Dỗ em say giấc nồng

Màn đêm buông xuống, ánh đèn điện rực rỡ thắp sáng cả thành phố.
 
Một chiếc ô tô màu đỏ chạy vào con hẻm có ánh sáng mờ ảo, tạo thành một cơn gió mạnh, tiếng động cơ rung trời phá tan đêm tối tĩnh lặng, thu hút ánh mắt của người qua đường.
 
Kỳ Dữu lái xe đến phố Diên Tây mới dần thả lỏng chân ga.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đây là khu phố bar nổi danh nhất thủ đô, với hàng dài biển hiệu lấp lánh, được giới trẻ vô cùng yêu thích.
 
‘Tempt’ nằm ở cuối phố, cũng là quán bar đắt đỏ nhất phố Diên Tây, không ít con cháu nhà giàu đến đây chơi bời. Nhưng hôm nay không biết tại sao số siêu xe đỗ ở cửa nhiều gấp đôi ngày thường, Kỳ Dữu loanh quanh một lúc mới tìm được chỗ để xe, cô nhanh chóng đỗ xe.
 
Giày cao gót màu đỏ giẫm xuống đất, bên dưới chiếc quần ngắn là đôi chân nuột nà, trắng nõn.
 
Kỳ Dữu lấy chiếc túi xách phiên bản giới hạn mà cô mới mua hôm qua, đóng sầm cửa xe, thản nhiên hất tóc, dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ, cô mở cửa ‘Tempt’.
 
Đây chính là lúc đời sống về đêm của giới trẻ vừa bắt đầu.
 
Quả cầu disco bên trên xoay tròn, chùm tia sáng đan xen, nam thanh nữ tú nhảy nhót trên sàn nhảy, ban nhạc bên trên sân khấu đang khuấy động cả vũ trường.
 
Kỳ Dữu đứng ở mép quầy bar nhìn quanh một vòng, cô nhanh chóng tìm thấy cô bạn thân Trần Kim An đang tận hưởng trên ghế VIP dài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tức giận ngồi xuống, không nói hai lời bảo nhân viên chuẩn bị một ly cocktail.
 
Mọi người thấy sắc mặt của cô là lạ, âm thầm trao đổi ánh mắt, Trần Kim An buông xúc xắc ngồi xuống cạnh Kỳ Dữu, khoác vai cô, hỏi: “Sao vậy? Ai chọc giận cô cả Kỳ của chúng ta thế?”
 
Kỳ Dữu uống một hơi cạn sạch ly rượu nhân viên vừa đưa lên, liếc xung quanh, ngồi chống cằm, ung dung quan sát xung quanh: “Sao lại tổ chức sinh nhật ở nơi thế này?”

 
“Sao nào, chỗ này không ổn à?”
 
Kỳ Dữu lơ đễnh nghịch ly rượu đã trống không: “Cũng không phải không ổn, chỉ là...”
 
Chỉ là chủ quán bar này họ ‘Kiều’, cũng chính là em trai Kiều Diệp của bà mẹ kế mà cô luôn không vừa mắt. Cô vừa cãi nhau một trận với mẹ kế Kiều Tầm Tuân ở nhà, bây giờ chỉ cần nghĩ đến người nhà họ Kiều, cô có thể nổ mạnh thành đám mây hình nấm ngay tại chỗ!
 
“Rốt cuộc là thế nào? Vừa rồi giọng điệu của cậu trong điện thoại có vẻ không ổn lắm.” Trần Kim An lắc bả vai cô.
 
“Cậu biết Kiều Tầm Tuân rồi đấy, tớ với cô ta vốn dĩ có bát tự không hợp nhau. Gần đây cô ta còn giở trò, thuyết phục ba tớ bảo tớ kết hôn.”
 
“Kết hôn?!” Cũng không biết do khiếp sợ hay buồn cười, Trần Kim An đột nhiên sặc rượu, cô ấy ho khan vài tiếng mới dừng, há to miệng hỏi: “Cậu á?”
 
“Đây vẫn chưa phải chuyện đáng giận nhất.” Kỳ Dữu đưa tờ giấy cho cô ấy lau miệng: “Càng quá đáng hơn chính là cô ta muốn gả tớ cho chú út của cô ta!! Trời đất mẹ ơi, Kiều Tầm Tuân đã ngoài ba mươi rồi, chú của cô ta cũng phải tầm bốn năm chục ấy chứ? Bắt tớ gả cho một tên vừa hói vừa xấu, cậu nói xem, cô ta còn là người sao!”
 
Mẹ của Kỳ Dữu qua đời sớm, từ trước đến nay anh trai và ba luôn là người chăm sóc, nuôi nấng cô. Người lớn trong nhà thương cô không có mẹ, luôn hết mực yêu thương cô. Từ nhỏ, khi ở nhà, Kỳ Dữu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, là công chúa được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
 
Vốn là những tháng ngày muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, ba của công chúa Bạch Tuyết lại cưới một mẹ kế độc ác…
 
Sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, ba cô vẫn luôn độc thân đã đón mùa xuân thứ hai của đời mình, cưới một người phụ nữ chỉ hơn cô mười tuổi - Kiều Tầm Tuân. Từ đó, sinh hoạt chính là chiến trường, không lúc nào Kỳ Dữu không đấu trí so tài với bà mẹ kế này.
 
Có thể nói là quý cô họ Kiều này cực kì lắm mưu nhiều kế, dựa vào địa vị của ba cô - chủ tịch Tập đoàn Thịnh Viễn để hưởng thụ sự giàu có khiến người ta ghen tị. Mấy năm nay, có vô số phụ nữ muốn tiếp cận ông ấy, nhưng chỉ Kiều Tầm Tuân có thể gả vào nhà họ Kỳ, chắc chắn không thể khinh thường bản lĩnh của cô ấy.
 
Gia đình Kiều Tầm Tuân thiệt mạng trong một trận động đất, chỉ còn hai chị em Kiều Tầm Tuân và Kiều Diệp, vì tổ tiên nhà bọn họ có họ hàng với chủ tịch Kiều thị tiếng tăm lừng lẫy - Kiều Tông Minh, bà cụ Kiều thấy hai chị em này đáng thương nên nhận nuôi họ.
 
Mấy ngày trước, Kiều Tầm Tuân đột nhiên tỏ ra rất nhiệt tình với Kỳ Dữu, hết đưa cô đi mua quần áo lại mời cô đi thẩm mỹ viện, nói muốn đưa cô đến tham gia một buổi tiệc từ thiện.

 
Lúc đó Kỳ Dữu không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cũng giống những buổi tiệc bình thường nên vui vẻ tham dự. Hơn nữa ngoại hình xinh đẹp của cô còn lấn át các cô gái đồng trang lứa có mặt ở đó, trong lòng âm thầm thỏa mãn và tự kiêu.
 
Bây giờ nhớ lại buổi tiệc kia, Kỳ Dữu vẫn thấy không có gì đặc biệt, cô nhận được lời khen từ bốn phương tám hướng như bình thường. Đến khi buổi tiệc kết thúc, Kiều Tầm Tuân mới quay lại tìm cô, dẫn cô đến một phòng nghỉ riêng, sau đó hàn huyên với bà cụ Kiều một lúc.
 
Đó là một bà lão trông rất phúc hậu, bà lão vẫn luôn cười ha hả như đứa trẻ, còn không ngừng kéo tay Kỳ Dữu hỏi han.
 
Kỳ Dữu chỉ nghĩ là sự quan tâm bình thường của người lớn, ngoan ngoãn trả lời, còn kể rất nhiều chuyện khiến bà lão vui vẻ, chẳng mấy chốc, bà Kiều cười đến độ rơi mất răng giả.
 
Không có cái gì trên đời này miễn phí, Kiều Tầm Tuân sẽ không tự dưng đối xử tốt với cô như vậy.
 
Quả nhiên, chiều nay Kỳ Thịnh Viễn mặt mày hớn hở đi làm về, nói bà cụ nhà họ Kiều rất thích Kỳ Dữu, hi vọng hai nhà Kiều - Kỳ kết thông gia, gả cô cho người thừa kế tương lai của nhà họ Kiều.
 
Lúc đó Kỳ Dữu mới biết, yến tiệc chỉ là cái bẫy, để nhà họ Kiều chọn con dâu mới là chính. Kiều Tầm Tuân ỷ vào mối quan hệ với nhà họ Kiều, đã sớm được nhìn tận mắt, nghe tận tai, đêm nào cô ấy cũng thổi gió bên gối Kỳ Thịnh Viễn, xúi giục ông ấy gả Kỳ Dữu cho nhà giàu.
 
Không ngờ người ba vẫn luôn coi cô như viên ngọc quý trên tay lại đồng ý!
 
Kỳ Dữu giận đến nổ phổi.
 
Cô không hiểu tình hình nhà họ Kiều lắm, chỉ biết người thừa kế tương lai của nhà họ Kiều là chú út của Kiều Tầm Tuân. Vì không thích Kiều Tầm Tuân, cô cũng không thích nổi những người có liên quan đến cô ấy, huống chi đối phương còn có thể là người mập như heo, cứ nghĩ đến đó cô lại thấy buồn nôn.
 
Trần Kim An nghe cô than vãn nửa giờ, nước mắt đã sớm chảy ra, cô ấy vỗ vai cô, nói: “Tớ bảo này, mẹ kế của cậu cũng lạ thật đấy, bản thân cô ta gả cho một ông lão lắm tiền rồi cũng không quên tìm một người như thế cho con riêng của chồng. Lại còn là chú út của cô ta, nếu cậu gả vào nhà người ta, sau này xưng hô trong nhà cậu cũng loạn hết cả lên, cậu gọi cô ta là mẹ kế, cô ta lại gọi mày là thím!”
 
“Cậu nói thẳng ra xem nào, ai là kĩ nữ?” Kỳ Dữu hất bàn tay đang nắm vai mình ra.
 

“Sao tớ lại phải kết hôn? Thần tượng chưa đủ đẹp hay tiền chưa đủ nhiều? Trước mắt tớ là trời cao biển rộng! Chờ tớ già rồi, tớ muốn cùng mấy chị em thân thiết mặc bikini, tay phải cầm bình giữ nhiệt, tay trái ôm trai trẻ, cùng nhau quậy tung bãi biển Maldives!”
 
“... Đúng là có chí hướng.” Trần Kim An giơ ngón cái với cô: “Nhưng anh cậu biết chuyện này chưa?”
 
“Bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài, tớ còn chả gọi điện được cho anh ấy.”
 
“Đang tám chuyện gì vậy!”
 
Bả vai hai người đột nhiên bị nắm lấy từ phía sau, Trần Kim An quay đầu, thấy gương mặt gợi đòn của Ngôn Phạn, cô ấy đấm mạnh một cái vào ngực anh ấy: “Không phải nói muốn đi với bạn gái nên không thể đến sao?”
 
Ngôn Phạn đưa hộp quà đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước cho cô ấy: “Tình cảm đôi ta bao nhiêu năm nay, có năm nào cậu tổ chức sinh nhật mà tôi vắng mặt không? Tôi đang cãi nhau với bạn gái, vậy mà vẫn mạo hiểm tính mạng đến đây còn gì!.....”
 
Trần Kim An mở quà rồi nhìn thoáng qua, trên mặt lộ vẻ ‘cũng tàm tạm, không thích lắm’, khi anh ấy rót rượu, cô ấy quay mặt đi, vô thức cười nhẹ: “Coi như cậu còn có lương tâm.”
 
Năm nay Kỳ Dữu học năm cuối, còn hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp, những người ngồi ở đây hôm nay đều là bạn của cô, bọn họ rất hợp cạ với nhau.
 
Tâm trạng cô không thoải mái, dẫu vậy, vì tâm lí nổi loạn và hơi buông thả, cô uống rượu không chút đắn đo.
 
“Haiz, tuần sau là sinh nhật một tuổi của cháu tôi, hai cậu đi chơi không?” Ngôn Phạn tung xúc xắc, hỏi.
 
“Không đi.” Kỳ Dữu không cần suy nghĩ đã buột miệng thốt ra: “Tôi không muốn nhìn thấy chị cậu. Mối hận cướp chồng, không đội trời chung!”
 
Ngôn Phạn có một bà chị rất ghê gớm, kết hôn với sao hạng A trong giới giải trí, Kỳ Dữu đã từng là fan bạn gái cũng đau lòng một lúc, nhưng cũng chỉ là một lúc, bởi vì...
 
“Thôi đi, cậu xem một bộ phim là lại đổi chồng!”
 
Trần Kim An tuyệt tình vạch trần cô: “Suốt ngày ca bài ca ‘muốn ngủ với trai đẹp, muốn nuôi idol nam’, đến có cơ hội thì chẳng làm gì, cậu chỉ giỏi bốc phét thôi. Đến khi cậu thật sự kết hôn với chú bụng phệ rồi, sinh hoạt vợ chồng một tuần một lần, một lần năm phút, cậu chỉ có thể hối hận muộn màng mà thôi.”
 
Kỳ Dữu: “…”
 

“Cậu, cậu đang coi thường ai đấy! Làm như cậu từng hẹn hò vậy!”
 
Kể cũng lạ, bên cạnh các cô chủ nhà giàu khác đều có một đống chị em tâng bốc lên tận mây xanh. Mà bên cạnh cô chỉ có mấy chị em cây khế không bao giờ nhân từ với cô, Trần Kim An vẫn chỉ là một đóa hoa nhỏ trong trắng toàn nói phét.
 
Đời này đúng là không còn gì luyến tiếc : )
 
Trần Kim An nhướng mày: “Tớ không coi thường cậu, vấn đề là cậu dám không?”
 
Kỳ Dữu buông ly rượu, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Có gì mà không dám!”
 
“Được rồi.” Trần Kim An nhanh chóng nhìn quanh quán bar, cuối cùng ánh mắt dừng ở góc nào đó trên tầng hai, cô ấy khẽ nâng cằm: “Đây, có một anh chàng đẹp trai ở hướng 9 giờ, cậu đi ra xin số điện thoại của người ta đi, không tính là khó lắm nhỉ?”
 
Kỳ Dữu nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
 
Hàng ghế VIP trên tầng hai khá yên tĩnh, một người đàn ông đứng bên cạnh thang máy, ánh đèn mờ ảo chiếu lên đường nét góc cạnh của anh, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
 
Trong bóng tối, người đàn ông có góc nghiêng lạnh lùng đang cúi đầu bấm điện thoại, mặt mày ẩn trong góc tối. Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo để mở hai khuy, đường cong từ xương quai hàm đến xương quai xanh sắc nét, lạnh lùng. Cổ tay áo xắn lên, ngón tay thon dài, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bạch kim, cách quá xa nên không thấy rõ kiểu dáng, nhưng chắc chắn rất đắt đỏ.
 
Kỳ Dữu lập tức nở nụ cười, thời buổi này còn có đàn ông đeo cà vạt mặc quần tây tới dẩy đầm, thật là hiếm thấy.
 
Cô hơi nheo mắt, không biết tại sao, hình ảnh trước mắt như hòa làm một với kì ức xưa cũ. Cô có cảm giác bản thân biết đối phương, tựa như trong một khoảnh khắc nào đó, cũng có một thiếu niên mặc sơ mi trắng lạnh lùng, thanh cao trong hồi ức.
 
“Này, cậu nhát đến thế á?” Giọng nói của Trần Kim An kéo cô về thực tại.
 
“Nào có.” Kỳ Dữu hoàn hồn.
 
Cô không chịu được chiêu khích tướng của người khác, cô nhìn điện thoại, tô lại son môi, mím môi đỏ kiều diễm, chỉnh lại tóc, cầm ly rượu, đứng lên: “Không phải chỉ là số điện thoại thôi sao, cũng không phải ngủ với người ta. Cậu chờ đấy.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui