Đù!
Ba vị Võ Thánh ở đây, Diệp Bắc Minh lại còn dám chủ động ra tay?
Điên rồi sao?!
Thập Tam trưởng lão chợt quát lớn: "Thằng nhóc, mẹ nó mày muốn chết đúng không?"
"Một thanh kiếm rởm cũng dám ra tay với ông đây?"
"Đi chết đi!"
Cổ tay Thập Tam trưởng lão xoay chuyển, tạo thành hình vuốt ưng, chợt bộc phát sức mạnh chộp về phía kiếm Đoạn Long.
Trong khoảnh khắc tay Thập Tam trưởng lão và kiếm Đoạn Long tiếp xúc với nhau, cảnh tượng khiến cho người ta chấn động xuất hiện.
Ầm!
Cánh tay của ông ta nổ tung.
Nó hóa thành một bãi sương máu, toàn bộ cánh tay đều bị lực lượng kinh khủng của kiếm Đoạn Long chém thành bãi máu.
"Này..."
Một màn này khiến Cửu trưởng lão và Thập Thất trưởng lão vô cùng kinh dị.
Nhất thời quên phản ứng!
Khương Thừa cũng ngây ngẩn, hét lớn: "Thập Tam trưởng lão cẩn thận, kiếm của tên này có vấn đề".
Thập Tam trưởng lão đã bị cơn tức giận choáng váng đầu óc, nào có nghe lọt.
Ông ta là người tu võ cấp bậc Võ Thánh, đối phó với loại như Diệp Bắc Minh chẳng phải là một phát chụp chết?
Thế mà đối phương lại phế đi một cánh tay của ông ta, tuyệt đối không thể tha thứ!
"Mày, mẹ nó mày tìm..."
Chữ "chết" còn chưa kịp ra khỏi miệng.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau ông ta một cách kỳ quặc: "Lão già, có phải ông đã quá tự tin rồi không?"
"Võ Thánh, thật không tầm thường!"
"Cái gì?"
Thập Tam trưởng lão giật nảy mình, không phải Diệp Bắc Minh đang ở trước mặt ông ta sao?
Chạy về phía sau lúc nào vậy.
Quay đầu nhìn lại, con ngươi ông ta kịch liệt co rút.
Kiếm Đoạn Long chém về phía cổ ông ta.
Phụt!
Máu tươi vẩy ra, đầu Thập Tam trưởng lão bị chém xuống.
Đến chết ông ta vẫn không tin nổi, tròng mắt trừng lớn.
Ông ta đường đường Võ Thánh, vậy mà chỉ vì chút sơ sẩy đã bị một tên phế vật giết?
Hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt!
Một giây sau, Cửu trưởng lão và Thập Thất trưởng lão mới đột nhiên phản ứng lại: "Thập Tam!"
Khương Thừa cũng hồ đồ, con ngươi kịch liệt phóng đại, như vừa gặp quỷ.
Hắn ta còn tưởng rằng Thập Tam trưởng lão có thể một kích giết chết Diệp Bắc Minh.
Ai ngờ kết quả vừa vặn tương phản, ông ta bị Diệp Bắc Minh giết bằng một kiếm trong nháy mắt.
Thân thể Khương Thừa run nhè nhẹ, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Cửu trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng: "Lão Thập Thất, đừng nói lời thừa với tên này, cùng nhau toàn lực ra tay, giết cậu ta trả thù cho Thập Tam!"
"Giết!"
Hai Võ Thánh toàn lực ra tay.
Diệp Bắc Minh như một con thỏ, đồng thời đối mặt với hai đầu hổ dữ đang nhào tới.
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, tôi ra tay nhé?"
Con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại: "Nếu là ngày thường, để ông ra tay cũng không sao".
"Mấy ngày nay, tôi nhiều lần chiến đấu với hình nộm, thân pháp đã mạnh hơn rất nhiều".
"Tôi muốn thử xem!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng.
Một người đối đầu Võ Thánh?
Hơn nữa còn là hai cái!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, phải suy nghĩ kỹ vào".
"Bên ngoài không giống với bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bị thương không thể lập tức khôi phục".
"Nếu cậu trực tiếp bị giết chết, tôi cũng chẳng thể cứu được cậu".
"Không sao cả!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Trên người anh có giáp kim ty tằm có thể loại bỏ 90% tổn thương.
Còn có các loại võ kỹ phù quang lược ảnh, Cửu Chuyển Kim Thân quyết, Long Đế Quyết.
Võ Hoàng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Thánh!
Cách bốn cảnh giới lớn.
Anh thật sự muốn thử xem, mình có thể vượt qua bốn cảnh giới lớn chém giết Võ Thánh hay không!
Vừa rồi giết Thập Tam trưởng lão, chỉ là thời cơ đánh lén không tệ.
Đối phương cũng lơ là sơ suất, mới một kích thành công.
Lần này là chiến đấu trực tiếp.
Hai Võ Thánh lao tới, như hai đầu thú dữ xông ra khỏi lồng giam.
Ầm!
Thập Thất trưởng lão dẫn đầu xông lên, giơ thanh kiếm khổng lồ lên cao, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vận dụng phù quang lược ảnh, né tránh một kiếm có uy lực kinh khủng này!
Một tiếng loảng xoảng thật lớn vang lên, tất cả gạch đá hoa cương trong sảnh chính đều nổ tung.
Một vết kiếm đâm sâu xuống đất, lan đến trên vách tường, mặt tường bê tông bị xé rách ra một lỗ hổng dữ tợn!
Có thể tưởng tượng được uy lực của một kiếm vừa rồi.
"Diệp Bắc Minh, mày giết Thập Tam của tao, mày chết chục nghìn lần cũng không đủ!"
Cửu trưởng lão lạnh lẽo nói, như vọng từ chỗ sâu trong địa ngục: "Bọn tao sẽ bắt mày lại, có rất nhiều biện pháp để mày nói ra tất cả bí mật".
"Còn có bạn bè của mày, người thân của mày, phụ nữ của mày, tất cả đều sẽ chết thảm!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Chỉ bằng câu nói này của mày, nhà họ Khương địa bàn Côn Luân không có lý do tồn tại tiếp".
Cái gì?
Cửu trưởng lão sững sờ, cả người khó chịu.
Thằng nhóc này dám uy hiếp nhà họ Khương thuộc địa bàn Côn Luân bọn họ?
Dựa vào cái gì!
Một con kiến cũng dám uy hiếp hổ dữ?
Làm càn!
"Mẹ nó, mày đang nói cái gì?"
"Thứ sâu bọ còn dám uy hiếp nhà họ Khương tao, mày đi chết đi!"
Thân pháp Cửu trưởng lão kinh khủng, liên tục thay đổi, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một bàn tay chộp về phía trái tim Diệp Bắc Minh.
"Cút!"
Diệp Bắc Minh duỗi tay đánh ra một quyền.
Ầm!
Va chạm với Cửu trưởng lão, hai người đồng thời lùi ra ngoài.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: "Vậy mà không làm ông ta bị thương?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chửi thầm: "Tên nhóc này, có phải cậu quá mức rồi không?"
"Cậu mới cảnh giới Võ Hoàng trung kỳ, phía trên còn có Võ Tông, Võ Tôn, cuối cùng mới là Võ Thánh".
"Dù cậu có thương long kình, Long Đế Quyết, nhưng muốn dựa vào công pháp để vượt ba cảnh giới lớn rồi một quyền đánh chết Võ Thánh sao?"
"Có thể đánh lui ông ta đã rất nghịch thiên rồi!"
Khương Thừa bị dọa đến toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ bừng.
Đù! Đù! Đù!
Diệp Bắc Minh lại có thể đối mặt với một quyền của Võ Thánh.
Còn đánh bay Võ Thánh?
Dù có ở bên trong địa bàn Côn Luân cũng không có ai yêu nghiệt đến vậy!
Cửu trưởng lão chấn động: "Mày...!Mày, đây là lực lượng gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...