Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Tối hôm qua tớ nằm mơ, hình như là mơ thấy cậu”.

“Sao tớ lại không mặc quần áo vậy?”

Hạ Nhược Tuyết vội vàng dùng chăn, bảo vệ phần trên.

Diệp Bắc Minh lại nói: “Để tớ xem”.

Anh chìa tay kéo chăn.

Mặt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thẹn thùng, vội vàng: “Đừng… mới sáng sớm, nếu cậu muốn, buổi tối… chúng ta nói sau được không?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Có chút bối rối: “Khụ, cái đó… chuyện tối qua cậu không nhớ gì sao?”

Hạ Nhược Tuyết mặt đầy nghi ngờ: “Tối qua có chuyện gì à?”

Vì quá đau đớn, trí nhớ liên quan đến tối hôm qua Hạ Nhược Tuyết gần như quên hết.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, Hạ Nhược Tuyết quên mất cũng tốt.


Anh nói: “Tối qua cậu xảy ra chút chuyện, ngã bất tỉnh”.

“Tôn Thiến gọi điện thông báo cho tớ, cậu ngã bị thương ở ngực, để tớ xem xem có sẹo hay không”.

Hạ Nhược Tuyết lập tức kinh hãi: “A? Sẹo á, đừng mà! Đừng để lại sẹo mà!”

Vén chăn lên.

Ừm!

Trắng như tuyết, bóng loáng.

Da thịt hồi phục rất tốt, vô cùng trắng nõn.

Không có để lại bất kỳ vết sẹo!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Quỷ Môn Thập Kim Châm quả nhiên mạnh… quá!”

“Mạnh cái đầu cậu!”

Gò má Hạ Nhược Tuyết đỏ ửng, cô ấy đương nhiên biết Diệp Bắc Minh đang nói gì.


Che ngực.

Vội nhặt gối ném vào đầu Diệp Bắc Minh.

Bụp!

Đột nhiên, một tiếng vang lớn truyền tới.

Bên ngoài truyền đến giọng nói hoảng sợ của Tôn Thiến: “Mấy người là ai?”

“Sao lại xông vào nhà dân!”

Sau đó truyền đến tiếng quát: “Doanh trại Huyền Cơ Long Hồn đến bắt người, những người khác không liên quan thì tránh ra!”

Một người đàn ông ăn mặc quân trang, khí tức hùng hậu, chìa tay túm bả vai Tôn Thiến.

Tôn Thiến đâu từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Sợ đến mức há to miệng, ngây ngốc tại chỗ!

Một giây kế tiếp.

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên xuất hiện, đứng trước mặt người đàn ông này, túm tay anh ta.

“Tự tìm cái chết!”

Người đàn ông theo bản năng đánh một quyền về phía ngực Diệp Bắc Minh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận