Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Một luồng khí tức vút lên trời, hình thành một kết giới trong suốt bao trùm cả cấm địa.
Lãnh Nguyệt thở nhẹ nhõm: “Tạm thời mọi người an toàn rồi”.
“Thống kê xem có bao nhiêu đệ tử!”
Chẳng mấy chốc, một trưởng lão thống kê xong: “Thưa Lãnh trưởng lão, tổng cộng ba mươi ngàn đệ tử vào cấm địa”.
“Sau khi các đệ tử khác được biết nguy hiểm, hoặc là lập tức tiến vào cấm địa trốn”.
“Hoặc là trực tiếp trốn đi, thương vong không nghiêm trọng lắm”.
Lãnh Nguyệt thở nhẹ nhõm.
Trận pháp có thể ngăn chặn nhất thời, không thể ngăn cả đời!
Bà ấy quay đầu nhìn về hướng tháp Phù Đồ: ‘Minh Nhi, hy vọng con mau ra!’
Bên ngoài cấm địa.
Mấy chục ông lão giết đến nơi này, được trận pháp phòng ngự ngăn lại.
Một ông lão nhìn sang kết giới với ánh mắt lạnh như băng: “Làm thế nào? Ngoại trừ những người này, các đệ tử khác đều trốn rồi!”
Ông lão khô gầy lạnh lùng hừ: “Giết những đệ tử bình thường này, Diệp Bắc Minh cũng không đau lòng”.
“Thành viên nòng cốt thực sự đều vào cấm địa rồi, không tiếc mọi giá tấn công trận pháp phòng ngự cho tôi!”
“Chỉ có giết những người này mới có thể khiến Diệp Bắc Minh cảm thấy đau khổ!”
“Vậy còn đợi gì nữa?”
“Ra tay!”
Mấy chục ông lão cảnh giới Thần Vương, cảnh giới Thần Chủ cùng ra tay.
Năng lượng khủng bố trút xuống, cả cấm địa cũng chấn rung.
Phập! Phập! Phập!
Sau hàng trăm lần tấn công, kết giới của trận pháp phòng ngự nứt ra một đường.
Rắc một tiếng vỡ vụn!
Ông lão khô gầy lạnh lùng hạ lệnh: “Giết!”
Hàng chục ông lão cùng bước ra một bước đi về phía đám người.
Khí tức áp bức cường mạnh khiến mọi người không thở nổi!
“Xong rồi…”
“Hôm nay Thanh Huyền Tông sẽ bị hủy diệt sao?”
“Tông chủ, cậu đang ở đâu!”
Một số đệ tử tuyệt vọng.
Lãnh Nguyệt nhìn về hướng tháp Phù Đồ: ‘Minh Nhi…’
Đột nhiên.
Một bóng hình thon nhỏ đến phía trước nhất đám người Thanh Huyền Tông, ngẩng khuôn mặt kiêu kỳ nói: “Đây chính là gia tộc Thượng Cổ sao?”
“Gia tộc Thượng Cổ truyền thừa mấy chục vạn năm, tàn sát đệ tử bình thường của Thanh Huyền Tông!”
“Các người không sợ chuyện này truyền ra ngoài, khiến võ giả của cả Đại Lục Chân Võ cười nhạo sao?”
“Nếu các người muốn diệt Thanh Huyền Tông, thì bước qua người Tiêu Nhã Phi tôi đã!”
“Tôi không sợ chết!”
Tất cả mọi người sững sờ!
Ngay cả mấy chục ông lão cũng dừng lại.
Kinh ngạc nhìn Tiêu Nhã Phi!
Cô gái này mới là cảnh giới Võ Đế, lại dám đứng ra?
Lãnh Nguyệt ngẩn người: “Nhã Phi?”
Sát Chủ nhìn cô ta một cái sâu sắc: “Cô bé này, rất có dũng khí!”
Tô Thanh Ca ngẩn người tại chỗ: ‘Chẳng trách cô ta được anh Diệp coi trọng, nếu mình có một nửa dũng khí của cô ta thì tốt rồi…’
Vẻ mặt Tiêu Dung Phi biến sắc, tức giận gào lên: “Nhã Phi, em im miệng đi!”
Cô ta sợ muốn chết.
Nếu chọc giận đám người của gia tộc Thượng Cổ, một cô gái yếu đuối như Nhã Phi vốn không ngăn nổi cơn lửa giận của họ!
Tiêu Nhã Phi mặc kệ lời của chị gái.
Ông lão khô gầy lạnh giọng nói: “Nếu không phải Diệp Bắc Minh giết người của gia tộc Thượng Cổ trước, thì làm sao chúng tôi giết đến Thanh Huyền Tông chứ?”
“Cô tên là Tiêu Nhã Phi phải không? Tôi nhớ kỹ cô rồi!”
“Nhưng, tôi cần phải nói với cô, là Diệp Bắc Minh giết người của gia tộc Thượng Cổ trước, chúng tôi chỉ báo thù!”
“Báo thù? Ha ha ha!”
Tiêu Nhã Phi bật cười.
“Tôi khinh!”
“Báo thù? Thế mà các ông cũng nói ra được!”
“Các ông có dám dùng trái tim võ đạo để thề, là anh Diệp chọc các người trước không?”
Mấy ông lão á khẩu không nói ra lời.
Tất cả im lặng!
Một lát sau, Tiêu Nhã Phi quát một tiếng: “Trả lời tô đi!”
Mọi người Thanh Huyền Tông hoàn toàn sửng sốt.
Không ai ngờ được, Tiêu Nhã Phi bình thường dịu dàng yếu đuối lại mạnh mẽ như vậy!
Ông lão khô gầy đó thẹn quá hóa giận: “Cô bé, cứng miệng lắm, tôi tiễn cô lên đường!”
Tiêu Nhã Phi coi thường cái chết: “Ha ha, tôi biết ngay mà”.
“Gia tộc Thượng Cổ cái gì chứ, thích ức hiếp kẻ yếu!”
“Không cãi được thì dùng võ lực giết tất cả!”
“Trước nay anh Diệp của tôi chưa từng ức hiếp kẻ yếu, cho dù anh ấy đối địch với gia tộc Thượng Cổ, cũng là khiêu chiến vượt cấp!”
“Không giống như lão chó các người, sống mấy ngàn năm, chỉ biết xông vào Thanh Huyền Tông giết các đệ tử bình thường còn chưa đến cấp Thánh!”
“Cô!”
Mấy chục ông lão loạng choạng.
Tức đến suýt từ trên không trung rơi xuống!
Ở trong tối.
Ngạo Thiên Trì sầm mặt: “Tại sao Diệp Bắc Minh đó còn không xuất hiện? Lại để một cô gái mồm miệng lanh lợi ra mặt? Hừ!”
Lăng Nho Phong lạnh giọng nói: “Chúng ta có ra tay không?”
Dạ Phá Dương lắc đầu: “Đừng vội, giết đám kiến này, không cần chúng ta ra tay”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...