Đồ Điên
Không quan tâm nó tiếp tục kiếm đồ đợi đến sáng mai, sáng chủ nhật nó hằng mong ước.....
Cầm cái gối, nó nằm xuống sàn suy nghĩ miên man miệng không ngừng cười mỉm. Nó chợt nhận ra :
- Ơ mà hình như hắn chưa về..Mà chưa về thì.....
Nó 3 chân 4 cẳng chạy thẳng vào phòng nằm lên giường
- Hế hế, thoải mái ghê....
Trong giây phút nó thiếp đi lúc nào không hay....
~ Giữa đêm ~
Đang ngủ say bỗng nó nghe thấy tiếng lạch cạch. Mặc kệ tiếp tục ngủ, nó chẳng để ý. '' Bịch '' hình như có cái gì ngã vào người nó. Đành bò dậy, nó sửng sốt
- Úi zồi,...
Cố gắng lay hắn dậy nó càu nhàu
- Chắc là đi chơi chán với người đẹp nên phê zề....đúng là tụi con zai...
Đưa hắn lên giường, nó ngửi thấy mùi rượu, lấy cái khăn và khay nước nó lau mặt cho hắn. Bỗng nhiên, tiếng điện thoại hắn vang lên, đó là mẹ hắn. Cầm điện thoại nó cố gọi hắn dậy nhưng vô vọng, không còn cách nào khác, nó nghe điện thoại
- Alô
- Cậu chủ à, về nhà đi, cậu có biết ông bà chủ lo thế nào không? Cậu đâu thể chỉ vì việc cỏn con đó mà bỏ đi chứ...- giọng 1 người đàn ông trung niên khỏang 50 tuổi
- À....xin lỗi....
- Uả , đây đâu phải giọng cậu chủ. Cô là ai?
- Dạ cháu là bạn của Dian ạ.
- Ồ, nếu là bạn thì xin cô hãy giúp tôi việc này .
- Việc gì?
Cả đêm hôm ấy nó ngồi suy nghĩ mãi, không ngờ hắn lại chịu nhiều đau đớn vậy...
~ Sáng hôm sau ~
Nó thức dậy vớ cái đồng hồ
- Chết rồi, muộn.....muộn mất tiêu rồi, tinh sao đây....
Nhanh chóng lấy quần áo, ánh mắt nó dừng lại ở hắn, nhớ lại chuyện tối qua, nó đắn đo xem có nên đi hay không.
Quyết định, nó cầm điện thoại gọi cho Kai
- Kai.....
- Zen......xin lỗi em anh đến trễ chút, chờ anh nghen.
- Kai.....em xin lỗi
- Có chuyện gì à?
- Hôm nay em có chút chuyện không đi được hẹn anh lần khác ha
- À......ừm - giọng Kai khẽ buồn
Cúp điện thoại nó nhìn qua hắn
- Vì anh cả đấy....vừa lòng chưa....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...