Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Uy hiếp!
Cả các trưởng lão khác của cung Thương Khung cũng lạnh lùng nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh!
Điều khiến tất cả không ngờ được là, Diệp Bắc Minh quay đầu.

Trên mặt anh là ý lạnh đầy băng giá: “Tôi nói là các người cút, nghe không hiểu hả?”
Một kiếm trực tiếp chém ra!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm, kiếm Đoạn Long bùng lên một kiếm khí màu máu, ập đến mấy lão già đang khinh địch kia!
Ông lão áo xanh bị thứ khí thế đó làm giật mình, không kịp phản ứng, trực tiếp hóa thành một đám mây máu!
“Từ trưởng lão!”
Người cung Thương Khung đều chấn động, hít một hơi thật sâu.

“Cậu!”
Vẻ mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Từ trưởng lão là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, không ngờ lại bị thanh niên này chém một kiếm?
Chuyện đó… Sao có thể xảy ra được!
“A…!”
Hai chân đám người Cự Kình Bang như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất như vũng bùn.


Cơ thể Ngũ Phi run run, trực tiếp sợ tới mức tè ra quần.

“Ranh con, mày dám!”
“Mày quá to gan, cả người của cung Thương Khung cũng dám giết?”
Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không đầy lạnh lẽo: “Không cần biết cậu là ai, giết trưởng lão của cung Thương Khung thì phải trả giá rất đắt!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Hơn mười người tản ra, vây quanh Diệp Bắc Minh.

Cùng lúc đó, người của Tinh Cung và nhà họ Cổ thong thả đến trễ.

La Vãn Vãn vừa nhìn thấy đã nhận ra Diệp Bắc Minh, kinh ngạc nói: “Chị Nhan, là anh ấy? Không ngờ lại là anh ấy!”
Nhan Như Ngọc gật đầu: “Sao lại thế này? Sao cậu ta lại giằng co với người của cung Thương Khung thế?”
Nhà họ Cổ bên kia, hai mắt Cổ Thông Thiên sáng ngời: “Không ngờ cậu Diệp đến Tinh Hải!”
Ông ta đi tới từng bước, đến gần đám đông: “Các vị cung Thương Khung này, đang có chuyện gì xảy ra thế?”
“Cậu Diệp đây là người quen của nhà họ Cổ, mong các vị có thể cho Cổ Thông Thiên tôi chút mặt mũi!”
Ngụy Trường Không nhìn Cổ Thông Thiên với vẻ lạnh băng: “Cổ Thông Thiên, thằng ranh này một lời không hợp đã giết chết Từ trưởng lão của cung Thương Khung!”
“Ông nói nó là bạn cũ của nhà họ Cổ ư?”
“Cái gì?”
Cổ Thông Thiên tái mặt, nhìn Diệp Bắc Minh một lúc lâu.

Vội vàng giải thích: “Thế chắc trong này có hiểu lầm gì rồi, Ngụy trưởng lão, tôi nhất định sẽ cho ông một lời giải thích rõ ràng!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp lắc đầu: “Không, chẳng có hiểu lầm gì cả!”
“Người là tôi giết, nếu bất kì ai trong số các người kéo dài thời gian của tôi nữa, thì giết không tha!”
Anh gầm lên đầy giận dữ: “Tất cả cút hết cho tôi!”
Hổ gầm long ngâm!
Giọng nói vang vọng hữu lực, khiến màng nhĩ con người ta phát đau!
Yên tĩnh!
Trong nháy mắt, cả bến cảng đều im lặng đến lạ thường!
Cổ Thông Thiên há miệng, giật mình đứng đó!
La Vãn Vãn trực tiếp ngây người, há miệng: “Chị Nhan, anh ta điên rồi ư?”
“Lại dám nói mình sẽ giết không tha người của cung Thương Khung?”

Nhan Như Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Bắc Minh thật lâu: “Nếu cậu ta là người mà Tinh Cung tiên đoán, thì hành động đó cũng không có gì kì lạ!”
Một giây sau, khắp nơi sôi trào.

“Ha ha ha ha!”
Ngụy Trường Không giận quá hóa cười, ngọn lửa giận suýt chút nữa khiến ông ta hôn mê: “Giết không tha! Hay cho câu giết không tha!”
“Một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, lão phu muốn nhìn xem cậu giết chúng tôi không tha như thế nào!”
Ngụy Trường Không đang muốn ra tay, Diệp Bắc Minh đã hành động trước.

Ảnh thuấn!
Nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt Ngụy Trường Không, kiếm Đoạn Long trong tay giơ lên, một kiếm chém xuống!
Tốc độ rất nhanh!
Đồng tử Ngụy Thương Khung co rụt lại!
Muốn ra tay ngăn cản.

Một giây sau đó, ông ta kinh ngạc phát hiện bản thân đã bị vây bởi một hơi thở khủng bố, như thể một loài sinh vật cực kỳ đáng sợ nào đó!
Cơ thể run rẩy, căn bản không thể điều khiển được, không thể ra tay được!
“Tiêu rồi…”
Con ngươi Ngụy Trường Không co rụt lại thật mạnh, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của kiếm Đoạn Long đang chém tới!
Phụt!
Một màu máu xuất hiện, đại trưởng lão cung Thương Khung, Ngụy Trường Không đã hóa thành mây máu!
“Bây giờ, đã thấy được chưa?”
“Còn ai muốn xem nữa không?”

Bịch! Bịch! Bịch!
Người cung Thương Khung sợ tới mức lùi về phía sau, vẻ mặt kiêng dè nhìn Diệp Bắc Minh!
“Cậu… Ranh con, cậu dám giết đại trưởng lão của cung Thương Khung ư?”
Một ông lão giật mình nói.

Diệp Bắc Minh trở tay chém một kiếm!
Khoảnh khắc tiếng rồng ngâm vang vọng, ông lão vừa lên tiếng đã mất mạng!
Soạt!
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chỉ vào người cung Thương Khung: “Cung Thương Khung còn muốn nói lời vô nghĩa gì nữa không?”
“Không… Không còn nữa…”
Người cung Thiên Khung đều cúi đầu xuống!
Không ngờ họ lại cúi đầu!
Nhan Như Ngọc trợn trừng hai mắt!
La Vãn Vãn cũng há miệng, mặt đầy vẻ khó tin!
Cổ Thông Thiên chấn động há muốn rớt hàm!
Các thế lực khác chạy tới hiện trường cũng đúng lúc gặp được cảnh này, các võ giả trực tiếp sợ tới mức quỳ rạp xuống!
Một người một kiếm, ép đến mức cung Thương Khung không dám thả một cái rắm, khiến con người ra thật sự rất chấn động!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui