Đồ Điên
Ca phẫu thuật thành công..
Nó đã hôn mê 3 ngày rồi.
Sohy cũng từ đó mà bị điều tra..
Cô ta bị bắt và đang trong thời gian chờ án..
~ 2 tuần sau ~
Nó tỉnh lại và đang cố gắng làm quen với cái chân..
Không như những gì mọi người lo nghĩ, tâm trạng nó khá vui...
~ Chỗ hắn ~
-Dian em định đi thật à ? – chị quản lí cất tiếng
-Chị thấy em giống đùa lắm à!!
-Nhưng..đang yên đang lành sao em lại chuyển qua Mĩ.
-Vì..nếu như em ở lại đây, cô ấy còn xảy ra chuyện gì nữa..mất đi cái chân đã làm cô ấy đau khổ lắm rồi, em không muốn cô ấy mất đi bất cứ thứ gì khác..
-Em biết mà, cô ấy trở lại là để gặp em..em đi như thế khác nào đâm mũi dao vào tim nó.
-Lần trước là suýt vào tù, lần này là mất cái chân..Nếu em ở lại còn mất gì nữa hả chị?
-Em không định chào tạm biệt nó hả?
-Em muốn đi trong lặng lẽ.
-......
Chị quản lí im lặng..
Hành lí của hắn đã thu dọn xong
~ Ngày hôm sau
~-Này, Lizze sao giờ này hắn chưa đến nhỉ ?
-Mày nói ai?
-Dian í..đáng lẽ giờ này hắn phải ở đây rồi chứ..
-Chắc bận gì đó..
-Ừm..
~ Chỗ hắn ~
Hắn bước ra sân bay..
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn vào hắn..
Cứ như thế hắn bước dần lên máy bay..
~ Chỗ nó ~
Cùng lúc đó, Kai bước vào vội vã..
-Liz, Dian có đây không hả?
-Không có!! Có chuyện gì hả ?
-Hắn đi rồi, sáng ngày tôi có thấy hắn cùng với đám quản lí xách hành lí lên sân bay..
Nó sững sờ..
Bật dậy, chạy vội ra ngoài.
Nhưng cái chân mới không cho phép nó chạy nhanh..
Muộn rồi!! Hắn đã đi..
Giờ này chỉ còn bức thư đẫm đầy nước mắt của nó..
‘’ Zen, nếu em đọc được bức thư này thì chắc anh đã đi rồi..Em yên tâm tiền viện phí anh đã trả đầy đủ..À, cái chân của em chắc cũng sớm khỏi thôi. Chắc em tò mò lắm vì lí do anh đi, nhưng anh chỉ đi qua đó mấy năm rồi về, lúc về anh muốn em trở thành một người mạnh mẽ hơn bây giờ, anh muốn em theo đuổi ước mơ.. của bản thân‘’
Nó đọc trong dòng nước mắt ..
Đó là tất cả những dòng mà hắn để lại..
Ps : truyện chỉ còn 1 chap nữa là kết thúc..Các bạn muốn kết thúc như thế nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...