Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Anh giơ tay tóm lấy cổ của người này!
Trực tiếp giơ lên.

“Ư!”
Một cảm giác khó thở truyền đến.

Những người da trắng khác kinh hồn bạt vía: “Thả cậu ấy ra!”
“Đồ ngu xuẩn, mày dám động vào một sợi tóc của cậu ấy thì sẽ chết chắc!”
“Tao thề với thượng đế, mày không chọc được vào người này đâu!”
Mộc Tuyết Tình hét lớn theo bản năng: “Diệp Bắc… Phong, anh dừng tay!”
Ánh mắt của đám người Côn Luân Hư dồn về phía Mộc Tuyết Tình.

Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ, cô gái này lại lên tiếng?
Anh dừng lại, nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ: “Sao thế?”
Mộc Tuyết Tình vội nói: “Diệp Bắc Phong, anh đừng làm bừa, điện kỵ sĩ Thánh Long rất khủng bố”.

“Họ là một trong thế lực hàng đầu Côn Luân Hư, sự đáng sợ của họ vượt qua tưởng tượng của anh!”
“Anh giết một số người của thế lực hạng ba, bọn họ không dám tìm anh báo thù!”
“Nhưng nếu anh động vào người của điện kỵ sĩ Thánh Long, bọn họ sẽ truy giết anh không ngừng nghỉ”.

Cô ta còn giơ cổ tay lên, lộ ra chiếc đồng hồ nữa Cartier mà Hạ Nhược Tuyết tặng cô ta: “Chẳng lẽ anh…”
Bỗng nhiên.

“Ha ha ha!”
Thanh niên trẻ da trắng điên cuồng cười lớn, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ ngạo mạn và cuồng ngạo: “Nghe thấy cô ta nói chưa?”
“Mày đoán xem tao là ai?”
Khó thở!
Cái chết!
Hưng phấn!
Các loại cảm giác ập vào trong đầu của hắn.


“Nói cho mày biết thân phận của tao, tao sợ dọa mày sợ chết!”
“Ha ha ha, con gà non như mày, mày dám giết…”
Vừa định uy hiếp.

Diệp Bắc Minh bỗng dồn lực vào cổ tay: “Không có kẻ nào là tao không dám giết!”
“Rắc rắc!” một tiếng giòn tan.

Cổ họng của thanh niên trẻ da trắng bị bóp vỡ, con người lồi ra.

Vẻ ngạo mạn và cuồng ngạo hóa thành vẻ không thể tin nổi và hối hận!
Hắn nằm mơ cũng không dám tin, Diệp Bắc Minh lại dám giết hắn?
Đám người điện kỵ sĩ Thánh Long sợ quay người định bỏ chạy!
Roạt!
Một đường huyết quang lóe lên.

Mười mấy bóng hình đều nổ tung, hóa thành sướng máu.

“A! Anh…”
Mộc Tuyết Tình cứng đờ người đứng tại chỗ, cảm thấy trời xoay đất chuyển.

Một mình Diệp Bắc Minh đối diện với một trăm mấy chục ngàn võ giả, thản nhiên lên tiếng: “Tôi không hy vọng gặp lại các người ở Phần Thiên Tông!”
“Cáo từ!”
Các võ giả khác nhìn thấy cảnh này, đâu còn dám ở lại?
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái rồi quay người rời đi.

Mộc Tuyết Tình cười khổ không thôi, muốn nói lại ngừng, bất lực rời đi.

Các võ giả khác đều rời khỏi Phần Thiên Tông mà không quay đầu lại.

Đợi khi tất cả mọi người rời đi.

Đám người Phần Thiên Tông đi đến: “Tham kiến tông chủ!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tông chủ?”
Y Thượng Khôn tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Đương nhiên rồi, người đã cứu Phần Thiên Tông, còn tiến vào trong thánh sơn!”
“Theo như lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông, người dẫm chân lên huyết long đi đến, dẫn dắt Phần Thiên Tông đi lên đỉnh cao!”
“Người chính là tông chủ của chúng tôi!”
Nhìn ánh mắt rực lửa của đám người Phần Thiên Tông.

Diệp Bắc Minh khẽ động lòng.

Anh muốn rèn lại kiếm Đoạn Long, còn phải cần đám người Phần Thiên Tông giúp đỡ.

Bèn không nhiều lời nữa: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ là tông chủ của Phần Thiên Tông”.

“Tốt quá rồi!”
Đám người Phần Thiên Tông vui mừng.

Y Thượng Khôn hơi do dự, hỏi: “Tông chủ, người đã có được Phần Thiên Chi Diễm chưa?”
“Tốn chút sức lực, đã có được rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, giơ cổ tay lên.

Trong lòng bàn tay bỗng cháy lên một ngọn lửa đỏ tươi như máu!
Chính là Phần Thiên Chi Diễm!
Diệp Bắc Minh tận dụng sự giúp đỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế, mới có được Phần Thiên Chi Diễm!

Vì việc này.

Diệp Bắc Minh cũng đồng ý với Long Đế, giúp ông ta sống lại, khôi phục thân thể bằng xương bằng thịt!
Đám người Phần Thiên Tông chấn hãi, trong đồng tử phản chiếu hình dạng của Phần Thiên Chi Diễm.

Người nào cũng kích động đến đỏ mặt, hơi thở gấp: “Là Phần Thiên Chi Diễm!”
“Đúng là Phần Thiên Chi Diễm thật!”
“Tông chủ, người thực sự là người trong tiên đoán!”
Thụp!
Đám người Phần Thiên Tông lại quỳ xuống, dập đầu không ngừng với Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh giơ tay, bảo mọi người đứng lên: “Còn có một chuyện, cần mọi người giúp đỡ”.

Y Thượng Khôn gật đầu: “Có gì mà giúp với không giúp, tông chủ, người cứ việc dặn dò!”
Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo: “Tôi cần một vài vật liệu rèn đúc, tinh hồn sa, tử kim thiết, thán kim thạch…”
Anh nói hết một lúc mấy chục loại nguyên liệu.

Khôi phục kiếm Đoạn Long, trong tay anh chỉ có hộn độn hắc kim.

Còn cần nguyên liệu phụ trợ khác!
Y Thượng Khôn gật đầu: “Tông chủ, những nguyên liệu này, chúng tôi tốn chút thời gian đều có thể thu thập đầy đủ”.

“Duy chỉ có tinh hồn sa, nguyên liệu này vô cùng quý giá”.

“Với tài lực hiện nay của Phần Thiên Tông, sợ là không thể kiếm được cho người”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không sao, tự tôi sẽ nghĩ cách”.

“Mọi người giúp tôi thu thập đầy đủ những nguyên liệu khác là được!”
“Được!”
Đám người Y Thượng Khôn đồng ý, ông ta lại nói: “Đúng rồi, tông chủ, nếu người muốn có được tinh hồn sa, có thể đi hỏi thăm các thương hội lớn”.

“Có lẽ bọn họ có cách!”
“Thương hội?”
Diệp Bắc Minh khẽ động lòng: “Được, tôi biết rồi”.

Trong đầu anh hiện lên một cái tên: thương hội nhà họ Ngô!

Chuyện của Phần Thiên Tông nhanh chóng được truyền đi.


Cả Côn Luân Hư chấn động!
“Sát thần Diệp Bắc Phong xuất hiện, trở thành tông chủ của Phần Thiên Tông?”
“Các thế lực từng ra tay với Phần Thiên Tông mười năm trước, chủ yếu là những thế lực xuất hiện ở Phần Thiên Tông đều bị sát thần Diệp Bắc Phong giết hết sạch? Hơn hai mươi ngàn võ giả chết!”
“Trưởng lão Vương Bá Thông của cung Hạo Miểu chết ở Phần Thiên Tông!”
“Kiếm thần Hạc Phong Lang của Thiên Kiếm Tông ngã xuống, bị sát thần Diệp Bắc Phong giết!”
“Một thanh niên trẻ không rõ tên của Điện kỵ sĩ Thánh Long cũng chết ở Phần Thiên Tông? Nghi rằng lai lịch kinh người?”
Những người được biết thông tin đều trợn mắt há hốc miệng.

Tê dại da đầu!
Hít khí lạnh!
“Suýt!”
“Vãi!”
“Diệp Bắc Phong này, đúng là không hổ là sát thần!”
“Hắn tự xưng là sát thần, tôi cũng không phản bác!”
“Quá kinh người, quá khủng bố rồi!”

Trong lúc đó.

Trong mật thất của học viện Thiên Thần.

Hàn Bát Chỉ đang bế quan tu luyện, đột nhiên mở mắt.

“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi!
Ngụm máu tươi đó hóa sương trong không khí, hóa thành hình dạng của Diệp Bắc Minh: “Hàn Bát Chỉ!”
Huyết hồn chú!
Liên lạc với huyết nô cách hàng ngàn hàng vạn dặm.

Đôi mắt già nua của Hàn Bát Chỉ đầy chấn hãi, không hề chậm trễ quỳ xuống: “Tham kiến chủ nhân!”
“Không biết chủ nhân đến có gì giao phó?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận