Tim gần như ngừng đập!
Chỉ thấy Thanh Long nằm trên đất, sau lưng có một lỗ thủng.
Chu Tước bị Diệp Bắt Minh tóm cổ, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, cổ bị bóp nát!
Hai đại hộ pháp bên cạnh chiến thần Lăng Phong!
Thanh Long, Chu Tước chết!
“Mày!”
Quân Vô Hối lập tức hốt hoảng, giống như gặp quỷ.
Những ông trùm giàu có Giang Nam kia đều trố mắt đứng nhìn, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch!
“Hắn...!Hắn...!Hắn...”, Vương Phú Quý há miệng, có thể nhét vừa một quả đấm.
Lâm Nhan bị dọa sợ, không ngừng run rẩy nhìn Diệp Bắc Minh!
Chu Thiên Hạo càng thiếu chút nữa bị hù chết, trong mắt đều là nỗi khiếp sợ: “Bắc Minh… Bắc Minh… cháu…”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Chú Chu, chú yên tâm, không có gì phải sợ cả! Lần này cháu về rồi, không ai có thể bắt nạt được nhà họ Chu, càng không ai dám bắt nạt được nhà họ Diệp!”
“Được, được!”
Chu Thiên Hạo kích động run lẩy bẩy.
Sợ hãi!
Kích động!
Run rẩy!
Tâm tình vô cùng phức tạp!
Diệp Bắc Minh sải bước đi về phía Quân Vô Hối.
“Mày muốn làm gì?”
“Đừng qua đây!”, Quân Vô Hối lùi về phía sau, trong mắt toàn là sợ hãi.
Diệp Bắc Minh mặt tươi cười: “Mày đoán xem tao muốn làm gì?”
Anh lùi một bước, cho dù Quân Vô Hối không liên quan đến chiến thần Lăng Phong!
Chỉ dựa vào hành động vừa rồi của gã, giết bất luận tội.
Diệp Bắc Minh không thể buông tha cho gã!
Diệp Bắc Minh từng bước đi đến, Quân Vô Hối sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Khí thế cấp trên của gã lập tức biến mất.
Giống như một người bình thường, sắc mặt trắng bệch, lùi liên tục về phía sau.
“Mày đứng lại!”
“Diệp Bắc Minh, tao là người của nhà họ Quân ở Trung Hải!”
“Mày dám làm tao bị thương?”
“Đứng lại!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, vẫn chậm rãi bước đi.
“A!”
Quân Vô Hối sợ hết hồn hết vía, ngã ngồi trên đất.
Ngẩng đầu lên, gã nhìn thấy ánh mắt lạnh băng như tử thần của Diệp Bắc Minh!
“Bố tao… bố tao là chiến thần Lăng Phong!!!”, Quân Vô Hối nổi giận gầm lên một tiếng, gã biết lúc này chỉ có nói ra tên của chiến thần Lăng Phong, thừa nhận thân thế của mình.
Vậy mới có một con đường sống!
“Chiến thần Lăng Phong? Quyền uy lớn thật đấy”, Diệp Bắc Minh thở dài.
“Ầm…!”
Một cước đạp nát đầu Quân Vô Hối.
Xung quanh tĩnh lặng!
Chu Thiên Hạo và một đám ông trùm giàu có Giang Nam đều nhìn Diệp Bắc Minh, chấn động đến cực điểm!
Quân Vô Hối… chết rồi!
Cứ như vậy bị Diệp Bắc Minh một cước giẫm chết?
Trong sự kinh sợ của đám người, Diệp Bắc Minh đi ra phía ngoài thương hội Đông Doanh, giọng nói bình tĩnh truyền ra: “Bắt đầu từ bây giờ, Giang Nam không còn thương hội Đông Doanh nữa! Nhà họ Diệp tôi đã trở lại rồi!”
Thương hội Đông Doanh bị diệt!
Quân Vô Hối chết!
Toàn bộ giới giàu có Giang Nam chấn động!
Tin tức nhanh chóng truyền đến Trung Hải, toàn bộ giới cấp cao giống như nổi lên địa chấn!
Trước đó nhà họ Triệu bị diệt, vua Giang Nam bị giết, Trung Hải cũng không chấn động như vậy!
Lần này, chuyện liên quan đến thương hội Đông Doanh, liên quan đến Quân Vô Hối.
Tất cả cấp cao trong xã hội Trung Hải cũng không có cách nào giữ ổn định.
“Diệp Bắc Minh… Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy? Rốt cuộc muốn làm gì?”, vô số người thầm thì.
Nhà họ Quân ở Trung Hải.
Trong phòng khách tĩnh lặng, gần như tất cả tầng lớp cấp cao nhà họ Quân đều tập trung ở đây.
Thi thể của Quân Vô Hối được người ta dùng máy bay đưa về.
Đầu nổ tung, dáng vẻ chết vô cùng thê thảm!
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, giống Quân Vô Hối ba bốn phần, khóc lóc chết đi sống lại: “Hu hu hu, Vô Hối… Con trai của mẹ, hu hu hu hu! Vô Hối chết rồi, con trai của mẹ chết rồi!”
“Diệp Bắc Minh, là hắn giết con trai mẹ!”
“Vô Hối, con chết thảm quá! Hu hu hu… Chết không toàn thây! Diệp Bắc Minh! Tao phải giết mày!!!”, Quân Văn Tịnh nằm bò trên thi thể con trai.
Quân Vô Hối chết rồi!
Đối với nhà họ Quân mà nói, quả đúng là sấm sét giữa trời quang.
Tất cả mọi người nhà họ Quân đều biết, Quân Vô Hối là con riêng của chiến thần Lăng Phong.
Cũng vì có mối quan hệ này, chiến thần Lăng Phong mới ủng hộ nhà họ Quân, để nhà họ Quân ngồi vững vị trí thế gia thứ hai ở Trung Hải, đứng phía sau nhà họ Hàn.
Hôm nay, Quân Vô Hối chết rồi!
Toàn bộ không khí nhà họ Quân gần như đông cứng.
Tất cả mọi người không dám thở mạnh!
Chỉ có tiếng của Quân Văn Tịnh vang vọng trong phòng khách.
“Văn Tịnh!”
Đột nhiên, một giọng nói truyền tới.
Tất cả người của nhà họ Quân đều quay đầu nhìn về phía cửa đại sảnh.
Một người đàn ông tóc cắt cua, người khoác chiến giáp, bước nhanh đến
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, đồng tử tất cả người nhà họ Quân đều co rút kịch liệt!
Quân Văn Tịnh đứng dậy, giống như phát điên xông đến trước mặt người đàn ông!
“Bốp!”
Một cái tát rơi trên mặt người đàn ông.
Cực kỳ giòn giã!
“Rít!”
Đám người nhà họ Quân hít một hơi lạnh.
Đây chính là chiến thần Lăng Phong!
“To gan!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...