Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Đường Thiên Ngạo đi đi lại lại, mu bàn tay vỗ vào lòng bàn tay: “Hội trưởng Diệp đã vào đó gần một tiếng rồi, chắc không phải gặp nguy hiểm gì chứ?”
Hai người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải quay sang nhìn nhau một cái, vô cùng bình tĩnh.

Bọn họ sớm đã quen rồi.

Lúc ban đầu, hai người cũng lo lắng cho chủ nhân.

Sau này cũng chai lì luôn!
Gần như không có thứ gì có thể làm khó được chủ nhân!
Cho dù là một võ thánh đỉnh phong!
Cũng không khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm.

Niềm tin của hai người với Diệp Bắc Minh đã đến mức mù quáng.

“Ầy!”
“Chết rồi!”
“Xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”
“Hai ngươi nói gì đi chứ, không thể để một mình tôi lo lắng thế chứ!”, Đường Thiên Ngạo lo lắng dậm chân.

Lúc này.

Một cô gái đi ra từ trong Vạn Bảo Lâu: “Các vị, chủ nhân của tôi mời mọi người vào”.

“Đi thôi!”
Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải đồng thanh nói, rồi đi vào Vạn Bảo Lâu.

Trần Lê Y dẫn Hàn Nguyệt đi theo phía sau.

Đường Thiên Ngạo hơi do dự, ông ta cắn răng: “Má ơi, mặc kệ nơi đầm rồng hang hổ, đi vào đã rồi tính!”
“Nếu hội trưởng bị thua, có lẽ mình cũng xong đời!”
“Mọi người đều là người cùng hội cùng thuyền, cùng lắm là chết cùng nhau!”

Đôi mắt đỏ ngàu, cúi đầu xông vào Vạn Bảo Lâu.

Trong hội trường.

Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế uống trà.

Lăng Thi Âm cung kính đứng ở một bên, hầu hạ giống như một người giúp việc.

Nhìn thấy mấy người đi vào, Lăng Thi Âm cười nói: “Thiếu chủ, bọn họ đến rồi”.

“Thiếu chủ?”
Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải há hốc miệng.

Vãi!
Cho dù là bọn họ cũng không ngờ tới, Lăng Thi Âm lại gọi Diệp Bắc Minh là thiếu chủ?
Cô ta là một võ thánh đỉnh phong đó!
Sánh ngang được với người canh giữ Long Quốc!
Hai người nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: ‘Chủ nhân, mẹ kiếp, quá nghịch thiên rồi!’
Đường Thiên Ngạo loạng choạng, kinh hãi suýt trượt ngã: “Cái… cái… cái gì?”
Chỉ có Trần Lê Y rất bình tĩnh.

Bất kể Diệp Bắc Minh có thân phận gì, anh cũng là chủ nhân duy nhất của cô ấy!
“Hội trưởng Diệp, cô ta… sao cô ta lại gọi cậu là thiếu chủ?”
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Thiên Ngạo ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng,
Quá vui mừng, quá bất ngờ!
Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải cứ nhìn Diệp Bắc Minh mãi, đợi anh giải thích.

Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng.

Đột nhiên.

Pằng!
Một tiếng đạn pháo vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của thành Võ Đế.

Lập tức, cả thành Võ Đế sôi sục.

Một người phụ trách của Vạn Bảo Lâu nhếch nhác xông vào: “Xảy ra… xảy ra chuyện lớn rồi, vua Tây Vực dẫn theo đại quân hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế rồi!”
Lúc này.

Rất nhiều võ giả trèo lên tường thành của thành Võ Đế, vua Tây Vực dẫn theo đại quân hàng triệu binh sĩ bao vây chặt thành Võ Đế.

Lập tức, lòng người cả thành Võ Đế hoang mang hoảng sợ.

Ngay cả người của gia tộc người canh giữ cũng đi lên đầu tường.

“Có chuyện gì vậy?”
Lá cờ phấp phơi tung bay trong gió, đại quân hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế.

Hú hú hú!
Tiếng kèn lệnh vang lên.

Một luồng khí tàn sát khủng bố ập đến.

“Sao vua Tây Vực lại đích thân đến đây?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa gia tộc người canh giữ với vua Tây Vực rất tốt, tại sao ông ta phải làm vậy?”

“Người canh giữ không có ở thành Võ Đế, có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn rồi”.

Những người của gia tộc người canh giữ cũng kinh ngạc.

Càng đừng nói là võ giả bình thường khác.

Cho dù võ giả bình thường có mạnh đi nữa, khi đối diện với đại quân hùng hậu, cũng không thể giữ bình tĩnh!
Trong đám đông.

Một cô gái xinh đẹp nhướn mí mắt: “Bố à, chắc không phải vua Tây Vực muốn đối phó thành Võ Đế, chứ?”
Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người này.

Lục Lâm Thiên, Lục Khi Sương của gia tộc cổ võ.

Sắc mặt Lục Lâm Thiên nghiêm trọng: “Không cần lo lắng, vua Tây Vực quản lý Tây Vực, không phải kẻ ngốc”.

“Ông ta không thể nào đắc tội với võ giả toàn thiên hạ!”
“Mạo nhiên điều động hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, chắc chắn có mục đích của ông ta”.

Ở một bên khác tường thành.

Một cô gái chu miệng.

Vân Kiếm Bình thấy kỳ lạ: “Ông nội, vua Tây Vực này muốn làm gì? Quá đáng quá rồi đấy”.

Cô ta tỏ vẻ mặt kiêu ngạo: “Để cháu ra nói với ông ta, kiếm thánh Vân Chi Lan đang ở đây, bảo ông ta rút quân!”
“Hì hì, mang uy danh của ông nội ra, chắc chắn có thể dọa ông ta sợ rút hết đại quân”.

Cô ta đang định hét lớn, thì bị Vân Chi Lan ngăn lại: “Đừng làm bừa!”
Soạt
Rất nhiều võ giả xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua.

“Ông chính là tiền bối kiếm thánh?”
Rất nhiều võ giả kích động, lập tức quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Nhìn mọi người quỳ xuống.

Vẻ mặt Vân Kiếm Bình đầy kiêu ngạo: “Hì hì, coi như các người có mắt”.

“Đúng thế, đây chính là Vân Chi Lan, ông nội tôi, kiếm thánh thiên hạ đệ nhất!”

Vân Chi Lan thở dài một hơi, lắc đầu.

Ông ta vốn muốn khiêm tốn, không ngờ bị cháu gái nói ra thân phận.

Ông ta lướt nhìn mọi thứ gần đó, rồi giơ tay: “Các vị đứng lên hết đi, đừng truyền ra ngoài, tránh dẫn đến hỗn loạn”.

Một luồng sức mạnh ập đến.

Tất cả võ giả đứng lên.

“Vâng!”
Bọn họ kích động gật đầu.

Vân Chi Lan!
Kiếm thánh!
Trời ơi!
Từ sau khi Độc Cô Kiếm Thánh - Độc Cô Vũ Vân mất tích, Vân Chi Lan kế thừa danh hiệu kiếm thánh!
Nếu ông ta lên tiếng, không chừng vua Tây Vực sẽ nể mặt thật.

Vậy thì phải xem sau đây sẽ xảy ra chuyện gì rồi.

Ở một bên khác của tường thành.

Hai ông lão và một cô gái đang đứng ở đó.

Cùng một đám võ giả bảo vệ phía sau.

Chính là ba người Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành, Diệp Như Ca.

Bọn họ cũng đến thành Võ Đế!
Diệp Cấm Thành cau chặt mày: “Anh cả, chắc không phải là vì anh chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận