân dẫn ra ngoài, trên vai cô ấy dường như có hào quang chiếu rọi, bàn tay cũng ấm áp, đó là ấm áp của người nhà.
Trở lại trên xe, Kiều Tầm Tuân vẫn chưa nguôi giận, cảm xúc mãnh liệt tiếp tục chửi mắng cô gái nhỏ kia.
“Có vài người chính là ghen tị không thích thấy người khác tốt đẹp, lần sau cô ta còn dám lảm nhảm làm trò trước mặt tôi thì xem tôi có xé nát miệng của cô ta ra không...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một mình cô ấy lảm nhảm cả một lúc lâu, đột nhiên ý thức được người bên cạnh dường như vẫn không lên tiếng, quay đầu lại nhìn thì phát hiện Kỳ Dữu đang nhìn mình không chớp mắt.
“Sao cô lại nhìn tôi như vậy?” Kiều Tầm Tuân bị cô nhìn đến mức toàn thân nổi da gà.
Kỳ Dữu nhún vai, cười cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay dì… Thật sự quá ngầu.”
Bị cô nói như vậy, khiến cho Kiều Tầm Tuân có hơi không biết nên làm thế nào, cô ấy vén tóc trêu chọc: “Giờ cô mới biết sao.”
Kiều Tầm Tuân bảo tài xế lái xe đưa Kỳ Dữu về nhà trước.
Xe chạy trong bóng đêm mịt mù, Kỳ Dữu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, cô hỏi ra nghi vấn đã giấu ở trong lòng rất lâu: “Vì sao dì lại thích ba tôi? Với điều kiện như thế của dì, lúc đó đàn ông theo đuổi dì chắc là không ít, vì sao lại chọn một người đàn ông lớn tuổi hơn dì nhiều như vậy?”
“Cô thật sự muốn biết sao?” Kiều Tầm Tuân sửng sốt.
Kỳ Dữu gật đầu.
Kiều Tầm Tuân: “Được rồi, nói cho cô biết cũng không sao.”
Ngoài cửa sổ cảnh vật bay vụt qua, suy nghĩ cũng bị kéo đi rất xa.
Lúc ấy, quê nhà xảy ra động đất, Kiều Tầm Tuân và em trai mất cha mẹ từ rất sớm, cho dù sau này bà lão đối với chị em bọn họ cũng không tệ, nhưng dù sao cũng không có huyết thống, cuộc sống ở nhà họ Kiều luôn như đi trên miếng băng mỏng.
Hơn nữa, em trai Kiều Diệp của cô ấy từ nhỏ đã rất thích gây rắc rối, Kiều Tầm Tuân chăm sóc em trai từ nhỏ, bị cuộc sống ép phải trưởng thành, trưởng thành sớm hơn so với bạn cùng trang lứa, nhưng trong lòng vẫn khát vọng được yêu thương, có thể có một bờ vai để cho cô ấy dựa vào.
Nhớ lại lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Kỳ Thịnh Viễn, Kỳ Dữu cũng có mặt, lúc đó cô chỉ là một cô bé mới vào trung học, còn cô ấy cũng chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, mang thân phận con gái nuôi của nhà họ Kiều vào làm việc cho Kiều thị.
Ngày đó Kiều thị và Thịnh Viễn có tiệc xã giao, Kỳ Thịnh Viễn không yên tâm để con gái ở nhà một mình vào ban đêm, nên đã dẫn cô theo ăn cơm cùng.
Kiều Tầm Tuân đến nay vẫn nhớ rõ bữa tiệc đó, Kỳ Thịnh Viễn chăm sóc Kỳ Dữu nhỏ như thế nào, cũng là kiểu che chở cẩn thận từng li từng tí làm cô ấy cảm động, cảm thấy ông ấy nhất định là một người đàn ông tốt, sẽ cực kì cưng chiều người khác.
Thấy cô ấy nói xong, Kỳ Dữu kinh ngạc: “Thì ra dì đang tìm kiếm tình thương của ba tôi sao?”
Kiều Tầm Tuân: “Cô đã bao giờ nghe qua câu nói “Có người dạy bạn dịu dàng, có người dạy bạn trưởng thành, nhưng người thực sự yêu bạn sẽ chỉ để bạn trở lại thành một đứa trẻ”, đây gọi là hạnh phúc, cô có hiểu không?”
Người thực sự yêu bạn sẽ chỉ để con trở lại thành một đứa trẻ…
Không biết vì sao, khi nghe được câu nói này, khuôn mặt của Kiều Thẩm Diễm vô thức hiện lên trong đầu Kỳ Dữu, nhớ tới khoảng thời gian này anh đối xử rất tốt với cô, chẳng phải cũng cưng chiều mình thành một đứa trẻ nhỏ vô dụng sao?
Cô suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy nhiều năm như thế, dì thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc có một đứa con với ba tôi sao?”
Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao, mẹ quý nhờ con, gả vào nhà giàu có sinh con trai sau đó tranh đoạt gia sản.
Kiều Tầm Tuân hừ nhẹ một tiếng: “Tôi khắc con trai được không. Từ nhỏ quản lý Kiều Diệp không khác gì làm mẹ, cũng đủ đau đầu rồi, thật vất vả mới được hưởng phúc, sao phải sinh con để tra tấn chính mình? Ngai vàng của nhà cô để lại cho anh trai cô kế thừa đi, tôi sẽ không xen vào đâu.”
Năm ba mẹ qua đời, Kiều Diệp còn rất nhỏ, Kiều Tầm Tuân lớn hơn anh ấy rất nhiều, từ nhỏ đã rất quan tâm anh ấy, tuổi còn nhỏ mà đã trải qua vất vả vừa làm ba vừa làm mẹ, thật sự có chút ám ảnh.
Kỳ Dữu “Ồ” một tiếng, không biết nói thêm gì nữa.
Có lẽ trước kia là cô nhìn người bằng lăng kính khác, người mẹ kế nhỏ này của cô thật ra cũng không xấu xa như trong tưởng tượng.
Thậm chí, còn rất có cá tính.
//
Bên kia, Bối Nhị đang ở nhà ăn mì ăn liền để tạm thời nhịn qua cơn đói thì chợt nhận được tin tức của phó tổng giám đốc Trương, nói Kiều Thẩm Diễm có một bữa ăn ở một câu lạc bộ tư nhân nào đó, ông chủ của đối tác là một ông lão lớn tuổi. Ông ta đặc biệt thích uống rượu, sau một hồi xã giao lại mời uống rượu, từ đầu đến cuối đều lôi kéo Kiều Thẩm Diễm uống rượu cùng ông ta.
Vị đối tác này năm ngoái có chút giao tình với Kiều Tông Minh, Kiều Thẩm Diễm không thể nào tỏ vẻ khó chịu, kiên trì uống với ông ta hơn nửa chai rượu trắng, hiện nay người đã hơi ngà say, phó tổng giám đốc Trương bảo Bối Nhị chạy tới, tùy cơ ứng biến.
Gió đêm hơi lạnh, đứng ở trước cửa câu lạc bộ tư nhân, Bối Nhị bất giác rùng mình một cái, khép cánh tay lại.
Sợ Kiều Thẩm Diễm sẽ rời đi sớm, sau khi nhận được điện thoại cô ta vội vàng vàng chạy tới. Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra vào buổi tối, trước khi ra cửa cô ta cố ý mặc chiếc váy hai dây đắt tiền nhất trong tủ quần áo, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len đầu thu, tóc dài xõa tung trên vai, trông dịu dàng lại xen lẫn một chút gợi cảm, rất giống phong cách bình thường của Kỳ Dữu.
Được phân công vào văn phòng tổng giám đốc hơn mấy tháng, toàn bộ người trong văn phòng đều đề phòng cô ta như đề phòng trộm, văn kiện quan trọng chưa từng qua tay cô ta, giao cho cô ta xử lý đều là những chuyện vụn vặt không liên quan. Cho dù mỗi ngày cô ta chỉ cách Kiều Thẩm Diễm một cánh cửa, nhưng cô ta cũng không tìm được cơ hội để tiếp cận anh.
Dường như Kiều Thẩm Diễm cố ý quên chuyện văn phòng tổng giám đốc có người như cô ta tồn tại, mắt cũng chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.
Phó tổng giám đốc Trương biết được bên cô ta không có tiến triển gì, đã nổi giận rất nhiều lần, cứ tiếp tục như vậy cô ta không chỉ mất đi thứ mình muốn, còn có thể trở thành một thứ đồ bỏ đi.
Hôm nay cơ hội này đối với cô ta mà nói là rất quan trọng, cô ta phải nắm chắc.
Đứng ở cửa câu lạc bộ hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đợi được một nhóm đàn ông mặc vest đi giày ra bước từ trong thang máy ra.
Trong bọn họ có vài người đã uống đến mức loạng choạng, bá vai chống lưng nói nhảm. Kiều Thẩm Diễm đi ở phía sau cùng, dáng người cao ráo càng nổi bật trong đám người.
Anh cũng uống không ít rượu, sắc mặt hơi ửng hồng, chẳng qua khả năng tự kiềm chế của anh vô cùng tốt, lúc say cũng là dáng vẻ nhã nhặn cao quý, sẽ không để cho người khác phát hiện ra.
Những chiếc xe sang trọng từng chiếc từng chiếc chạy tới cửa, đợi đến khi vị đối tác say mèm cuối cùng được trợ lý đỡ vào trong xe, Kiều Thẩm Diễm mới xoa xoa giữa hai đầu lông mày, gọi điện thoại cho Lộ Siêu.
“Sếp Kiều.”
Phía trước bên phải vang lên một giọng nữ dịu dàng, Kiều Thẩm Diễm hơi dừng lại, hơi ngước mắt lên.
Khi men say đã nồng thì tầm nhìn cũng xuất hiện ảo giác, người phụ nữ ở trước mặt này từ giọng nói đến phong cách ăn mặc đều có vài phần giống người vợ nhỏ bé của mình, anh chầm chậm nheo mắt lại, con ngươi tối đen đánh giá cô ta.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Kiều Thẩm Diễm đã biết cô ta không phải Kỳ Dữu, từ tướng mạo đến dáng người đều kém người vợ nhỏ của anh quá nhiều.
Anh nhíu nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”
“Là chị Khấu Mạn bảo tôi tới đưa cho anh một phần văn kiện.”
Thấy ánh mắt Kiều Thẩm Diễm nghi ngờ, Bối Nhị nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Sếp Kiều, anh có khỏe không? Tôi thấy hình như anh uống say rồi, tôi có mang theo thuốc giải rượu anh có muốn uống một viên không?”
Nói xong, cô ta lấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, trên bao bì màu vàng nhạt in mấy chữ tiếng Hàn khó hiểu.
Kiều Thẩm Diễm rũ mắt nhìn, bình tĩnh dời mắt nhìn sang nơi khác: “Không cần.”
Tay Bối Nhị cứng đờ ở giữa không trung, cô ta xấu hổ mím môi, cất viên thuốc vào trong túi.
Cô ta hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Sếp Kiều, thật ra tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn quan tâm anh mà thôi.”
“Có thể anh không biết, tôi đã dõi theo anh từ rất lâu, trước buổi lễ tốt nghiệp. Khi đó tôi không biết anh là vị hôn phu của Kỳ Dữu, nhưng tôi không có cách nào khống chế bản thân. Tôi biết tôi không nên có tình cảm với với anh, cũng biết đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc đều không thích tôi, nhưng tôi chỉ muốn ở gần anh một chút, mỗi ngày có thể nhìn anh, chỉ thế thôi cũng đủ rồi.”
Cô ta nói xong, chậm rãi kéo cánh tay Kiều Thẩm Diễm, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, trông ngây thơ vô hại.
Kiều Thẩm Diễm liếc mắt nhìn bàn tay dính chặt của cô ta, ánh mắt khinh thường.
Anh mỉm cười: “Tôi cảm thấy xấu hổ thay Kỳ Dữu vì có một người bạn học như cô.”
Bối Nhị ngẩn người: “Có… Có ý gì?”
Kiều Thẩm Diễm hất tay cô ta ra, đi về phía cửa không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng: “Ngày mai đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...