“Cậu đi trên đường, dẫm chết một con kiến, liệu sẽ lo lắng có người chống lưng cho con kiến không?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Tháp Trấn Giới nói rất đúng!
Dẫm chết một con kiến, không ai đi chống lưng cho một con kiến.
Cho dù diệt cả tổ kiến, cũng không ai quan tâm!
“Ấy?”
Đột nhiên, giọng của tháp Trấn Giới nghiêm lại: “Cậu nhóc, hình như tôi từng gặp cậu!”
“Không đúng, đó không phải là cậu, đó là một người phụ nữ!”
Diệp Bắc Minh hơi kích động: “Người phụ nữ mà ông nói có phải tên là Diệp Thanh Lam không?”
“Hình như là cái tên này”.
Tháp Trấn Giới trả lời.
Diệp Bắc Minh bỗng gật đầu: “Bà ấy là mẹ của tôi, bà ấy từng đến đây ư?”
Tháp Trấn Giới hiểu ra: “Chẳng trách, bà ấy lại là mẹ của cậu!”
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh mà bà ấy nói?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là tôi”.
Tháp Trấn Giới cất giọng kích động: “Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi!”
Vù!
Một ánh sáng đến lóe lên vụt đến, ngưng tụ thành bóng người đàn ông trung niên trên bục cao rộng lớn.
Không có mắt mũi, cũng không có sắc thái.
Chỉ là một cái bóng đen xì!
Tháp Trấn Giới nghiêm giọng: “Diệp Bắc Minh, chúng ta giao dịch được không!”
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, muốn làm giao dịch gì?”
Bóng người tháp Trấn Giới ngưng tụ lắc đầu: “Cậu chỉ cần trả lời tôi, cậu đồng ý hay không!”
“Ông nói trước đi”.
Diệp Bắc Minh cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Tháp Trấn Giới trực tiếp lên tiếng: “Tập trung mười thiên nữ, khôi phục Đại Lục Chân Võ đã tổn hại!”
“Để trả ơn, tôi sẽ truyền hết toàn bộ khí vận vạn năm của Đại Lục Chân Võ cho cậu!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Vậy thì có lợi ích gì?”
Tháp Trấn Giới trả lời: “Có thể khiến cậu trở thành Vực Chủ!”
“Cái gì? Vực Chủ, đó chẳng phải là cảnh giới của các sư phụ sao?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
…
Trong đại điện của Thanh Huyền Tông.
Mọi người còn đang bàn bạc, phân chia bảo vật mà Diệp Bắc Minh để lại như thế nào.
Ầm ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, giống như động đất.
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm kinh sợ!
Một đệ tử nhếch nhác xông vào đại điện: “Các vị trưởng lão, không hay rồi…”
“Có người, có người xông vào tông môn!”
Vẻ mặt mọi người biến sắc: “Cái gì?”
Lãnh Nguyệt quát một tiếng: “Ai mà to gan như vậy, lúc này còn dám khiêu khích sự uy nghiêm của Thanh Huyền Tông?”
Thạch Thiếu Giang trầm giọng: “Đi, đi xem xem!”
Mấy người ra khỏi đại diện, đến cổng núi Thanh Huyền Tông với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ thấy.
Trước mặt là một loạt thi thể nằm dưới đất!
Hàng chục ông lão già nua vô cùng điên cuồng, đại khai sát giới trong Thanh Huyền Tông!
Đệ tử bình thường vốn không ngăn nổi, từng làn sương máu nổ ra liên tiếp!
Bách Lý Phong Hoa hít khí lạnh: “Suýt! Trên cảnh giới Thần Vương, vậy mà đều trên cảnh giới Thần Vương!”
Vương Kiếm Sinh tê dại da đầu: “Còn có mấy cảnh giới Thần Chủ khủng bố!”
“Trưởng lão cứu mạng…”
Mọi người Thanh Huyền Tông như muốn nứt cả mắt, kinh sợ hét lớn.
“Mọi ngời mau rút đi! Chạy đi, tất cả chạy đi cho tôi!”, Lãnh Nguyệt đỏ con mắt, xé gan xé phổi hét lớn.
“Chạy?”
Một ông lão rụng răng cười dữ tợn: “Các người có chạy được không?”
“Chỉ cần là người có liên quan đến Diệp Bắc Minh, toàn bộ phải chết!”
“Giết! Giết! Giết! Không sót một ai!”
“Giết!”
“Chạy? Tôi xem đám cặn bã các người có thể chạy đi đâu!”
Một ông lão gày gò cười dữ tợn.
Toàn thân là máu giết vào đám đông, tiếng kêu thảm dồn dập liên tiếp!
Thạch Thiếu Giang nhìn đệ tử Thanh Huyền Tông bị tàn sát, tức đến nhảy lên như sấm: “Vãi! Tôi liều mạng với ông!”
Trực tiếp xông lên.
Ông lão gầy gò nhếch miệng cười: “Một cảnh giới Thánh Chủ cũng dám khiêu thích cảnh giới Thần Vương?”
Một chân đạp lồng ngực của Thạch Thiếu Giang, máu tươi phun ra.
Thạch Thiếu Giang thảm hại bay đi, lăn lộn dưới đất.
“Thạch trưởng lão!”
Lãnh Nguyệt mau chóng tiến lên.
Sắc mặt Thạch Thiếu Giang tái nhợt lắc đầu: “Không được, những kẻ này quá mạnh!”
“Lãnh trưởng lão, mau mời tông chủ xuất núi!”
Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Tông chủ đã đến cấm địa, nhất thời sợ là không thể đi ra”.
Sát Chủ xông đến: “Đi thôi, cho tất cả mọi người đến cấm địa!”
“Chỉ có cách này thôi!”
Thanh Huyền Tông tồn vong nguy cấp, không quan tâm được quá nhiều.
Lãnh Nguyệt hạ lệnh: “Tất cả đệ tử, đến cấm địa tránh nạn!”
Nói xong, bước một bước đến bên cạnh người nhà họ Diệp: “Ông cụ, tôi đưa mọi người đi trước!”
Diệp Nam Thiên tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Minh Nhi là tông chủ của Thanh Huyền Tông, tất cả người nhà họ Diệp xung phong đi đầu…”
“Diệp Bắc Minh giao nhà họ Diệp cho tôi, tôi phải bảo đảm sự an toàn của mọi người!”
“Ông cụ, đắc tội rồi!”
Lãnh Nguyệt tóm lấy Diệp Nam Thiên, đi về phía cấm địa.
Mọi người nhà họ Diệp đi theo sau!
Sau khi vào cấm địa, Lãnh Nguyệt lập tức mở một trận pháp phòng ngự.
Ầm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...