Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Mấy tên ăn mày tính cưỡng hiếp Đạm Đài Yêu Yêu đều biến thành đống máu, bị kiếm Đoạn Long hấp thu.
Diệp Bắc Minh ôm Đạm Đài Yêu Yêu, vô cùng đau lòng nói: “Chị Yêu Yêu, bọn họ dám làm vậy với chị sao!”
“Chết tiệt! Chết tiết! Tất cả các người đều đáng chết!”
Kiếm Đoạn Long chém xuống chặt đứt tất cả mọi xiềng xích trên người Đạm Đài Yêu Yêu.
“Thằng nhóc đó còn dám đánh tới tận đây!”
Trong mắt Đạm Đài Lâm tràn đầy nỗi khiếp sợ!
Cô ta thừa dịp Diệp Bắc Minh đang cứu người mà nhanh chóng bỏ chạy.
Cơ thể mềm mại của Đạm Đài Yêu Yêu run rẩy: “Tiểu sư đệ, là em sao? Có phải là em không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Là em đây, chị Tiểu Yêu an toàn rồi”.
Anh đưa tay lấy một viên đan dược ra đút cho Đạm Đài Yêu Yêu ăn.
Sắc mặt Đạm Đài Yêu Yêu tươi tắn hơn nhiều: “Tiểu sư đệ, mau chạy!”
“Đạm Đài là gia tộc Thượng Cổ, bên trong ẩn chứa rất nhiều, trong tộc còn có mấy vị lão tổ trấn giữ nữa!”
“Em không phải là đối thủ của bọn họ đâu, chạy mau đi!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đau xót nói: “Chị Tiểu Yêu, người của gia tộc Đạm Đài đối xử với chị như vậy mà!”
“Chạy ư? Đó là điều không thể nào!”
“Hôm nay, em phải huyết tẩy nơi đây để đòi lại công bằng cho chị!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh đỡ Đạm Đài Yêu Yêu ngồi dậy, lấy ra một chiếc áo choàng màu đen cố định cô ấy sau lưng mình.
Rồi anh đứng dậy bước ra ngoài địa lao.
Đạm Đài Yêu Yêu vừa mới ra khỏi ngục đã thấy một đám người đi tới.
“Lâm Nhi, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Vừa rồi có thiên thạch rơi xuống địa lao à?”
Một ông lão trong đó trầm ngâm, đó chính là Đạm Đài Quyết.
Đạm Đài Lâm hô lên: “Lão tổ, không phải thiên thạch gì đâu ạ!”
“Diệp Bắc Minh, đó là Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh sao?”
Người của gia tộc Đạm Đài sửng sốt, mặt đầy vẻ khó tin.
“Sao lại như vậy? Cớ sao Diệp Bắc Minh lại xông vào địa lao của gia tộc Đam Đài chứ?”
“Tiếng động như thiên thạch rơi kia là do cậu ta tạo thành ư?”
Mọi người kinh ngạc.
Ngay sau đó.
Vút! !
Một đường kiếm khí sắc bén từ cửa lớn địa lao bay tới, người của gia tộc Đạm Đài đến hóng chuyện xung quanh đều bị kiếm khí đánh trúng hóa thành đống máu.
“Ôi! ”
Mấy tên cầm quyền của gia tộc Đạm Đài khiếp sợ rồi biến thành phẫn nộ.
Rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn về phía cửa địa lao.
Một người thanh niên cõng Đạm Đài Yêu Yêu trên lưng lao ra khỏi ngục giam.
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh sao?”
“Diệp Bắc Minh, cậu đang làm gì thế?”
“Đúng là gan to tày trời, sao dám giết người ở gia tộc Đạm Đài?”
Mấy người đàn ông trung niên gầm lên.
Trả lời cho bọn họ là một kiếm của Diệp Bắc Minh.
Kiếm khí xao động mang theo tiếng rồng ngâm.
Mấy người đàn ông trung niên vừa lên tiếng kia đã bị kiếm khí chém trúng, lưỡi kiếm lướt qua nháy mắt bọn họ đã thành bãi máu loãng.
“Cậu!”
Đồng tử của người gia tộc Đạm Đài co rút, bọn họ hoảng hốt lùi về sau.
Đạm Đài Quyết hét to: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi hả? Sao dám đại khai sát giới ở đây chứ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, không nói một lời.
Kiếm thứ hai đã chém xuống.
Phụt! Phụt! Phụt!
Một đống máu nổ tung, chốc lát mấy trăm người đã mất mạng.
Máu chảy thành sông.
Đạm Đài Lâm sợ run chân, chạy trối chết.
“Cô tính bỏ chạy à?”
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn, rồi hóa thành tia sáng lao lên.
Mấy chốc đã đến trước mặt Đạm Đài Lâm: “Cô định đi đâu thế?”
Đạm Đài Lâm sợ run người, ngã ngồi trên mặt đất: “Đừng mà, tôi! ”
Diệp Bắc trông hệt như thần chết, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo: “Là cô tra tấn chị Tiểu Yêu hả? Giết cô thì khoan dung cho cô quá!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm có một phương pháp tra tấn, sẽ khiến cô cảm thấy như ác quỷ đang ăn thịt mình!”
“Tôi chưa bao giờ sử dụng nó cho người, nay cô may mắn lắm đấy!”
Vút! Vút! Vút!
Anh vung tay lên, hơn mười cái ngâm châm đâm vào cơ thể Đạm Đài Lâm.
Ngay sau đó, Đạm Đài Lâm cảm thấy cơ thể mình đau đớn như có cái gì đó đang gặm cắn máu thịt của mình.
“Á!”
Một tiếng hét đau thấu ruột thấu gan vang lên.
Diệp Bắc Minh lẳng lặng nhìn: “Đau đớn cơ thể còn lâu mới đủ!”
“Cô cũng phải từ từ tận hưởng nỗi đau từ linh hồn!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mi tâm Diệp Bắc Minh bỗng mở ra một con mắt dựng thẳng.
Đó là con mắt thần ma.
Một sợi tơ máu đi vào trong đầu Đạm Đài Lâm, cô ta lấy hai tay ôm chặt đầu, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Rầm rầm rầm!
“Không! đừng mà! đừng lại đây! ”
Trong đầu Đạm Đài Lâm xuất hiện vô số ác quỷ cuồng loạn cắn xé máu thịt của cô ta.
Kết hợp với Quỷ Môn Thập Tam Châm sẽ cho cô ta một trải nghiệm rất chân thật.
Lúc này, Đạm Đài Lâm đã không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác.
“Á!”
“Đừng mà, cút mau! Tụi bây cút mau cho tao!”
Đạm Đài Lâm lăn lộn trên mặt đất hệt như một con chó điên.
Cô ta vươn tay cào cấu máu thịt của chính mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...