Bữa cơm tụ tập trước thềm tốt nghiệp kết thúc trong bầu không khí đè nén, Kỳ Dữu về đến nhà, phòng khách trống rỗng chỉ còn lại bác giúp việc lớn tuổi đang dọn dẹp vệ sinh. Kỳ Thịnh Viễn dẫn theo Kiều Tầm Tuân đi dự tiệc chưa về, Kỳ Nhiên vừa về nước, gần đây không ngừng tụ tập với bạn bè.
Kỳ Dữu có tâm sự trong lòng đi lên tầng, căn phòng không bật đèn trở nên vô cùng yên tĩnh. Trong bóng tối, cô dường như đá phải thứ gì đó, đụng vào góc bàn phát ra một âm thanh lớn.
Cô bật đèn, ngồi xổm xuống xem xét, lôi con Totoro bằng gốm từ dưới gầm giường ra, thoáng ngẩn người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bức tượng này đã có từ vài năm trước, lâu đến mức Kỳ Dữu cũng sắp quên mất sự tồn tại của nó, có thể là do Ferrari ngậm ra từ góc nào đó để chơi.
Kỳ Dữu dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch bụi bặm bám trên bức tượng, cầm nó trong tay, thoáng chốc suy nghĩ đã bị kéo về rất nhiều năm về trước.
Kiều Thẩm Diễm có người trong lòng hay không cô cũng không biết, nhưng trong lòng cô vẫn luôn thầm nhớ tới một thiếu niên.
Mẹ Kỳ Dữu qua đời sớm, ba lại quanh năm suốt tháng bận bịu với công việc, trước năm mười tuổi, cô sống với ông bà ngoại một thời gian dài. Nhà ông bà ngoại nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, đương nhiên cô cũng theo học tiểu học ở đó.
Tuy rằng cô không có mẹ, nhưng mọi người trong nhà lại chăm sóc cô rất kĩ càng. Kỳ Dữu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bằng tình yêu, tính tình cũng rất ngây thơ, chỉ cần người khác đối tốt với cô một chút, cô sẽ đối tốt với người đó gấp bội.
Nhưng không biết tại sao, cô hoạt bát ngây thơ như vậy nhưng ở trường vẫn luôn bị một nhóm bạn khác cô lập, không ai muốn làm bạn với cô. Hiện tại nhớ lại khoảng thời gian đó, trong lòng Kỳ Dữu vẫn cảm thấy chua xót.
Khi đó cô chỉ có một người bạn thân, tên là Lăng Lộ, là cháu gái của hàng xóm nhà bà ngoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba mẹ Lăng Lộ đã ly hôn, cô ta sống cùng mẹ, điều kiện gia đình tương đối khó khăn. Kỳ Dữu rất quý trọng người bạn duy nhất này, có đồ ăn ngon hay niềm vui gì đầu tiên đều sẽ nghĩ đến cô ta.
Công việc của mẹ Lăng Lộ cũng rất bận rộn, thường không có thời gian nấu cơm cho cô ta. Kỳ Dữu sẽ dẫn cô ta đến nhà mình cùng ăn cơm, đến tối lại cùng nhau làm bài tập.
Cô thật lòng đối đãi với người bạn này, không ngờ mình ở trong mắt đối phương lại chỉ là một đứa ngốc nhiều tiền.
Một lần trong giờ nghỉ trưa, Kỳ Dữu trực nhật xong thì trở về lớp, tình cờ nghe thấy Lăng Lộ và một đám bạn nói chuyện về mình.
Lăng Lộ nói Kỳ Dữu chép bài tập về nhà của cô ta cho nên mới được giáo viên khen ngợi; nói Kỳ Dữu luôn ném những chiếc váy cô chướng mắt cho cô ta mặc; nói bà ngoại Kỳ Dữu nấu cơm rất dở, Kỳ Dữu luôn gắp thức ăn không thích đưa vào bát của bà.
Những bạn đó lúc ấy vẫn còn nhỏ tuổi, không phân biệt rõ đúng sai, người khác nói cái gì chính là cái đó. Cũng chính là bởi vì Lăng Lộ oán giận xúi giục, làm cho các bạn càng lúc càng ghét công chúa nhỏ gia đình có điều kiện này.
Một số bạn học khác cùng lớp nói: "Mình không ngờ rằng cậu ấy là người như vậy, có tiền thì ghê gớm lắm sao, có thể bắt nạt người khác à?"
Lăng Lộ nói: "Hừ, cậu ta cũng chỉ là một đứa con gái mất mẹ không có giáo dục mà thôi!”
Những lời này đã chạm đến điểm mấu chốt trong trái tim Kỳ Dữu, cô phẫn nộ xông lên, đẩy Lăng Lộ ngã xuống đất, dùng chổi trong tay đập lên đầu cô ta, hai người đánh nhau.
Sau đó, hai người đều bị gọi đến văn phòng, vì Kỳ Dữu động tay trước, giáo viên chủ nhiệm không hỏi câu nào đã bảo Kỳ Dữu xin lỗi trước.
Kỳ Dữu không chịu, khóc lóc lao ra khỏi văn phòng.
Cô không bao giờ muốn ở lại trường học này nữa, không muốn gặp lại những người bạn cùng lớp đã bắt nạt cô nữa, cô nhớ ba, nhớ anh trai...
Cô muốn về nhà.
Thời đại đó, an ninh trong các trường tiểu học bình thường cũng không quá nghiêm ngặt, lan can cửa sau trường bị người ta bẻ gãy cũng không có ai đến sửa, Kỳ Dữu đã chạy ra bên ngoài từ nơi đó.
Cô không nhớ mình đã chạy được bao xa, cũng không biết mình sẽ đi tới đâu, đến khi cô phản ứng lại, mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm, cô ý thức được mình đã lạc đường, ngồi xổm ở ven đường khóc mãi.
Có rất nhiều người đi đường nhìn về phía cô với ánh mắt tò mò, nhưng không ai dừng lại hỏi xem cô đã xảy ra chuyện gì, có cần trợ giúp hay không.
Khi cô khóc đến khàn giọng, cuối cùng cô đã có một chiếc xe màu đen dừng lại.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt cô.
Với tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, cô nhìn thấy có một thiếu niên cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng xuống xe, đứng trong bóng cây dưới ánh nắng mặt trời đưa tay xoa đầu cô.
“Em gì ơi, em bị sao vậy?”
Thiếu niên nhẹ nhàng hỏi cô, giọng nói hơi khàn của thiếu niên truyền vào tai cô.
Kỳ Dữu vừa hít mũi, vừa kể lại chuyện trong trường cho anh ấy nghe, thiếu niên nghe xong không khỏi trầm mặc, Kỳ Dữu bĩu môi hỏi: "Anh cũng cảm thấy là em làm sai sao?”
Thiếu niên ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt cô, đưa tay gỡ mái tóc rối bời của cô ra, nói: "Anh không cảm thấy em làm sai, chỉ là một mình em chạy ra ngoài quá nguy hiểm, ông bà ngoại sẽ rất lo lắng.”
Anh chìa tay về phía cô rồi nói: "Anh đưa em về.”
Kỳ Dữu sụt sịt lắc đầu: "Em không muốn về, em ghét nơi đó!”
"Vậy em muốn đi đâu? Anh có thể đưa em đi.” Thiếu niên nói.
Kỳ Dữu lau nước mắt: "Em muốn quay lại tìm ba và anh trai em, nhưng họ ở cách đây rất xa, em không biết rõ địa chỉ, em chỉ biết rằng có một công viên có rất nhiều cây ở gần đó."
Thiếu niên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói: “Được rồi, anh dẫn em đi tìm nhé.”
Công viên có nhiều cây xanh rất nổi tiếng trong thành phố, với vị trí trung tâm và môi trường dễ chịu đã thu hút rất nhiều nhà đầu tư xây dựng biệt thự cao cấp tại đây.
Mỗi kì nghỉ, Kỳ Dữu đều sẽ đến đây, cô cũng rất quen thuộc với nó, cô có thể biết chính xác vị trí nhà mình khi nhìn thấy cổng của công viên xanh ở phía xa.
Chiếc xe hạng sang màu đen lao tới ngã tư sau đó dừng đèn đỏ. Ở đó có một nhóm trẻ em đến đây du xuân đang tụ tập trước công viên, cầm những quả bóng bay màu sắc sặc sỡ, vừa hát vừa chơi súng bắn bong bóng cùng rất nhiều những loại đồ chơi khác nhau.
Kỳ Dữu dán mình trên cửa kính xe, đáng thương nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn thêm một chút.
Anh xoa đầu cô hỏi: “Muốn đi chơi không?”
“Được không ạ?” Đôi mắt cô sáng ngời.
Thiếu niên cũng gật đầu, bảo tài xế tấp vào lề rồi nắm tay Kỳ Dữu mua hai vé vào công viên chơi.
Chiều hôm đó là buổi chiều khó quên nhất đối với Kỳ Dữu kể từ khi cô bắt đầu đi học, anh ấy thuê một chiếc xe đạp, Kỳ Dữu ngồi ở ghế sau nắm lấy vạt áo anh ấy, vui vẻ đung đưa đôi chân.
Anh ấy còn đưa cô đi ăn rất nhiều món ngon, đưa cô đi chơi ô tô đụng, thậm chí còn đưa cô đến xưởng gốm cạnh công viên để làm đồ thủ công.
Kỳ Dữu không biết gì về đồ gốm, cũng làm hỏng một vài món, nhưng anh ấy lại rất giỏi điêu khắc, làm một tượng điêu khắc dễ thương hình Totoro tặng cho cô. Hai người chụm đầu tô màu cho chiếc tượng, trước khi hoàn tất, bản thân Kỳ Dữu đã sớm lấm lem màu nước.
Sau khi hoàn thành, anh tặng bức tượng hình Totoro đã nung xong cho Kỳ Dữu, Kỳ Dữu ôm nó vào trong lòng như đang ôm một món bảo bối quý giá, sợ không cẩn thận sẽ làm vỡ nó mát.
Để đáp lễ, cô cũng đưa cho anh chiếc dây màu đỏ mình tự tay làm, đeo nó vào cổ tay của anh: "Các bạn nữ trong lớp em đều rất thích vòng đeo tay, em cũng lén lút học cách làm nó, còn lấy một viên bồ đề từ chỗ của ông ngoại xâu vào chính giữa, so với các bạn khác thì đẹp hơn rất nhiều. Ông ngoại nói dây màu đỏ có thể mang lại nhiều may mắn, hy vọng sau này anh sẽ gặp được những người tốt, không phải chịu gian khổ.”
Ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve viên bồ đề bóng mượt, ánh mắt sâu xa: "Được, vậy những chuyện không vui đều quên hết đi, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu.”
Ngày đó, khi thiếu niên đưa Kỳ Dữu về nhà, trong nhà chỉ có dì giúp việc đang nấu cơm, dì ấy nghe nói Kỳ Dữu một mình trốn ra khỏi trường thì bị doạ sợ tới mức lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Thịnh Viễn, lại lần nữa cảm ơn thiếu niên đã đưa cô về.
Kỳ Dữu là bảo bối trong lòng của mọi người, lỡ như cô có xảy ra chuyện gì, họ không dám nghĩ đến hậu quả về sau.
Dì giúp việc định giữ anh ấy ở lại nhà ăn tối, nhưng anh ấy lại từ chối, nói rằng mình phải lên máy bay.
Trước lúc anh ấy rời đi, Kỳ Dữu chạy ra, hét lớn về phía bóng lưng đang khuất dần: "Anh ơi, anh sẽ đến tìm em đúng không?”
Thiếu niên quay đầu lại dưới bóng râm, ánh mặt trời chiếu lên vai anh, sơ mi trắng tinh dường như đang phát sáng.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu nói: "Không được đâu.”
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì hôm nay anh sẽ phải xuất ngoại.”
...
Kỳ Dữu tỉnh lại, trong phòng tối đen, đồng hồ ở đầu giường hiển thị đã hai giờ sáng, trong tay cô vẫn cầm tượng Totoro bằng gốm đã cũ, lại không biết mình thiếp đi từ lúc nào.
Cô bật đèn đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Totoro, ngay sau đó, ánh mắt dừng lại trên đuôi bức tượng, nơi đó khắc ba chữ cái: Joy.
Có lẽ là tên tiếng Anh của anh ấy, cô thầm nghĩ.
Đã nhiều năm trôi qua, Kỳ Dữu đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của anh trai kia nửa, chỉ nhớ rõ ánh mắt của anh dưới ánh mặt trời, đẹp đến nao lòng.
Sau chuyện đó, Kỳ Dữu chuyển sang trường tư thục, không còn ai có thể bắt nạt cô được nữa. Nhưng bởi vì chuyện của Lăng Lộ, trong lòng cô vẫn để lại bóng ma tâm lý, không dám quá thân thiết với các bạn, càng không dám để lộ gia thế của mình, luôn sợ những người luôn tự xưng là bạn thân của cô sẽ mang theo mục đích khác tiếp cận cô. Đây cũng là nguyên nhân cô lúc mới học đại học đã cố ý khiêm tốn.
May mắn thay, cô đã gặp được Trần Kim An. Tuy biết rằng điều kiện gia đình Kỳ Dữu rất tốt, nhưng Trần Kim An chưa bao giờ đòi hỏi cô cái gì, thậm chí trong lúc cô khó khăn nhất sẽ vẫn đối xử rất tốt với cô, ở bên cạnh cô mà không cần hồi đáp.
Sau khi lớn lên, Kỳ Dữu cũng càng lúc càng xinh đẹp, nam sinh theo đuổi cô xếp hàng dài, nhưng trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy trống vắng. Bất kể là ai tấn công cô, đều không có cảm giác rung động như ngày đó.
Lí do cô từng mập mờ với Lận Kha là chỉ vì một thời điểm nào đó, ở một góc độ nào đó, cảm thấy anh ta hơi giống với người trong trí nhớ của mình.
Chỉ thế mà thôi.
Cô vuốt ve cái tên tiếng anh được khắc trên Totoro, thì thào: "Anh ơi, bây giờ anh đang ở đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...