Dỗ em say giấc nồng

Nỗ lực?
 
Nỗ lực cái gì cơ chứ!
 
Ai muốn nỗ lực với anh cơ chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kỳ Dữu mím môi, ánh mắt tràn ngập sự khó tin nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng Kiều Thẩm Diễm vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cô, dường như muốn ám chỉ điều gì đó. Kỳ Dữu nghĩ tới cảm xúc của bà cụ Kiều, lập tức nuốt những lời muốn nói vào lại trong bụng, thẹn thùng cười, nói vài câu ứng phó cho qua chuyện.
 
Bà cụ Kiều nắm tay cô trò chuyện một lúc, chỉ là trí nhớ của bà lão không được tốt cho lắm nên cứ hỏi đi hỏi lại mấy câu hỏi mà không hề hay biết.
 
Tiệc đính hôn kết thúc lúc hơn chín giờ tối, Kỳ Dữu và Kiều Thẩm Diễm với tư cách là nam nữ chính của đêm nay, nắm tay nhau đứng ở cửa khách sạn tiễn từng vị khách ra về, cả hai đều tỏ ra vui vẻ và hạnh phúc.
 
Đêm xuống, bà cụ Kiều không gượng nổi nữa nên chuẩn bị cùng Kiều Tông Minh và Kiều Huỷ về nhà trước.
 
Trước khi rời đi, bà cụ Kiều lưu luyến nắm tay Kỳ Dữu, nhìn thế nào cũng thích, chỉ mong hôm nay có thể đưa đứa cháu dâu ngoan ngoãn này về nhà sống cùng với bà lão.
 
Bà lão nói: "Kỳ Dữu, đêm nay để cho Tiểu Diễm đưa cháu về, hai vợ chồng son các cháu cứ bồi dưỡng tình cảm thật tốt. Qua hai ngày nữa cháu đến nhà chúng ta chơi, bà sẽ chuẩn bị đồ ăn thật ngon cho cháu."
 
Kỳ Dữu đáp: “Vâng ạ, qua mấy ngày nữa cháu nhất định sẽ đến thăm bà.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một diễn viên chuyên nghiệp chính là người có thể thay đổi sắc mặt trong tích tắc sau khi đạo diễn kêu một tiếng ‘Cắt’.
 
Giây trước Kỳ Dữu còn thân mật nắm tay Kiều Thẩm Diễm, đến lúc bà cụ Kiều lên xe, chiếc xe dần biến mất trong màn đêm, cô lập tức thu lại nụ cười giả tạo trên mặt, hất tay người đàn ông bên cạnh ra, xoay người đi vào phòng nghỉ. Cứ như thể nếu bắt cô phải diễn thêm với anh nhiều hơn một giây, cô sẽ cảm thấy ghê tởm vậy.
 
Sau khi khách mời gần như đã về hết, Kiều Thẩm Diễm sắp xếp người xử lý nốt, đôi lông mày nhíu chặt, sau đó cũng theo cô đi lên phòng.
 
Trong phòng nghỉ, Trần Kim An đã đợi mất nửa ngày, cô ấy ôm bộ complet ngồi trên sô pha, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
Kỳ Dữu đẩy cửa bước vào, thấy phòng nghỉ chỉ có một mình cô ấy, hỏi: “Sao cậu lại ngồi một mình ở đây, Ngôn Phạn đâu?”
 
Trần Kim An hừ một tiếng: "Cậu ấy à, nói không chừng bây giờ đang trò chuyện vui vẻ cùng người đẹp nào đó rồi.”
 
Tối nay cô ấy làm hỏng bộ âu phục của Ngôn Phạn, khiến anh ấy không thể gặp người khác, hai người hoảng hốt chạy vào toilet xử lý. May là gặp được Kỳ Nhiên, anh ấy còn mang theo một bộ dự phòng trong xe, giải nguy cho Ngôn Phạn trong tình huống khẩn cấp.
 

Ngôn Phạn thay xong bộ mới, ném bộ dính bẩn cho Trần Kim An, yêu cầu cô ấy phải chịu trách nhiệm với bộ âu phục của mình, sau khi soi gương sửa sang lại hình tượng thì chạy đi tìm đám chị em cây khế của Kỳ Dữu rồi vui vẻ trò chuyện.
 
“Mẹ kiếp.” Kỳ Dữu nhăn mặt ngồi xuống ghế sofa: “Chẳng có thằng đàn ông nào cả!”
 
“Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì vậy?" Trần Kim An tạm thời gạt bỏ tâm trạng chán nản, chuyển sang nói chuyện phiếm: "Không phải người đó là bạn tình của cậu sao? Sao đột nhiên lại trở thành người đính hôn với cậu rồi? Hơi bị ảo đấy!”
 
Kỳ Dữu ngồi vào ghế sô pha, nhìn trần nhà, thở dài: "Tớ cũng muốn biết tại sao cuộc đời lại ảo mộng như vậy, ai mà ngờ được anh ta lại là Kiều Thẩm Diễm chứ.”
 
Nếu thực sự muốn tìm một lý do thích hợp để giải thích thì có lẽ đó là nghiệt duyên.
 
“Tình huống gì vậy, đã nói là một người đàn ông vừa già lại vừa xấu mà? Có một người chồng đẹp trai lại lắm tiền như vậy, đến cả nằm mơ tớ cũng phải cười đến tỉnh dậy mất.” Trần Kim An nói.
 
“Hả...” Kỳ Dữu trợn mắt nhìn cô ấy.
 
Cô nghiêng người, hất mái tóc dài sang một bên, lộ ra bờ vai xinh đẹp trắng như tuyết: "Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này nữa, giúp tớ cởi váy ra đi, khó thở chết mất.”
 
Trần Kim An cúi người sờ soạng trên lưng cô một lúc, dây kéo của chiếc váy thời trang cao cấp được giấu rất kỹ, mãi mới tìm được. Khi kéo được nửa chừng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra...
 
Bên ngoài xuất hiện một đôi giày da màu đen, Kiều Thẩm Diễm không chút dự báo xuất hiện ở cửa.
 
Khi ánh mắt họ va vào nhau, Kỳ Dữu vô thức ôm ngực mình lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt: “Đi ra ngoài!”
 
Kiều Thẩm Diễm đóng cửa lại, nhưng không hề nhúc nhích, ánh mắt hướng về phía Trần Kim An.
 
Trần Kim An giật mình, lập tức buông tay khỏi váy của Kỳ Dữu, đứng dậy chạy ra cửa: "Tớ ra ngoài, tớ ra ngoài trước đây.”
 
"Này Trần Kim An, cái đồ phản bội chị em, cậu đi rồi tớ biết làm thế nào bây giờ? Còn có khoá kéo..."
 
Khoá kéo vẫn bị kẹt ở đó.
 
Kỳ Dữu muốn khóc nhưng lại không nặn ra được giọt nước mắt nào.
 
Trần Kim An không quan tâm khoá kéo của cô đã được kéo xuống hết hay chưa, rất có ý thức của một tên FA, nhường chỗ cho đôi trẻ ở lại với nhau, trong nháy mắt lập tức biến mất.
 
Không gian yên tĩnh như đông cứng lại, Kỳ Dữu cắn môi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ở cửa: “Anh đến đây làm gì?”

 
Mặt Kiều Thẩm Diễm khẽ biến sắc, anh đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cô: "Đã muộn rồi, chúng ta nên về nhà thôi.”
 
Về cái gì mà về, không thấy quần áo của cô còn đang cởi dở hay sao!
 
Kỳ Dữu với tay ra phía sau, hồi lâu vẫn không tìm được dây kéo khoá, cô vừa lo lắng lại vừa xấu hổ: "Vậy anh ra ngoài trước đi, tôi phải thay quần áo.”
 
Kiều Thẩm Diễm không rời đi mà tiến về phía trước, anh ngồi ở phía sau cô, cố gắng giúp cô cởi khóa kéo, Kỳ Dữu cảnh giác ngăn cản, áp chặt lưng vào lưng ghế: “Anh đang làm gì vậy?”
 
Kiều Thẩm Diễm: “Trên người em có chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy à?”
 
"..." Kỳ Dữu im bặt, mãi không tìm được lời nào để đáp trả.
 
Bởi vì những gì anh nói đều là sự thật - chuyện cần làm bọn họ đều đã làm hết cả rồi.
 
A a a a! Thật tức giận! Tại sao lúc ấy cô lại ngu ngốc đi trêu chọc anh cơ chứ?
 
Không chờ Kỳ Dữu lên tiếng, Kiều Thẩm Diễm đã vươn tay qua vai cô, nắm lấy dây khóa kéo xuống.
 
Chiếc váy tản ra hai bên, để lộ tấm lưng mịn màng, trắng nón của người phụ nữ, cô mặc một chiếc áo lót trong suốt, vòng một xinh đẹp thấp thoáng lộ ra.
 
Yết hầu của Kiều Thẩm Diễm khẽ chuyển động, anh quay mặt đi rồi đứng dậy: “Tôi đợi em ở bên ngoài.”
 
Cửa đã đóng, Kỳ Dữu nhặt một cái gối ôm ném qua đó: "Lưu manh!”
 

 
Chiếc Maybach vững vàng chạy về phía thành phố, nội thất trong xe rộng rãi, thoải mái nhưng Kỳ Dữu lại cảm thấy rất ngột ngạt.
 
Cô vốn muốn tự mình lái xe về, nhưng ngay khi nhân viên bảo vệ ở khách sạn lái xe của cô tới, Kỳ Thịnh Viễn đột nhiên đoạt lấy chìa khóa xe của cô, đẩy cô đến chỗ Kiều Thẩm Diễm, để chồng chưa cưới của cô đưa cô về, còn nghiêm túc nói rằng ‘Vợ chồng son phải nên nắm bắt thời gian để bồi dưỡng tình cảm’. Hơn nữa còn ám chỉ nhà họ Kỳ không có giờ giới nghiêm, hôm nay là ngày vui của hai người bọn họ, có về muộn một chút cũng không sao.
 
Kết quả chính là tình cảnh hiện tại, cô và Kiều Thẩm Diễm ngồi ở hai đầu, lạnh lùng không thèm để ý đến đối phương, lộ ra vẻ mặt căm hận đối phương sâu sắc đến mức không ai có thể tin rằng bọn họ còn là đôi vợ chồng son vừa mới đính hôn cách đây không lâu.
 
Khi xe chạy vào khu đô thị sầm uất, Kiều Thẩm Diễm mới nhớ ra nên hỏi cô định đi đâu.

 
Lúc đó tình cờ đi ngang qua một khu toàn khách sạn, câu hỏi ‘đi đâu’ của anh lọt vào tai Kỳ Dữu trở nên cực kì hàm ý.
 

 
Anh muốn làm cái gì?
 
Đừng tưởng rằng đính hôn xong anh có thể có những suy nghĩ không đứng đắn như thế đâu nhé! Cả người cô chậm rãi trượt xuống, dùng gối ôm che gần hết khuôn mặt, khàn giọng nói: "Về nhà!"
 
Cô cũng thầm cảnh cáo anh bằng đôi mắt to đen láy ngấn nước: tên lòng lang dạ thú cặn bã bại hoại như anh nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!
 
Thực tế chứng minh, người ta căn bản không có ý đó, chỉ là bản thân Kỳ Dữu nghĩ nhiều mà thôi.
 
Mười phút sau, xe dừng ở bên ngoài nhà họ Kỳ, Kiều Thẩm Diễm hỏi: "Mấy ngày tới em dự định thế nào?"
 
Kỳ Dữu thu dọn đồ đạc của mình, mặt không biến sắc đáp: "Mấy ngày tới ở trường có rất nhiều chuyện quan trọng.”
 
Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, ánh mắt vô tội: “Nên tôi rất bận.”
 
Ngụ ý...  Bà đây không có thời gian để ý đến anh.
 
Kiều Thẩm Diễm thoáng nhìn cô một cái, vươn tay lấy điện thoại của cô, lại quen tay đặt trước mặt cô để mở khóa. Kỳ Dữu không kịp phản ứng, cô duỗi tay định cướp lấy nhưng lại vồ hụt, tức giận bĩu môi hỏi: "Anh làm gì vậy?"
 
Cướp di động chuyên nghiệp đến thế sao?
 
"Tôi nghĩ lần này chúng ta phải lưu thông tin liên lạc để sau này còn tiện liên lạc. Dù sao thì chúng ta cũng đã đính hôn rồi."
 
Kiều Thẩm Diễm nhấp vào mã QR WeChat của cô, chậm rãi nhập ID WeChat của anh trên thanh tìm kiếm, nhấp vào thêm bạn bè, theo đó một tin nhắn cũng đồng thời xuất hiện trên điện thoại của anh: [Giấc mộng của chín trăm triệu chàng trai] yêu cầu thêm bạn bè với bạn.
 
Giấc mộng… Của chín trăm triệu chàng trai ư?
 
Kiều Thẩm Diễm cong mắt, khẽ mỉm cười.
 
Ánh mắt Kỳ Dữu thoáng hiện ra sự ngượng ngùng, cô lấy lại điện thoại, tỏ vẻ không phục nói: "Cười cái gì mà cười? Anh có ý kiến với cái tên mà tôi đặt à?"
 
"Tôi không dám." Kiều Thẩm Diễm cất điện thoại, giọng điệu ẩn ý đáp: "Tôi chỉ nghĩ rằng, thật vinh dự khi thành công đạp lên chín trăm triệu chàng trai để đính hôn với em mà thôi."
 
"..."
 
Trong giây lát, cô không thể phân biệt được lời nói của anh là đang trào phúng hay trêu chọc mình.
 

"Tôi đi trước đây." Kỳ Dữu dùng tóc che kín khuôn mặt, đẩy cửa bước ra khỏi xe như thể đang chạy trốn.
 
Bentley ở trong nhà đã ngửi thấy mùi hương của cô, dùng móng vuốt vui vẻ xoay tay nắm cửa lao ra ngoài sân chào đón cô trở về, lắc mông làm nũng với cô. Theo sát phía sau còn có Ferrari với đôi chân ngắn, chiếc mông căng tròn.
 
Kiều Thẩm Diễm bước ra từ cửa xe bên kia, đi vòng qua người Kỳ Dữu, Bentley ngửi thấy mùi hương xa lạ, lập tức dựng đuôi đầy cảnh giác, trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt đen láy.
 
Kiều Thẩm Diễm đút hai tay vào túi quần, nhướng mày hỏi: “Em nuôi bọn chúng sao?”
 
Kỳ Dữu gật đầu, quay đầu cười khanh khách: “Đúng rồi, có lẽ anh không biết, tôi là người mê thú cưng, nhà tôi nuôi hai con chó, ba con mèo, bốn con sóc và một đám thú cưng khác, sau này chúng nó cũng sẽ đi theo tôi, anh không để ý chứ?”
 
Kiều Thẩm Diễm cười nhạt: "Tất nhiên là không rồi.”
 
?  
 
Tại sao câu trả lời này của anh lại khác với câu trả lời trong dự đoán của cô vậy?
 
“Anh không phiền nếu ngôi nhà của anh ngập trong mớ lông dày của bọn chúng sao?”
 
Kiều Thẩm Diễm cúi người sờ đầu Bentley, bình tĩnh nói: "Sau này tao sẽ mua cho mày đồ ăn ngon."
 
"..."
 
Ở thời đại này, ai giàu thì người ấy làm ba, nghe thấy anh nói vậy, Bentley lập tức thay đổi thái độ, điên cuồng vẫy đuôi với Kiều Thẩm Diễm, thậm chí còn ôm đùi anh, vui vẻ liếm mu bàn tay anh, dáng vẻ vô cùng phấn khích…
 
? ?
 
Bentley, sao con có thể như vậy cơ chứ! Thấy trai đẹp là thay đổi thái độ sao? Sự kiêu ngạo của con khi đối mặt với Ferrari chạy đi đâu mất rồi!
 
Kỳ Dữu đứng phía sau điên cuồng nháy mắt với Ferrari.
 
Con có thấy không, anh ta đang trêu chọc nữ thần của con đó! Đừng ngại, tiến lên, cắn anh ta đi, mẹ sẽ lo tiền thuốc men cho con, đều là chó cả, ai sợ ai cơ chứ!
 
Nhưng Ferrari lại bị uy thế của người đàn ông trước mắt uy hiếp, nó co rúm dưới chân cô, không dám cử động một chút nào. Ngày thường ở nhà vẫn luôn là một nhóc con hết sức kiêu ngạo, vừa ra khỏi cửa lập tức trở nên nhút nhát.
 
Kỳ Dữu: Mỉm cười.jpg
 
Nhìn xem, khó trách đến bây giờ vẫn còn độc thân!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui