Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Một trong những trọng tài của đại hội võ đạo.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Vân Phá Tiêu: “Xen vào việc của người khác sao, muốn cùng chết với hai lão già này à?”

“Cậu… Cậu nói cái gì?”

Ngay cả người có thân phận như Vân Phá Tiêu cũng phải sửng sốt.

Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại trả lời mình như thế.

“Cậu!”

Một ngọn lửa giận ngút trời trong nháy mắt tràn ngập hai mắt của Vân Phá Tiêu: “Được, được lắm, được lắm!”

“Diệp Bắc Minh, cậu dám không coi quy định của đại hội võ đạo ra gì, một mình cướp đoạt vị trí của quốc gia khác, còn làm trọng tài bị thương!”

“Tội không thể tha thứ!”

“Người đâu, bắt tên này lại cho tôi, phế bỏ tu vi của cậu ta, nhốt trong núi Nhật Nguyệt!”


“Rõ!”

Ba mươi bóng người khủng bố xuất hiện.

Bọn họ mặc trang phục giống nhau, xếp hàng chỉnh tề, không ngờ đều là cảnh giới Võ Tôn từ sơ kỳ đến trung kỳ.

“Trời!”

Võ giả ở đây nhìn thấy ba mươi người này đều tê dại cả da đầu, hít một hơi lạnh.

Đây là đội chấp pháp thủ hộ của Long quốc!

Có bọn họ tọa trấn Long quốc, võ giả của những quốc gia khác mới không dám tới xâm phạm.

Ba mươi người thủ hộ của đội chấp pháp lao lên, ánh mắt của mỗi người đều lạnh như băng.

Miyako Aiko suýt nữa cười ra tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Haha, ngu xuẩn! Đắc tội gia tộc người thủ hộ của Long quốc, chắc chắn anh sẽ phải chết!”


“Người Long quốc cũng quá ngu xuẩn, chỉ biết nội chiến? Haha!”

Miyako Aiko cực kỳ vui vẻ.

Lúc này, ngay cả Hàn Kim Long cũng phải thay đổi sắc mặt: “Xong rồi, xong rồi…”

Diệp Cấm Thành không ngừng thở dài: “Cậu ấy… Cậu ấy… Ôi trời, sao cậu ấy không biết kiềm chế tính tình một chút chứ?”

Hàn Nguyệt và Diệp Như Ca cũng mặt xám như tro tàn.

Đắc tội đội chấp pháp thủ hộ, còn sống như thế nào nữa?

Cho dù Long Chủ ở đây cũng không có cách nào! Tô Mạc Già biến sắc, bấm một dãy số điện thoại, lo lắng dậm chân: “Sư phụ, bắt máy đi, bắt máy đi mà!”

Khuôn mặt tươi cười của Ngụy Yên Nhiên cũng trắng bệch.

Cô ta siết chặt mười ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch.

Trong đôi mắt vẩn đục của ba lão giả ba thế gia ở Long Đô – nhà họ Tần, nhà họ Hoa, nhà họ Phó hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

Giọng nói trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, cậu tính sao?”

Diệp Bắc Minh có chút điên cuồng: “Haha, sợ cái gì chứ?”

“Bọn họ dám ra tay, tôi sẽ giết hết toàn bộ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui