Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Ha ha, cậu thanh niên, tôi có thầy thuốc tốt nhất, nếu như chỉ đơn giản như vậy thì đã tốt”, Hàn Kim Long cười lắc đầu.

Hàn Nguyệt lạnh lùng nói: “Ông nội, tên nhóc này chỉ đang nói nhăng nói cuội”.

“Quỳ xuống, dập đầu nhận sai”.

“Thôi bỏ đi, một thanh niên trẻ mà thôi, ai chưa từng có tuổi trẻ chứ”, Hàn Kim Long lắc đầu, sau khi nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh một cái mới bảo Hàn Nguyệt đẩy ông ta đi lên chiếc xe bảy chỗ tiện nghi, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đợi đến khi Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt rời đi, tất cả mọi người mới thở phào một hơi.

“Tên nhóc họ Diệp kia, anh có biết suýt chút nữa là anh hại chết chúng tôi rồi không?”, Lâm Kiêu rất phẫn nộ, chỉ thẳng vào mũi Diệp Bắc Minh hỏi.

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh vung một cái tát tát cho anh ta ngã lăn ra đất: “Đừng có dùng tay chỉ vào tôi, đây là lần đầu tiên, nể tình anh là bạn học của Nhược Giai, tôi tha cho anh lần này”.


“Anh…”.

Lâm Kiêu tức muốn chết, bàn tay ôm mặt, dùng ánh mắt đầy phẫn hận nhìn Diệp Bắc Minh.

“Ting…!”

Đúng vào lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh truyền đến âm báo của tin nhắn.

Anh mở điện thoại ra xem, sắc mặt thoắt cái thay đổi.

Một dòng tin nhắn hiển thị: trong vòng ba tiếng, đến sơn trang Long Hồ ở Kim Lăng, nếu không, Vương Như Yên sẽ chết!

“Sư tỷ gặp nguy hiểm?”

Diệp Bắc Minh giật mình, vội vàng gọi vào số điện thoại của Vương Như Yên, quả nhiên là điện thoại đã tắt máy.


Vừa nghĩ đến Thập sư tỷ gặp nguy hiểm, Diệp Bắc Minh không hề do dự, anh lao thẳng lên chiếc xe Audi A8 mà không hề ngoảnh đầu lại.

Chân đạp mạnh ga, lập tức lái như bay về phía Kim Lăng.

Lâm Kiêu gào lên một câu về phía Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc họ Diệp kia, anh chờ đó, chúng ta chưa xong chuyện với nhau đâu!”



Hai ông cháu Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt đi đến sân bay quốc tế của Giang Nam, chuẩn bị ngồi máy bay trở về Trung Hải.

Vừa mới ngồi xuống ghế trên chiếc máy bay tư nhân.

Hàn Nguyệt không nhịn được nói: “Ông nội, vì sao ông lại khách sáo với người kia như thế?”

“Cháu thấy anh ta biết được thân phận của chúng ta, nói ra những lời đó chính là vì muốn thu hút sự chú ý của ông”.

Hàn Nguyệt chu môi: “Với thân phận địa vị của ông, mối quan hệ xã hội và quyền thế của nhà họ Hàn, một câu nói là đã có thể khiến cho anh ta bớt phải phấn đấu ba mươi năm rồi”.

“Loại người này, cháu thấy nhiều rồi”.

Hàn Nguyệt nói đâu ra đấy, cô ta đã tự gắn mác lên người của Diệp Bắc Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui