Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Một con huyết long bay ra vây lấy cô ấy: “Uyển Nhi, cô bình tĩnh chút đi!”
Nam Cung Uyển hét: “Câm miệng, đàn ông bội bạc đều là đồ đáng chết!”
Cô ấy từ từ bước lên, vung trường kiếm trong tay chém ra hơn mười lưỡi kiếm khí.
Diệp Bắc Minh biết Nam Cung Uyển đã nhập ma rồi.
Vút! Vút! Vút!
Anh vung tay bắn ra mấy cây ngân châm găm vào cơ thể của Nam Cung Uyển.
Cô ấy kêu đau đớn, nháy mắt cơ thể đã bị khóa cứng.
Diệp Bắc Minh bước lên, trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Uyển ngập sợi máu, trông rất lộn xộn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Này nhóc, cô ấy tu luyện công pháp Thái Thượng Vong Tình!”
“Thái Thượng Vong Tình ư?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Tôi đã từng nghe sư phụ nói rằng loại công pháp này vô cùng tàn nhẫn”.
“Nó bắt người phải quên thất tình lục dục, cuối cùng trở thành một kẻ vô tình!”
“Không chỉ quên tình yêu nam nữ mà còn quên cả tình thân tình yêu cha mẹ, mọi loại tình cảm!”
“Sao Uyển Nhi lại tu luyện loại công pháp này chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sao tôi biết được?”
“Một khi tu luyện Thái Thượng Vong Tình buộc phải quên đàn ông, không được có chút tình cảm nào”.
“Vừa rồi chắc là do cô ấy rung động nên đã bị kích thích dẫn tới tẩu hỏa nhập ma!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi liên hồi.
“Khi người tu võ tẩu hỏa nhập ma thì phải hủy cả võ".
Rồi anh nhìn về phía Nam Cung Uyển.
Con ngươi cô ấy càng đỏ rực hơn, trạng thái đầy cuồng loạn.
Chân nguyên trong lục phủ ngũ tạng tán loạn khắp cơ thể.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì đến Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu cô ấy được nữa.
“Uyển Nhi, xin lỗi”.
Diệp Bắc Minh nói một câu.
Anh cầm cổ tay Nam Cung Uyển, một con huyết long lao ra, đi vào cơ thể Nam Cung Uyển.
Nó điên cuồng cắn nuốt chân nguyên của cô ấy.
Cảnh giới của Nam Cung Uyển từ rớt xuống.
Ánh mắt cô ấy dần trong veo trở lại.
Cô ấy bừng tỉnh: “Anh! Diệp Bắc Minh anh làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Uyển Nhi, cô luyện Thái Thượng Vong Tình dẫn tới tẩu hỏa nhập ma rồi”.
“Nếu cô không bỏ công lực của mình thì phải đối mặt với cái chết!”
Nam Cung Uyển cắn môn: “Đồ bội bạc, tôi có chết cũng không cần anh cứu!”
Nói xong, cô ấy lấy một thanh trường kiếm ra khỏi nhẫn chứa đồ rồi kề lên cổ mình.
Diệp Bắc Minh giữ chặt mũi kiếm.
Anh ngang ngược nói: “Người phụ nữ của tôi, tôi không cho cô chết cô không được phép chết?”
“Anh!”
Nam Cung Uyển vừa thẹn vừa tức: “Ai là người phụ nữ của anh chứ!”
Diệp Bắc Minh cười to nói: “Tôi nói phải thì phải!”
Dứt lời, anh tiến lên ôm lấy bờ eo thon thả của Nam Cung Uyển rồi hôn cô ấy.
Hơn trăm nghìn người tu võ đứng đây sững sờ.
Cùng lúc đó, ở đại lục Thượng Cổ.
Vô Tướng thần cung, trong một cung điện cổ kính.
Một ánh đèn vàng rực bỗng vụt tắt.
Trong cung điện, một người thanh niên bỗng mở to mắt, trong ánh mắt đầy sự hoang mang và kinh hoảng: “Mục Nguyên chết rồi, sao lại thế?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lúc này, có ba lão già nhanh chóng vọt vào đại điện.
Bọn họ cũng cảm giác được đèn linh hồn của Mục Nguyên đã bị dập tắt.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Sao Mục Nguyên lại bỏ mạng rồi?”
Ba lão già cùng nhíu mày.
Mục Hàn nhíu mày: “Con thứ thì chính là con thứ, đồ vô dụng ấy chút việc vặt ấy cũng làm không xong”.
“Chết thì cứ chết đi, đèn linh hồn của người khác không sao là được”.
Anh ta đăm chiêu nhìn về đèn linh hồn của Nam Cung Uyển.
Một ông lão khó hiểu bèn hỏi: “Chẳng phải mới đi qua cửa dịch chuyển à, chắc mới tới tới đại lục Chân Võ nhỉ!”
Ông lão bên cạnh thấy lạ: “Lẽ nào trong quá trình dịch chuyển đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mục Hàn cười bảo: “Cứ xem là biết thôi”.
Nói xong, Mục Hàn lấy ra một cái kính bằng đồng từ thời xa xưa, trên đó được điêu khắc chi chít dấu ấn.
Một luồng chân nguyên được rót vào.
Rầm!
Trong kính hiện lên hình ảnh trên quảng trường ở Tinh Cung.
Đúng lúc chiếu đến cảnh Diệp Bắc Minh hôn Nam Cung Uyển.
“Cái này! ”
Ba ông lão hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Mục Hàn.
Mặt Mục Hàn xanh mét như tàu lá chuối, trán nổi rõ mạch máu.
Tròng mắt anh ta đỏ bừng, suýt nữa nhỏ máu: “Uyển Nhi!”
“Tên chó má này dám khinh nhờn Uyển Nhi hả? Cậu ta là ai?”
Ầm!
Một luồng khí quét qua, trong đại điện ngăn nắp trở thành một đống ngổn ngang.
Lúc này, trên quảng trường Tinh Cung.
Nam Cung Uyển muốn đẩy Diệp Bắc Minh ra nhưng người không có chút sức nào.
“Anh! buông ra! ”
Diệp Bắc Minh cong môi tươi cười nói: “Tôi sẽ không cho cô chết, càng không để cô quên tôi!”
“Tôi sẽ gọi lại cô nhớ ngày ấy giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì!”
Anh giẫm chân, sương khói mờ ảo ùn ùn kéo tới.
Màn sương đen bao phủ cả hai người họ.
“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Chết tiệt!”
“Im miệng, ông im miệng cho tôi!”
Mục Hàn hét lên từng tiếng thét đau thấu tận xương tủy: “Buông Uyển Nhi ra, con mẹ nó buông Uyển Nhi ra cho tao! Không!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...