Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Diệp Bắc Minh rét lạnh nhìn ông ta.
Anh không thèm nói dù chỉ là một câu!
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Đến cả ba giây mà Lý Bỉnh Tông cũng không chịu đựng được.
“Tôi nói, đó là Cửu Thiên Tuế… Là Cửu Thiên Tuế của Long Quốc các cậu!”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Cửu Thiên Tuế ư?”
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Một tia sét giáng xuống, đục một lỗ trên vách tường phòng họp.
Ngay lập tức, cả căn phòng ngập tràn trong tia điện.
Những cổ đông của tập đoàn Lý Thị đều bị thiêu thành đống tro đến cả cơ hội kêu la cũng không có.
“Tiểu sư đệ cẩn thận!”
Hoàng hậu Hồng Đào rất sợ hãi, nhanh chóng bay lên tóm lấy Diệp Bắc Minh.
Cánh tay thon thả ngọc ngà tung ra một quyền nện vào sàn bê tông.
Rầm!
Tiếng nổ vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Cô ấy lập tức tóm Diệp Bắc Minh nhảy xuống.
“Hahaha! Diệp Bắc Minh, rốt cuộc mày cũng đến đây rồi”.
Một tiếng cười to truyền tới, vang dội như tiếng sấm.
Trên nóc một tòa nhà cao chọc trời phía đối diện, một người đàn ông da trắng đang đứng đó.
Người nọ sở hữu mái tóc vàng, đôi mắt xanh biếc và dáng người mảnh khảnh!
Mặt mũi như tượng tạc!
Trong tay ông ta cầm một cái chùy sắc, xung quanh có sấm chớp nhấp nháy.
Diệp Bắc Minh híp mắt: “Ông chính là Lôi Thần à?”
“Gào…”
Một tiếng rống to như dã thú vọng tới: “Còn có tao nữa, Diệp Bắc Minh, mày xuống địa ngục đi!”
Người đàn ông cao khoảng chừng ba thước xuất hiện, khắp người ông ta đều là lông mao đen dài.
Trông như người gấu vậy.
Trong tay ông ta cầm một cái búa lớn, từ phía cuối chân trời đi tới.
Lôi Thần nói: “Ông giữ chân câu ta trong ba giờ để tôi dẫn thiên lôi tới đánh chết cậu ta!”
Hùng Vương nhếch miệng cười: “Vậy chưa chắc ông có cơ hội ra tay đâu”.
Ông ta giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
“Ba mươi giây, tôi sẽ đánh cậu ta sấp mặt!”
Hai người cười cợt thảo luận chiến thuật trước mặt Diệp Bắc Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...