Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Bỗng nhiên, bọn họ thấy một người đàn ông có gương mặt Á Châu, cầm thanh kiếm gãy trong tay, tiến lại gần.

Trên thanh kiếm gãy kia còn điêu khắc một phần con rồng.

Cực kỳ quái dị!

“Đứng lại!”

Một binh lính Hùng Quốc đi tới, dùng súng chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Nơi này là doanh trại quân đội Hùng Quốc, không muốn chết thì…”

Còn chưa nói hết lời, Diệp Bắc Minh đã dùng một kiếm giết chết hắn.

“Mày!”

“Bắn súng, bắn súng cho tao!”

Những binh lính Hùng Quốc khác đều mơ hồ, tình huống gì đây?

Tạch tạch tạch tạch!

Làn đạn bay tới.


Phụt!

Kiếm của Diệp Bắc Minh quét sạch ngàn quân.

Lạnh lẽo, điên cuồng, giết chóc!

Anh nhanh chân tiếp tục đi về phía cổng doanh trại Hùng Quốc.

“Có kẻ địch tấn công!”

“Chuẩn bị phòng ngự!”

Binh lính canh cửa doanh trại Hùng Quốc kinh ngạc, tập trung hỏa lực ngắm bắn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh như một vị tử thần, biểu cảm lạnh lùng!

Xoẹt xoẹt!

Anh chém ra một đạo kiếm khí dài trăm mét.


Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, cửa doanh trại ầm ầm sụp đổ.

Cửa thép mà bị anh chém như cắt giấy mỏng!

Mảnh vỡ bay tứ tung, bụi mù nổi lên khắp nơi, một vết kiếm kinh khủng xuyên qua cửa doanh trại!

Một số binh lính Hùng Quốc ở gần đó hoàn toàn không ngăn cản nổi kiếm khí của Diệp Bắc Minh, bị nghiền thành bột mịn.

Một đám sương máu dần ngưng tụ, chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

Hấp thu!

Anh cảm thấy toàn thân dễ chịu vô cùng.

Con ngươi cũng trở nên đỏ ngầu.

Long Đế Quyết chủ động vận chuyển!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình: “Nhóc, ít dùng Long Đế Quyết thôi, cẩn thận bị phản phệ khống chế”.

“Cậu quá khát máu rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hiện tại tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, đám người Hùng Quốc này đều đáng chết!”

“Cửu sư tỷ của tôi bị thương nặng, bọn họ phải dùng máu trả lại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui