Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Tuyệt vọng phát hiện ngay cả cắn lưỡi tự vẫn cũng là một việc xa xỉ.

“A… a…a!”
Khả năng nói ra lời cũng biến mất, chỉ có thể phát ra tiếng kêu la.

Diệp Bắc Minh giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm mấy cây kim châm sáng quắc: “Cứ từ từ hưởng thụ đi, có lẽ sẽ được giày vò một lúc đấy”.

Phụt phụt phụt!
Cây kim châm cắm vào trong cơ thể của điện chủ Huyết Hồn.

“A!”
Cơ thể tàn tạ của ông ta điên cuồng run lên, cái đầu đập xuống đất.

Đau đớn khủng khiếp đó đúng là còn đày đọa hành hạ hơn cả chém hết chân tay.

Lúc này.

Điện chủ Huyết Hồn chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, sống không được, chết không xong!
Cả đời điện chủ Huyết Hồn giết người vô số!
Bây giờ ông ta muốn chết cũng là một điều xa xỉ.

“Suýt! Suýt…”
Những người khác nhà họ Long nhìn thấy cảnh này, sợ đến sắp nổ cả tim, gan như muốn nứt ra.

Hơn một trăm đôi mắt đều sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Giết người chẳng qua đầu dập xuống đất là xong, nhưng điện chủ Huyết Hồn bị hành hạ đến mức không thành hình người, phải chịu giày vò khủng khiếp!
Chết trong sợ hãi và đau đớn tột cùng.

Thanh niên này đúng là ma quỷ!
Soạt!

Diệp Bắc Minh quay đầu.

Đám người nhà họ Long sượt sượt sượt lùi lại, tất cả tê dại da đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh không nhìn đến những người khác, bước ra một bước.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh xuất hiện ở phía trước Cửu Thiên Tuế, trực tiếp bóp cổ của ông ta.

Hai chân của Cửu Thiên Tuế lơ lửng trên mặt đất, không có chút năng lực phản kháng nào.

“Lão gia!”
“Diệp Bắc Minh, cậu tha cho lão gia nhà họ Long tôi đi!”
“Cửu Thiên Tuế!”
Đám người nhà họ Long sợ đến muốn nổ con mắt.

Ông ta là Cửu Thiên Tuế đó!
Diệp Bắc Minh làm sao dám chứ?
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Ồn ào”.

Tiện tay vung một đường kiếm, những người có cương vị cao nhà họ Long lên tiếng vừa nãy lập tức chết hàng loạt.

Hơn một trăm người chỉ còn lại năm sáu mươi người.

Toàn bộ đám người còn lại bị chém thành hai mảnh, dọa cho toàn bộ những người khác nhà họ Long sợ đến nín thở, không dám nói một chữ.

Toàn hiện trường im lặng như cái chết!
Bỗng nhiên.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Thư ký Tiền xuất hiện với vẻ sợ hãi, còn dẫn theo một đám người phía sau.

Anh ta nhìn thấy cảnh này trong sân viện, suýt nữa sợ đến thộn người.

Những người có cương vị cao nhà họ Long đã chết nhiều như vậy!
Còn Cửu Thiên Tuế cũng bị Long soái tóm cổ.

Có thể sẽ chết bất cứ lúc nào!
Thư ký Tiền cất giọng hơi run rẩy: “Long soái… đừng… đừng kích động…”
“Rời khỏi đây với tôi trước rồi nói”.

“Đây là nhà họ Long, là gia tộc người canh giữ đó!”
Gia tộc người canh giữ là thế nào chứ?
Thế lực hàng đầu nhất Long Quốc!
Nói cách khác, gia tộc người canh giữ còn trên cả Long Quốc.

Nếu Diệp Bắc Minh giết Cửu Thiên Tuế thật, cho dù là Long chủ cũng không bảo vệ được anh.

Diệp Bắc Minh không nhìn đến thư ký Tiền, ánh mắt như tử thần nhìn Cửu Thiên Tuế: “Mẹ tôi là ai, tại sao bị ông truy giết?”
“Ông truy giết mẹ của tôi có mục đích gì?”
Diệp Bắc Minh biết.


Cửu Thiên Tuế truy sát mẹ mình, chắc chắn không chỉ vì đan dược.

Chắc chắn còn có nguyên nhân khác!
Ánh mắt già nua của Cửu Thiên Tuế băng lạnh, ông ta cười điên cuồng: “Khà khà khà… Diệp Bắc Minh, ngay cả tao mà mày cũng dám động?”
“Mày biết tao có thân phận gì không?”
“Mày biết địa vị của tao không?”
“Mày biết nhà họ Long có vai trò thế nào với Long Quốc không?”
“Mày giết vào nhà họ Long, có biết sẽ có hậu quả thế nào…”
Diệp Bắc Minh giơ tay, tóm một cánh tay của Cửu Thiên Tuế.

Roạt!
Âm thanh máu thịt bị giật xé vang lên.

Mọi người kinh hãi phát hiện, một cánh tay của Cửu Thiên Tuế bị giật đứt.

Máu tươi đầm đìa, máu thịt bắn tung tóe!
Vô cùng bạo lực!
“A!”
Cửu Thiên Tuế phát ra tiếng lêu gào xé tim xé phổi: “Diệp Bắc Minh, sao mày dám?”
“Sao mày…”
Roạt!
Diệp Bắc Minh giơ tay lần nữa.

Một cái chân của Cửu Thiên Tuế bị giật xé đứt, trực tiếp bay khỏi thân thể.

“Suýt!”
Thư ký Tiền hít khí lạnh, hoàn toàn ngẩn người: “Long soái… cậu…”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: Bây giờ, có thể nói chưa?”
Bỗng nhiên.

Trong không trung vang lên một giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Cậu nhóc, giết người nhà họ Long tôi ở cấm địa nhà họ Long”.

“Sau này, cửu tộc nhà cậu cũng sẽ không có một ai sống sót đâu”.

Nghe thấy giọng nói này.

Tất cả người nhà họ Long đều cứng đờ người.


Trong đôi mắt phát ra ánh kích động: “Lão tổ Hiên Viên?”
“Ông ta chưa chết!”
“Lão tổ Hiên Viên, là ông phải không?”
Tất cả mọi người đều kích động.

Cửu Thiên Tuế điên cuồng, đứt hơi khản tiếng kêu lớn: “Lão tổ Hiên Viên cứu tôi, giết Diệp Bắc Minh! Mau giết Diệp Bắc Minh đi!”
Thư ký Tiền giật da mặt: “Long Hiên Viên! Ông thực sự vẫn còn sống!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, võ thánh, một võ thánh đỉnh phong!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua tận cuối của sân viện.

Nhìn chằm chằm một cánh cửa đá trên vách đá.

Ầm ầm ầm!
Liền sau đó.

Cánh cửa đá được mở ra, một màn đen xì.

Trái tim của mọi người đều thấp thỏm hồi hộp, dán mắt vào cánh cửa đá đó.

Dường như trong bóng tối của cửa đó có dã thú khủng bố vậy.

Cách cách cách!
Tiếng bước chân vang lên, một ông lão tóc dài như cỏ khô đầy đầu từ trong cánh cửa đá đi ra, giống như con thú hoang ra khỏi lồng.

Đồng tử của thư ký Tiền co lại: “Long Hiên Viên, đúng là ông rồi?”
“Lão tổ!”
Những người còn sống nhà họ Long thụp một tiếng tất cả quỳ xuống, òa khóc đau thương.

“Lão tổ, mau ra tay giết Diệp Bắc Minh đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận