Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Dữu cắn ngón tay đi đi lại lại trong phòng.
Chưa kể đến việc cô có rất ít kinh nghiệm an ủi người khác giới, chỉ nghĩ đến từ “an ủi” dùng trên người tên đàn ông chó má như Kiều Thẩm Diễm này thôi là cô đã cảm thấy da đầu tê dại, nổi da gà khắp nơi rồi.
Tuy tình cảm vợ chồng giữa cô và Kiều Thẩm Diễm là kiểu plastic, nhưng nhìn từ góc độ của đối phương mà nói, chuyện này với bất kỳ ai thì cũng rất đau lòng. Nếu cô đã đồng ý với cô út rồi thì nhất định phải nghĩ cách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, cô bấm vào WeChat gửi tin nhắn cho Trần Kim An, kể lại ngắn gọn đầu đuôi sự tình, cuối cùng gửi đến một đòn tra khảo đến tận tâm hồn: [Cậu nghĩ tớ nên làm thế nào?]
Trần Kim An gửi lại cho cô một biểu tượng cảm xúc "có việc thì để lên giường nói", đáp: [Tớ nghĩ niềm an ủi tốt nhất đối với một người đàn ông là cậu tắm rửa thơm tho rồi khỏa thân trước mặt anh ta.]
"..."
Kỳ Dữu sửng sốt nhìn chằm chằm vào màn hình, mười giây sau bắt đầu spam:
[Trần Kim An, cậu dùng từ kiểu quái quỷ gì vậy!!!]
[Đã không có đời sống tình dục thì đừng xem mấy bộ phim hành động tình yêu vớ vẩn nữa nhé! Đầu óc sắp sửa toàn là những thứ đen tối mất rồi!]
[Người độc thân 22 năm như tớ thấy cậu cần phải xem lại bản thân đấy!]
Trần Kim An trợn trắng, tỏ vẻ không hề muốn kiểm điểm, cũng không quên đính chính với cô: [Xin lỗi, tớ đang xem phim Hàn Quốc, lần sau sẽ chia sẻ tài liệu học tập với cậu, để cậu với em rể ôn luyện với nhau một chút.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Dữu: "..."
Trời đất ơi, đây là loại bạn thân quỷ quái gì vậy, bây giờ cắt đứt tình bạn này còn kịp không?
Hai người đấu võ miệng hơn mười hiệp, Trần Kim An càng nói càng không có ranh giới, rất nhiều câu bẻ lái khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.
Cuối cùng, may nhờ có cú điện thoại của Kiều Tầm Tuân gọi tới hỏi thăm bệnh tình của bà cụ Kiều mới có được một lời khuyên tương đối đáng tin cậy, ít nhất đáng tin cậy hơn Trần Kim An.
Gần trưa, chiếc Coupe màu đỏ phanh gấp trước cửa lớn tòa nhà Tập đoàn Kiều thị, ngay sau đó có một nhân viên bảo vệ cung kính đi tới mở cửa.
Kỳ Dữu gật đầu một cái dứt khoát, ném chìa khóa xe vào trong ngực anh ta, lại quay ra nói với một bảo vệ khác: "Làm phiền mang đồ trong cốp xe của tôi lên tầng 68, cảm ơn."
Nói xong, cô vòng sang ghế phụ nhấc một hộp giữ nhiệt lên, đảm bảo nước canh không bị đổ ra ngoài rồi mới bình tĩnh bước về phía sảnh.
Các nhân viên bảo vệ đi phía trước mở đường, đôi giày cao gót của Kỳ Dữu giẫm lên sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh giòn giã, khí chất mạnh mẽ của cô thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đó.
"Chào buổi trưa, thưa bà chủ."
"Chúc bà chủ một ngày tốt lành."
Ảnh cưới của tổng giám đốc đã được lan truyền trong các nhóm bàn tán của nhân viên từ lâu, cả công ty đều có ấn tượng với khuôn mặt sáng sủa, xinh đẹp của vợ tổng giám đốc. Cô đi một mạch vào trong, các nhân viên liên tục chạy ra chào hỏi.
Trước khi cô đến đã thông báo trước với Lộ Siêu, thang máy tới tầng 68 vừa mở ra thì Lộ Siêu đã đứng trước cửa đón tiếp, cửa phòng tổng giám đốc vẫn đóng chặt.
Kỳ Dữu không vội đi vào, thăm dò hỏi Lộ Siêu: "Anh ấy thế nào rồi?"
Lộ Siêu lắc đầu: "Cả buổi sáng, sếp Kiều không gặp ai ạ."
Kỳ Dữu cau mày, chỉ vào món đồ trong tay nhân viên bảo vệ: "Tôi mang theo một ít bánh ngọt đến, cậu cầm đi chia cho đồng nghiệp trong văn phòng giám đốc đi."
Nói xong cô bước đến trước văn phòng gõ cửa, sau khi nhận được tiếng đáp lạnh lùng thì đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng rộng lớn chỉ có một người, Kiều Thẩm Diễm ngồi trước máy tính, ánh mắt sâu thẳm tập trung vào tài liệu trên màn hình, một tay nắm lại chống ở bên môi, dưới ánh sáng rực rỡ khuôn mặt góc cạnh của anh trông càng sắc bén.
Thoạt nhìn anh vẫn như bình thường, nhưng Kỳ Dữu lại chú ý tới phía dưới mi mắt của anh có một quầng thâm nhàn nhạt.
Cô hắng giọng, hai tay khoanh trước ngực bước vào, tỏ vẻ vô tâm vô tư trêu chọc nói: "Tôi tưởng lần này sếp Kiều lại bắt tôi đợi ngoài cửa bốn tiếng chứ."
Kiều Thẩm Diễm ngước mắt lên từ màn hình máy tính, đôi mắt đen tuyền sáng lên một chút: "Sao em lại đến đây?"
Kỳ Dữu kéo ghế ngồi đối diện anh, vui vẻ nói: “Ở nhà chán quá nên tới đây đi dạo một chút.”
Cô chống cằm nhìn xung quanh một lúc rồi nhận xét: “Văn phòng của anh khá rộng, chỉ là phong cách trang trí…”
Kiều Thẩm Diễm nhướng mày: "Cái gì?"
Kỳ Dữu mỉm cười, qua loa lấy lệ: "Rất Kiều Thẩm Diễm."
Lạnh lùng nhất quán.
Kiều Thẩm Diễm không hiểu ý của cô, lại cảm thấy cũng không cần thiết phải chú ý đến loại vấn đề này, ánh mắt lướt qua, tầm mắt rơi vào chiếc hộp cách nhiệt màu hồng trong tay cô.
"Cái gì vậy?" Anh hỏi.
Kỳ Dữu thuận tay mở nắp, tránh ra xa khỏi núi giấy tờ nhỏ của anh, đẩy chiếc hộp cách nhiệt đến trước mặt anh: "Anh chưa ăn gì phải không? Tôi mang canh sườn ngô đến đấy, anh có muốn ăn thử không?"
Nước canh trong vắt thơm nức mũi, trên bề mặt rắc thêm vài cọng hành lá, nhìn thành phẩm cũng không tệ lắm. Kiều Thẩm Diễm nhìn xuống: "Cái này là do rm tự làm à?"
Kỳ Dữu đảo mắt, lắp bắp nói: "Nào có, đương nhiên là không! Lúc trưa tôi ăn ở nhà hàng, nhân tiện nhờ người ta gói cho anh một phần."
Cô vội vàng lấy một chiếc thìa trong hộp cơm ra đưa cho anh: "Anh nếm thử đi! Yên tâm, không có độc!"
Kiều Thẩm Diễm múc một thìa canh, thổi thổi trước khi đưa lên môi, nước canh lướt qua vị giác của anh, hương vị có vẻ kỳ lạ, anh cau mày, mạnh mẽ nuốt xuống rồi cầm đũa gắp một miếng sườn, nhai vài lần, vẻ mặt kỳ quái.
Kỳ Dữu nằm bò trên bàn, chớp chớp đôi mắt to long lanh, chờ mong nhìn anh: "Mùi vị thế nào? Có ngon không?"
Ban đầu, Kiều Thẩm Diễm còn cố gắng kiềm chế sắc mặt, nhưng sau đó thật sự không nhịn được, anh ho khan một tiếng, cầm cốc nước đá trong tay lên uống, hầu kết nhanh chóng di chuyển lên xuống.
Hắn ho một tiếng, uyển chuyển nói: "Hơi... Mặn."
"Mặn á?" Kỳ Dữu không tin, đứng dậy cầm chiếc thìa anh vừa dùng múc một ngụm canh đưa vào miệng khẽ nhấp, khuôn mặt lập tức co rúm lại: “Khụ khụ khụ… Thế này cũng mặn quá rồi! Chắc không phải là do tôi bỏ muối hai lần đó chứ!”
Cô chỉ nếm thử chút thôi cũng không thể chịu nổi, có thể tưởng tượng vừa rồi vị giác của Kiều Thẩm Diễm đã phải chịu đựng tra tấn thế nào.
Kiều Thẩm Diễm cười nhạt, giơ tay về phía Lộ Siêu ngoài cửa ra hiệu cho anh ta mang thêm một cốc nước vào.
Kỳ Dữu ho sặc sụa đến đỏ bừng mặt, uống ực ực gần hết cốc nước. Kiều Thẩm Diễm nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của cô, đôi mắt trầm lặng, ý cười trên đầu mày dần dần đậm hơn.
Kỳ Dữu bị anh nhìn đến mất tự nhiên, bèn đặt cốc xuống chủ động ngả bài: "Được rồi tôi thừa nhận, món canh này là do tôi làm."
"Nhưng!" Cô nói đến đây duỗi thẳng lưng, nâng cằm nhỏ kiêu ngạo: “Hai mươi hai năm nay cô đây mười ngón tay không dính nước, ngay cả cơm trắng cũng chưa tự nấu bao giờ, lần đầu tiên trong đời đã dành cho anh rồi, anh nên cảm thấy rất may mắn!"
Nghe được những lời này, khóe miệng Kiều Thẩm Diễm nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Kỳ Dữu dừng lại, trong đầu như tua lại một lượt những gì vừa nói với anh, lần đầu tiên trong đời đã dành cho anh ...
Câu này sâu xa quá!
Nhưng mà!
Chỉ cần cô không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ thay cô.
Cô giả vờ như không để ý, nhướng mày nói tiếp: ''Tôi còn đặc biệt sắp xếp cả thực đơn, còn gọi cho Kiều Tầm Tuân, cũng không biết sai ở bước nào. Chắc chắn là do cô ấy hướng dẫn sai rồi, bản thân cô ấy cũng không thường xuyên nấu ăn, lại còn là giáo viên."
Nói xong, cô đau lòng đưa tay ra trước mặt Kiều Thẩm Diễm, giọng điệu mang theo vẻ hờn dỗi: "Anh nhìn xem, vì mấy miếng xương sườn xấu xa đó mà ngón tay của tôi bị đứt này."
"Thật ra tôi đã nhìn thấy ngay khi em bước vào cửa rồi." Kiều Thẩm Diễm nắm đầu ngón tay cô, môi mỏng mím lại, nhẹ nhàng thổi: “Đau không?”
Hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay, giống như lông vũ nhẹ nhàng gãi, ẩm ướt ngứa ngáy, mi mắt Kỳ Dữu khẽ run, hơi né tránh thu tay lại: "Cũng... Vẫn ổn."
Kiều Thẩm Diễm hơi nhíu lông mày: "Em ăn cơm chưa?"
Kỳ Dữu lắc đầu, anh lập tức đứng dậy, nhấc áo vest từ sau ghế vắt lên cổ tay, đi vòng qua bàn đến bên cạnh Kỳ Dữu, nắm lấy cổ tay cô kéo lên: “Đi thôi.”
Kỳ Dữu bối rối bị anh dẫn ra ngoài cửa: “Đi đâu?”
“Chúng ta cùng đi ăn.”
Đôi vợ chồng trẻ tùy tiện chọn một nhà hàng Pháp ở khu vực lân cận, cùng lúc đó, có người đã lén chụp ảnh vợ chồng tổng giám đốc nắm tay nhau đi chơi, điên cuồng gửi liên tục vào nhóm chat công ty.
Cô thư ký nhỏ của văn phòng tổng giám đốc cũng không nén được chia sẻ ảnh bữa trà chiều do bà chủ đích thân gửi đến trong vòng bạn bè của mình, tạo nên một làn sóng phấn khích trên mạng vì Kỳ Dữu.
"Vợ giám đốc ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh!"
"Aaaaa các đồng chí tầng 68 có bánh ăn kìa, ghen tị thật đấy."
"Có cảm giác như boss và vợ rất tình cảm lắm đó."
"Tổng tài bá đạo nuông chiều vợ trên mạng, có ai tính viết hàng fanfic không? Cho tôi ké với."
“Đang viết đây, đang viết đây.”
“Hừ, nói không chừng chỉ là diễn cho mấy người xem thôi cũng nên.”
“Tôi phát hiện mỗi lần có ai nhắc đến bà chủ đều có người thở ra mùi chua phát khiếp, có bản lĩnh thì đừng giấu tên.”
......
-
Kỳ Dữu - người vừa bị kỹ năng nấu nướng của bản thân đả kích, không hề biết lúc này cô đã trở thành đối tượng bàn tán của các nhân viên công ty. Sau khi vào nhà hàng, cô thuận miệng gọi vài món và âm thầm quyết tâm rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình.
Không phải chỉ là một bát canh sườn thôi sao! Với chỉ số IQ cộng với khả năng thực hành của cô, vài phút là có ba sao Michelin.
Ở trung tâm của nhà hàng, có nghệ sĩ đang đàn piano, những nốt nhạc bay bổng trong không khí, khung cảnh thật lãng mạn trang nhã.
Kỳ Dữu và Kiều Thẩm Diễm ngồi ở một chiếc bàn gần cửa kính sát đất, cúi đầu dùng bữa.
Dáng vẻ khi ăn của Kiều Thẩm Diễm cũng rất lịch sự. Anh sẽ cắt gọn bít tết rồi đổi đĩa đến trước mặt Kỳ Dữu, lúc ăn anh nói rất ít, chỉ thỉnh thoảng nhận xét đại khái hương vị của món ăn.
Kỳ Dữu thấy tâm trạng anh đã khá hơn, lựa lời nói: “Về bệnh tình của bà nội, anh cũng đừng quá đau buồn.”
Bàn tay cầm dao nĩa của Kiều Thẩm Diễm giật nhẹ, chỉ phát ra một tiếng "ừm" trầm thấp.
Kỳ Dữu khuyên: “Căn bệnh này không phải là thứ chúng ta có thể kiểm soát được, nhiều người khi về già đều sẽ mắc phải. Chỉ là lần này có tai nạn đột ngột nên tình trạng bệnh mới tệ hơn chỉ sau một đêm như vậy. Điều quan trọng nhất đối với chúng ta lúc này là được ở bên cạnh bà khi bà vẫn còn khỏe mạnh, không phải sao?"
Kiều Thẩm Diễm rũ mắt xuống, sắc mặt trầm như nước, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Tôi biết.”
Thực ra đêm qua khi anh trông bà nội trong phòng bệnh, nhìn thái dương trắng bệch của bà nội, trong lòng anh lại có một chút vui mừng, may mà vết thương của bà nội không đáng lo ngại, cũng không xảy ra hậu quả tồi tệ nào.
Bà nội vẫn có thể nhìn anh có một sự nghiệp thành công, nhìn anh lập gia đình và cho bà lão một đứa chắt nhỏ mà anh hằng mong ước. Mặc dù bà lão không còn nhớ rõ anh là ai nữa, nhưng ít nhất bà lão vẫn còn ở bên cạnh anh.
Anh luôn che giấu tâm trạng rất tốt, chỉ có đêm qua tâm trạng nhất thời xao động, chính bản thân anh cũng không ngờ tới.
Có lẽ chính vì nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của anh vẫn chưa hề biến mất, những ký ức chôn vùi những năm tháng thiếu niên mà anh không đành lòng nhớ lại nhất đã bị khuấy động, khiến anh hoảng sợ khi nhận ra mình sắp mất đi người thân yêu nhất.
Kỳ Dữu cẩn thận quan sát biểu cảm của anh: “Thật ra, tôi nghĩ điều quan trọng nhất lúc này là để bà nội từ từ chữa bệnh, sau khi bà ấy khỏi bệnh xuất viện, chúng ta mới có thể chăm sóc bà ấy thật tốt. Dù bà ấy không nhớ được nhiều chuyện, nhưng thà để bà ấy vui vẻ tận hưởng những ngày sắp tới mới là tốt nhất, anh có nghĩ vậy không?"
Kiều Thẩm Diễm ngước mắt lên, cười nhẹ với cô: "Em nói đúng."
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Kỳ Dữu cũng rơi xuống, hoàn thành nhiệm vụ được cô út giao phó, tâm trạng cô lập tức thoải mái lên rất nhiều, mong muốn biểu đạt tâm trạng cũng càng ngày càng mãnh liệt.
“Tôi đã nghĩ kĩ rồi, đợi bà nội xuất viện, chúng ta sẽ tìm thêm một dì giúp việc nữa để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho bà ấy, bình thường chỉ cần công việc không bận, chúng ta cũng có thể ở bên bà ấy nhiều hơn. Với cả, Bentley nhà chúng ta là một chú chó trị liệu đã có giấy chứng nhận nên sau này nó cũng có thể giúp chăm sóc bà nội nữa."
Kiều Thẩm Diễm "ừm" một tiếng, nhìn Kỳ Dữu với ánh mắt sâu thẳm: "Sau này, làm phiền cô Kiều quan tâm quán xuyến việc trong nhà rồi."
"..." Kỳ Dữu nghẹn ngào, một nửa miếng dưa Hami chưa ăn xong rơi thẳng xuống bàn, khuôn mặt vô cớ đỏ lên như bị bỏng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hình như tên chó này... Lại trêu chọc cô rồi.
Tình cảm vợ chồng kiểu plastic đâu?
Cô tỏ ra không có chuyện gì vén tóc, làm bộ như đang say mê mỹ thực: “Tôi… Chỉ nể mặt anh mua túi cho em thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...